Lâm Mai thản nhiên cười nói:
- Ý tốt của anh An chúng tôi ghi nhận, nhưng ở thành phố Phụng Nguyên này, Phương gia thiếu gì người đâu?
- Cô gái này thật kiêu ngạo.
Trình Hiểu Đông nhìn các cô gái đi xa dần, bất mãn nói.
- Cũng đúng thôi, nếu không làm gì có chuyện lâu như vậy mà tôi vẫn không có cơ hội chứ?
Tề Hâm không vui nói.
- Tuy nhiên họ cũng có thế lực, ở thành phố Phụng Nguyên này chỉ cần nói ra tên tuổi làm gì có ai dám động vào họ.
Quan hệ nhà họ Phương với Sở công an thành phố Phụng Nguyên và Cục công an tỉnh Tần Tây rất tốt, điều này cũng chẳng phải điều bí mật gì. Ai chả biết, hàng trăm người nhà của cảnh sát làm ở siêu thị Carrefour và quán ăn Phương Gia- cùng với sự phát triển mở rộng không ngừng của siêu thị Carrefour ở thành phố Phụng Nguyên, sau khi sắp xếp xong cho người nhà của cảnh sát, rất nhiều thân nhân những người làm cảnh sát vì kinh tế đình trệ chỉ có thể ở nhà chờ đợi sắp xếp công việc, dù không coi là nhân viên chính thức của siêu thị Carrefour nhưng những đãi ngộ của siêu thị vẫn thu hút họ, hơn nữa thêm quan hệ của đại cổ đông nhà họ Phương của siêu thị Carrefour với Giám độc Tỉnh Dương Quân Nghĩa, quan hệ của nhà họ Phương với cảnh sát tỉnh Tần Tây không đơn giản chút nào.
- Ở thành phố này kể cả xã hội đen cũng không có ai dám gây chuyện với nhà họ Phương, chưa cần nhà họ Phương báo cảnh sát, chỉ cần để cảnh sát biết được cũng đã không hay rồi.
- Phụ nữ càng như vậy càng có hứng thú, chinh phục được càng có cảm giác chiến thắng phải không?
An Nghiêu vuốt cằm mỉm cười. Là người trẻ tuổi đã có địa vị trong xã hội, hắn nghĩ rằng sẽ có nhiều cô gái sẵn sàng đi theo hắn, hắn muốn có một phụ nữ xinh đẹp, tài năng để chinh phục, lúc đó mới có cảm giác, mới kích thích cảm giác chiến thắng của bọn họ. Hai chị em họ Lâm chẳng khác nào hai mỹ nữ cuốn hút hắn, đó là vì sao những phụ nữ học thức cao càng lại càng có sức hấp dẫn người khác đến vậy.
- Thật là một ý tưởng tuyệt vời.
Tề Hâm giơ ngón tay cái lên nói.
- Đi thôi, các cô không cho chúng ta đi cùng thì chúng ta theo sau. Dù sao ở đây làm gì có lối đi nào khác. Để xem các cô có nói được gì nào?
Lỗ Kiến Quân vung tay lên nói. Năm người đắc ý cười theo.
- Rõ thật là chán, mấy người này như chó bám lấy chủ, đuổi cũng không đi.
Lâm Dung tức giận nói.
Ý đồ của bọn Tề Hâm thế nào, một người thông minh sắc sảo như Lâm Dung chẳng lẽ không nhận ra? Ở trường, biết bao người lẽo đẽo theo cô cả ngày nhưng cô nào có thèm để ý, không ngờ về Phụng Nguyên vẫn bị bám đuôi thế này.
- Tại em xinh đẹp quá nên bọn họ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt chứ sao.
Lâm Liên trêu cô. Đối với những người như vậy, cô biết rõ nhưng chẳng buồn để ý. Dù sao có Phương Minh Viễn đi cùng lại có đám người của Trần Trung đi theo thì chẳng có gì mà phải sợ.
- Xinh đẹp đâu phải mỗi mình em, sao họ lại cứ để ý đến em là sao chứ?
Lâm Dung buồn rầu nói. Dung nhan xinh đẹp khiến cô cảm thấy phiền lòng, nhiều người chỉ chú ý đến dáng vẻ bên ngoài của cô, mà chẳng thèm để ý đến thành tích học tập mà cô đã nỗ lực phấn đấu bằng chính sức mình. Cô không muốn mình chỉ là cái bình hoa.
- Đó cũng là điều dễ hiểu thôi. Bề ngoài là ấn tượng đầu tiên với người đối diện, chỉ là nhận xét thoáng qua thôi, còn tài hoa, năng lực, tính cách, phẩm hạnh phải có thời gian quen biết, tìm hiểu mới nhận ra được.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Ngày xưa, nếu tướng mạo không đoan chính, thì dù có đỗ, có tài cũng không được làm quan. Như chị Dung đứng nói chuyện mà lưng không đau, những cô gái không xinh đẹp mà nghe thấy chị nói như vậy không phải khiến họ tức chết à?
- Em đúng là đàn ông ăn no không biết đàn ông đói, em mới chẳng biết gì, nếu có người giống như con ruồi, cả ngày bay qua bay lại trước mặt em mà em lại không thể giơ tay đạp chết nó mới là đau khổ.
Lâm Dung vặn lại.
Phương Minh Viễn quay lại nhìn phía sau, đúng là bọn họ đi cách khoảng năm, sáu mét, dù trong đám đông tấp nập như vậy vẫn nhận ra nhóm Tề Hâm.
- Bọn họ tự nguyện đi theo sau thì cứ để họ đi, không lên làm phiền là được rồi. Nếu họ làm phiền chị đánh chết họ là được.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói. Cậu tiện tay cầm mấy chén rượu sữa ở quán ngay đó đưa cho các cô. Lý Dịch nhanh chân đến trả tiền.
- Đây là cái gì vậy?
La Vân Yên nhìn rượu sữa hơi giống sữa, liền tò mò hỏi.
- Đây là rượu sữa quế vàng nổi tiếng Phụng Nguyên, mùa đông lạnh giá, uống rượu này vào là ấm người ngay. Màu của nó như ngọc, vị ngọt thanh khiết, nó đã có mấy nghìn năm lịch sử từ trước thời nhà Chu. Hơn nữa, trước khi rượu trắng được phát minh, tổ tiên của chúng ta vẫn là uống rượu này, cô có nghe nói đến bài thơ “Thi hắc” của đại thi nhân Đỗ Phủ chưa?
Người bán quán thấy một mấy người con gái trẻ đẹp đứng trước quán, khiến bao con mắt tò mò nhìn vào, tự nhiên thấy cao hứng liền nói.
- Bài nào cơ?
La Vân yên cười hỏi.
Đỗ Phủ cả đời làm thơ, đừng nghĩ cô học y mà không biết, văn học Trung Quốc là môn bắt buộc, văn học cổ cô vẫn còn nhớ rất kỹ.
- Lý Bạch uống rượu làm trăm bài thơ, Tiệm rượu Tường An, Thiên tử gọi thuyền không thấy đến, Tự xưng là tiên rượu.
Chủ quán rung đùi đắc ý.
- Rượu được nhắc đến chính là loại rượu tôi bán. Hơn nữa tôi nói cho mọi người nghe là rượu này chỉ uống ở Tần Tây chúng ta mới ngon, chứ đi ra ngoài, không uống được đâu.
Có lẽ chủ quán đoán La Vân Yên không phải người địa phương, nên nói bóng gió.
- Sao lại vậy ạ?
La Vân Yên rất ngạc nhiên, bây giờ giao thông ngày càng phát triển, ở các thành phố lớn không hiếm các đặc sản của các vùng miền, tại sao chủ quán lại khẳng định, bên ngoài không có loại rượu này? Tuy nhiên, rượu sữa quế vàng này đúng là uống rất ngon, không cay như rượu trắng mà như một loại nước uống.
- Bởi vì rượu sữa rót ra một lúc sẽ lên men và lắng lại sẽ ảnh hưởng đến vị của nó, cho nên tốt nhất là rót ra uống ngay.
Phương Minh Viễn giải thích.
- Cho tới giờ, rượu sữa lúc nào cũng phải tươi, đó mới chính xác là rượu sữa ngon, cho nên người bên ngoài uống liền cũng không thể có được hương vị rượu sữa Tần Tây được.
- Nói rất đúng, đó chính là lý do rượu sữa quế vàng chỉ có tỉnh Tần Tây, mà không có ở tỉnh khác. Người xưa nói, rượu sữa quế vàng lúc trước được một trong tứ đại mỹ nhân Hoa Hạ Dương Quý Phi rất ưa thích, Dương Quý Phi còn từng tự tay hoa quế vàng mang đến tặng cho tiệm rượu Cung Phụng, tiệm rượu sau đó lại đến tỉnh này mua rất nhiều quế vàng để ủ rượu làm nên hương vị rất đặc trưng tự nhiên và khác hẳn với rượu sữa trước đây. Vì thế mới lấy tên rượu sữa quế vàng.
Chủ quán vừa bán hàng vừa trò chuyện với mấy người La Vân Yên.
Phương Minh Viễn không nén nổi cười, mấy người Lâm Liên đứng trước người chủ quán, nhưng lại thu hút được rất nhiều ánh mắt, vô tình đã quảng cáo cho chủ quán. Chủ quán tất nhiên là phát hiện ra điểm này nên mới kể truyền thuyết để “Câu” các cô để các cô nán lại lâu hơn.
La Vân Yên uống mấy chén, má hơi ửng hồng, lại có vẻ lấy làm tiếc nuối:
- Thật tiếc quá, em muốn mang một ít về Thượng Hải làm quà.
Chủ quán muốn giữ các cô lại lâu hơn và còn có ý mời rượu sữa miễn phí, nhưng các cô muốn đi tiếp. Chị em Lâm Mai và Triệu Nhã, Phùng Thiện dù sao cũng là người địa phương, đối với mọi thứ ở tường thành, dù chưa thấy bao giờ nhưng cũng đã đôi lần nghe qua. Nhưng La Vân Yên thấy ở tường thành nhiều thứ lạ lẫm mới mẻ, cái gì cũng muốn xem,muốn xà vào không muốn đi làm cho mọi người phải chờ.
Những người khác thấy cô cái gì cũng hứng thú nên cũng giải thích tỉ mỉ nguồn gốc, cái gì mà Tần Tây bát đại quái- mì giống dây lưng, bánh nướng giống nắp nồi, ớt là thức ăn, bán bát lớn ngâm mô, bát khó mở, khăn bọc trên đầu, nhà che một nửa...Lâm Dung còn mua mấy cái bánh nướng để cho La Vân Yên mang về Thượng Hải. Mấy cái bánh này không dễ hỏng, có để mười ngày cũng không sao cả.
Rất nhanh mấy cô gái đã mua một đống đồ lớn, Lý Dịch xung phong trả tiền, còn làm khuân vác cho các chị em, trên người anh treo đầy các túi lớn nhỏ. Phương Minh Viễn thản nhiên cầm bốn cái túi toàn là đồ linh tinh của Triệu Nhã và Phùng Thiện.
Bọn An Nghiêu đi sau nhìn thấy Lý Dịch như vậy liên tục lắc đầu tỏ vẻ thương hại, nhưng không biết Lý Dịch đang rất phấn trấn.
Theo dòng người, Lâm Mai và các cô cuối cùng cũng đi tới trước cửa chính đền Sao Khôi. Lâm Dung dừng lại chỉ vào chỗ nhiều người đang chen chúc ở cửa đền:
- Hai đứa ra đằng kia mua mấy nén hương đi?
- Chị Dung, không phải chị cũng chưa tốt nghiệp hay sao? Chị không đến cầu nguyện để sao Văn Xương phù hộ chị thi đỗ Thạc sỹ à?
Triệu Nhã quay đầu nhìn Lâm Dung cười nói. Cô thấy Lâm Dung cười mỉm, dường như có ý gì khác.
- Chị á? Chị không định thi thạc sỹ luôn, để gia đình nuôi vất vả nhiều năm như vậy cũng đến lúc phải báo đáp rồi.. Hơn nữa, chị nghĩ đi làm một thời gian sau đó mới học thạc sỹ sẽ tốt hơn. Như vậy chị cũng chưa cần cầu cho học tập mà.
Lâm Dung lắc đầu nói.
- Đại thiếu gia Phương, em không cùng cô vợ bé nhỏ đi vào đền cầu nguyện sao?
Phương Minh Viễn thầm bĩu môi, Lâm Dung vì Triệu Nhã và mọi người chưa đến nơi này nên mới nói như vậy. Nhưng cậu nhớ rõ kiếp trước bác cả cậu là Phương Nhai đã từng nói đến, mọi người đến đây thắp hương nhìn thấy tượng Văn Xương ở đây chẳng hề giống với mọi người thường nghĩ là Văn Xương phải phong trần, tuấn tú, ngược lại tượng Văn Xương trong đền như người say rượu, lôi thôi lếch thếch, đi lại lảo đảo, râu quai nón, thắt lưng đeo bầu rượu, một tay cầm đấu, một tay cầm bút, vẻ mặt như đang ngà ngà say,…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...