Cô Hai Phương Minh Viễn tên Phương Viện, cô Út tên Phương Quyên đều mang cái tên bình dân nhất. Tuy chẳng xinh đẹp lắm nhưng lúc trước trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng có không ít công nhân trẻ theo đuổi.
Dượng Hai tên Thì Văn Sinh, một cái tên tương đối nhã nhặn, dáng dấp trắng trẻo nhìn như người có học mà đúng là như vậy, Thì Văn Sinh tuy không là sinh viên trường đại học nào nhưng là học sinh cấp ba tương đối ít trong số người cùng tuổi ở tỉnh Tần Tây khi ấy. Trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng là người có văn hóa, chính vì điều này mới thành công giành được trái tim Phương Viện.
Về sau, người nhà họ Phương có hộ khẩu ở Phụng Nguyên, lại đồng ý giúp nhà họ Phương thay đổi công việc gia nhập vào cơ quan nhà nước, nhân cơ hội này Thì Văn Sinh vào làm viên chức nhỏ trong sở quản lí xe thành phố Phụng Nguyên một cách thuận lợi. Tuy chỉ là một nhân viên bình thường nhưng vào được thành phố Phụng Nguyên lại ổn định làm nhân viên công vụ cơ quan nhà nước, Thì Văn Sinh còn có gì mà không vừa ý chứ? Vả lại thực sự mà nói như hiện nay hai nhà cũng không sống bằng đồng lương, mỗi năm nhà họ Phương cho họ huê hồng cũng đều tính bằng triệu thậm chí là chục triệu. Cuộc sống vốn không phải lo cơm áo gạo tiền, dù là không làm, tiền tích lũy bao nhiêu năm nay cũng đủ cho họ sống những ngày vui vẻ bình an đến cuối đời.
Nhưng cứ như vậy để tuổi già đến mà không có ai biết tới là kết quả Thì Văn Sinh không hề mong mỏi. Lúc đó ông ta từ chối vào làm cho nhà họ Phương chính là ông ta cảm thấy bản thân không có khả năng kinh doanh buôn bán, cho dù có tham dự vào cũng chỉ có thể là người thi hành kế hoạch, không thể là người định ra kế hoạch càng không thể là thành viên nòng cốt. Đồng thời ông ta luôn cho rằng ở Hoa Hạ làm quan so với làm nhà kinh doanh có triển vọng hơn. Điều này nhìn vào lịch sử có thể thấy được rõ ràng.
Đối với quan điểm này của ông ta, Phương Minh Viễn đương nhiên biết rõ, hơn nữa cách nghĩ này của Thì Văn Sinh ở Hoa Hạ còn rất nhiều. Ở kiếp trước đã có người từng nói người Mỹ nhất người tài nghiên cứu khoa học, nhì người tài kinh doanh, ba người tài làm quan; còn người Hoa Hạ thì ngược lại nhất người tài đều không có đầu óc muốn làm quan, nhì, ba người tài mới bất đắc dĩ, mất mát mà đi kinh doanh hoặc làm nghiên cứu khoa học, cho nên văn hóa quan trường ở Hoa Hạ phát triển, về kinh doanh lại bị nước Mỹ người ta quăng rất xa.
Thì Văn Sinh bằng lòng làm quan kỳ thực trong lòng Phương Minh Viễn cũng ủng hộ. Ở Hoa Hạ, một dòng họ muốn đứng vững trên chân mình, không sợ ánh mắt tham lam của người ta vậy thì bất kể là thương trường hay quan trường cũng đều cần có thế lực mạnh. Bản thân Phương Minh Viễn không có ý vào quan trường, làm quan tuy tốt, nhưng có quá nhiều trói buộc trong đó, điều này khoản nọ xem đến bực mình. Đương nhiên rồi nói sao Phương Minh Viễn cũng không công nhận bản thân ghét việc đưa đón, trong chốn quan trường ở Hoa Hạ. Đi cùng với những người gọi là đầy tớ của dân mà ăn chơi trác táng, người người mập thây, nói không ra mấy câu giống người mà còn tự thấy mình tốt, mở miệng ra đều là vì dân phục vụ, hắn sợ mình một ngày nào đó sẽ không còn nhịn được đốt trụ sở chính quyền.
Thì Văn Sinh muốn phát triển trong quan trường, nói thật nếu có năng lực Phương Minh Viễn đương nhiên không ngại giúp ông ta một tay để cho nhà họ Phương có thêm một phần sức ảnh hưởng trong quan trường.
Tuy nói rằng nhờ Phương Minh Viễn nỗ lực trong mấy năm qua, nhà họ Phương đã có không ít đồng minh trong quan trường, nhưng chẳng có ai lại đi chê sự giúp đỡ đúng không? Huống hồ, sức mạnh này có thể nằm trong tay người nhà mình vậy thì còn gì bằng.
-Dượng Hai có việc gì không?
Phương Minh Viễn dừng bước đợi Thì Văn Sinh. Thì Văn Sinh bước nhanh đến bên sánh bước cùng Phương Minh Viễn.
Thì Văn Sinh tuy là dượng của Minh Viễn nhưng từ khi ông ta kết hôn với Phương Viện thì ra riêng, lại thêm Minh Viễn cả năm xuôi ngược đó đây, thời gian hai người gặp nhau không nhiều, chính vì biết tình hình bên trong nhà họ Phương nên Thì Văn Sinh càng không dám lãnh đạm đối với Minh Viễn, tuy là vai lớn nhưng nói chuyện bằng giọng điệu ngang hàng với Minh Viễn.
-Minh Viễn, cũng không có chuyện gì hệ trọng, trong công việc có việc muốn con tư vấn cho ý kiến, giúp dượng nắm lấy cơ hội này.
Thì Văn Sinh cười nói.
Hóa ra là trước Nguyên Đán Thì Văn Sinh được thăng chức phó phòng, giữ chức phó viện viện quản lý xe khu Li Sơn thuộc hệ thống quản lý xe thành phố Phụng Nguyên, là một trong số vài viên chức được đề bạt nhanh nhất. Ngày thường, ở đơn vị Thì Văn Sinh cũng khá nhỏ nhẹ, trước giờ không tiết lộ cho ai biết về mối quan hệ của mình với nhà họ Phương. Cây to gặp gió, của nhiều gặp nạn, đạo lý rõ ràng vậy ông ta cũng biết, tiết lộ ra mình là con rể nhà họ Phương đúng là huy hoàng vô cùng nhưng phiền toái chắc chắn cũng nhiều.
Thì Văn Sinh có thể làm phó viện đương nhiên là vui mừng rồi nhưng hôm trước, niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa cũng theo đó mà đến, lúc bí thư khu ủy Ly Sơn Triệu Tự An đến viện quản lý xe thị sát, đã nói riêng với ông ta, tuy Thì Văn Sinh không hề hé môi nửa lời về nội dung cuộc nói chuyện nhưng trong viện quản lý xe đã dấy lên làn sóng huyên náo.
-Minh Viễn, bí thư Triệu nói ở Ly Sơn dự tính trước ngày một tháng năm chính thức thành lập khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng, trên cơ bản đã xác định rồi, sẽ lấy nhà máy điện tử Đức Quang hiện nay làm trung tâm quy hoạch từ đó mở roongjt hêm bán kính là 15Km,, còn nhà máy điện tử Đức Quang sẽ là nhà máy đầu tiên vào khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Bí thư Triệu hỏi dượng có muốn đến khu kỹ thuật cao hiện đại nhận lấy một chức, chức cấp trưởng đứng đầu thì không thể nhưng chức cấp phó hoặc chức cấp trưởng bộ phận quan trọng thì tùy dượng chọn.
Trong giọng nói của Thì Văn Sinh có phần hơi run.
Chức cấp trưởng khu kỹ thuật cao hiện đại nghe nói là cấp phó cục vậy thì chức phó khu hoặc chức cấp trưởng bộ phận quan trọng sẽ là cán bộ cấp phòng. Mới vừa thăng chức phó phòng ngồi còn chưa nóng chỗ lại có thể thăng chức thêm một lần nữa lên cán bộ cấp phòng, hơn nữa là ở khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Như thế chỉ cần là người có mắt tinh đời, nhìn là biết nơi nhậm chức tốt này ngày sau sẽ có tiền đồ rộng thênh thang. Thì Văn Sinh cảm thấy con đường làm quan của mình sẽ chính thức phát triển từ đây.
Nhưng Thì Văn Sinh cũng chẳng ngốc, việc tốt như vậy dựa vào cái gì mà tới được tay ông ta? Triệu Tự An vì sao lại thêm phần xem trọng ông ta, thậm chí đích thân đến đặt vấn đề với ông ta. Kỳ thực nguyên do đều là vì Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn hiểu ngay cách nghĩ của Triệu Tự An và Thì Văn Sinh. Tháng giêng năm chín mốt, chính quyền trung ương chính thức phát ra văn bản đến các tỉnh trong nước, phê chuẩn cho giấy phép của các tỉnh thành trong nước xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Ở Bắc Kinh theo đó thành lập khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp thôn Trung Quan. Theo tinh thần truyền đạt của văn bản này, trên mảnh đất rộng lớn Hoa Hạ lập tức dậy lên làn sóng xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Không chỉ có các thành phố lớn tuyến một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Phụng Nguyên muốn xây dựng mà còn có các thành phố tuyến hai, tuyến ba cũng dồn dập bắt đầu hoạt động vây đất, ngay cả một số huyện cũng không chịu lạc hậu ào ạt xây dựng khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng. Kết quả là phần lớn ruộng đất bị hoang phế gây lãng phí vô cùng nghiêm trọng, đồng thời một số huyện thị vì xây nhiều khu công nghiệp tạo nên một lượng lớn đội ngũ cán bộ dư biên chế, nhưng cũng phải công nhận khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng ở Hoa Hạ sau khi mở rộng cải cách có tác dụng to lớn trong quá trình phát triển kinh tế tốc độ cao.
Triệu Tự An thành lập khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng này cũng là thuận theo trao lưu thời đại, còn Thì Văn Sinh nếu có thể vào nhậm chức ở khu công nghiệp kỹ thuật mở rộngkhông những có thể thuận lợi thăng lên một cấp, vả lại đối với việc phát triển con đường quan chức sau này của ông ta có rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết của mọi thứ này là khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng này sau này phải có thành tựu rực rỡ, bằng không… Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, bằng không… hầu như đối với bọn quan viên Hoa Hạ mà nói cũng không có ảnh hưởng to tát gì, ngoại trừ thăng chức sẽ chậm một chút mà thôi. Thì Văn Sinh có nhà họ Phương để tựa, lãnh đạo chính quyền biết điều này lại có ai dám cố ý chèn ép sự phát triển của ông ta? Đó không phải là tự tìm không vui sao?
Thì Văn Sinh có chút lo lắng nhìn Phương Minh Viễn, ông ta cũng hiểu Triệu Tự An sở dĩ xem trọng mình nói trắng ra là xem trọng nhà họ Phương ở sau lưng ông ta. Nếu như có thể được nhà họ Phương cực lực ủng hộ vậy thì tương lai của khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng cho dù không thể sáng chói rực rỡ cũng sẽ không thể không đạt được gì. Chỉ giá trị sản lượng của nhà máy điện tử Đức Quang đã đứng đầu trong xí nghiệp liên doanh của Phụng Nguyên.
-Dượng à, giữ chức phó trong khu công viên kỹ thuật mở rộng sản xuất công nghiệp không phải là việc dễ dàng đâu, nếu như dượng thật sự dự định muốn tạo thành tích trong một khoảng thời gian tương đối dài sau này dượng sẽ rất rất bận đấy. Đương nhiên nếu nói dượng chỉ là muốn lăn lộn lấy lý lịch kinh nghiệm vậy thì khỏi phải bàn, dượng có từng nghĩ, dượng muốn có cuộc sống thế nào không?
Phương Minh Viễn ngồi vào cái ghế bên đường, Thì Văn Sinh cũng ngồi xuống theo.
-Minh Viễn, dượng vẫn còn trẻ tất nhiên là muốn thử xem có thể tạo sự nghiệp không.
Thì Văn Sinh chừng chừ một chút rồi nói, trước khi đến đây ông ta cùng vợ bàn qua việc này, ý của Phương Viện rất rõ ràng ông ta có thể nói chuyện thẳng thắn với Phương Minh Viễn, nghe xem ý kiến của Phương Minh Viễn. Thế nhưng nhất định phải nói thật lòng, thằng nhóc Phương Minh Viễn này khôn khéo có thừa, nếu như để hắn sau này phát giác mình nói khoác vậy thì phiền phức đấy.
-Mười lăm ki-lô-mét vuông? đất có hơi rộng, con thấy bí thư Triệu nên lấy mười lăm ki-lô-mét vuông đất này chia làm ba kì kêu gọi đầu tư, làm như vậy nếu như sau này tình hình có gì thay đổi cũng dễ tiến hành điều chỉnh. Một lần mười lăm ki-lô-mét vuông e là đến sang năm vẫn còn nhiều đất bỏ trống, điều này làm tổn thất đối với nền kinh tế Li Sơn, cũng dễ khiến cho những người đầu tư đến đây khảo sát sinh ra nghi ngờ không khu công nghiệp kỹ thuật mở rộng xây dựng có thành công không. Không phải xem nó kết cuộc có diện tích bao lớn mà là xem nó tạo ra giá trị sản lượng nhiều cỡ nào, thu hút bao nhiêu người làm việc.
Thì Văn Sinh đã tỏ thái độ rồi, bất luận công hay tư Phương Minh Viễn cũng phải giúp ông ta một phen.
Thì Văn Sinh Lập tức lấy bút và sổ tay từ túi ra ghi lại một cách tường tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...