Phương Minh Viễn lê từng bước nặng nề về phòng riêng, ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh biển nơi xa, trong lòng lại chìm vào cuộc đấu tranh dữ dội.
Hắn tuyệt đối không muốn có bất kì một tư bản nhà nước nào tham dự vào sản nghiệp của mình, dù là chỉ chiếm một phần nhỏ dường như không đáng kể bởi hắn hiểu rõ, những quan chức trong chính phủ đó đa phần đều là những người như thế nào. Những năm 90 ở kiếp trước, trong xã hội đã từng có một câu chuyện cười, bắt những quan chức chính phủ ra một chỗ, đứng thành một hàng, cách một người bắn chết một người, chắc chắn sẽ có những kẻ lọt lưới; giết hết toàn bộ, chắc chắn sẽ có kẻ chết oan. Phương Minh Viễn lúc đó không hề có chút cảm nhận thực tế nào với câu chuyện cười này, nhưng khi hắn bước ra khỏi cổng trường, hòa vào xã hội, hắn mới phát hiện ra, câu chuyện cười này tuy có chút cường điệu nhưng tuyệt đối không phải bắn tên không đích.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu để tư bản nhà nước đầu tư vào sản nghiệp, dù chỉ là năm phần trăm hay mười phần trăm cổ phần, hễ hai bên có bất đồng trong quản lí, hoặc có mâu thuẫn trong phương hướng phát triển, chỉ cần những quan chức chính phủ đó muốn làm, và dám làm thì có thể dễ dàng đổ lên đầu mình những tội danh như “tham ô” hoặc “lạm dụng công quỹ”. Mà bọn họ có thể có vô số cách để khối tài sản này trở thành của nhà nước, hoặc là của một người nào đó trong đám quan chức.
Vì sao những người tài giỏi của đất nước này đều muốn làm quan? Chính bởi vì bọn họ biết rằng, chỉ cần nắm được quyền lực, thì thế lực, của cải, mỹ nhân đều có thể tự nhiên mà có. Cũng chỉ có nắm được quyền lực mới có thể thực sự đảm bảo cho những của cải mình kiếm được. Bởi vì quan chức, bất luận là Hoa Hạ ở thời đại nào, đều là kẻ hơn người, không ngờ, dù là trong pháp luật của Hoa Hạ, cũng quy định rõ ràng trong văn bản- cùng là tội trộm tiền, tên ăn trộm lấy một trăm ngàn tệ thì có thể sẽ bị xử bắn, còn quan chức tham ô, lạm dụng công quỹ, tiêu xài một tỷ cũng chưa chắc bị xử bắn. Đây chính là hiện thực.
Có thể có người sẽ nghĩ, nếu Phương Minh Viễn không thích tư bản nhà nước tham dự vào sản nghiệp của mình như vậy, làm sao lại đồng ý chấp nhận việc Tề Yên và Triệu Nam góp cổ phần đầu tư, thực ra nguyên nhân trong đó rất đơn giản. Đầu tiên, giữa việc quân đội và chính phủ tham gia góp cổ phần, có rất nhiều điểm khác biệt, so với những quan chức chính phủ, quân đội vẫn xem như đơn thuần hơn một chút, những chiêu trò có thể sử dụng cũng ít hơn; thứ hai là, phía quân đội lúc đó thực sự rất thiếu tiền, thiếu đến mức rất nhiều bộ đội không tinh nhuệ đến việc huấn luyện quân sự bình thường cũng không thể đảm bảo. Quân đội là cơ quan bạo lực của đất nước, cũng là một trong những cột trụ cho sự ổn định của đất nước, tất cả những người từng học lịch sử cận và hiện đại của Hoa Hạ đều hiểu rõ, nếu không có những bộ đội tinh nhuệ bảo vệ lãnh thổ, Hoa Hạ sẽ có kết cục thế nào. Phương Minh Viễn là người Hoa Hạ, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy quân nhân vì bất đắc dĩ mà đành lạc lối. Tuy rằng nói, sức lực của mỗi người có hạn, nhưng có thể giúp một tay, hắn vẫn muốn giúp. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, đó chính là hắn biết, không quá vài năm nữa, chính phủ trung ương sẽ lệnh cưỡng chế, tất cả những quân nhân góp cổ phần trong các công ty hay doanh nghiệp đều phải rút ra. Mà dù là Tề Yên, hay Triệu Nam, do quy định rõ ràng trong hợp đồng, những cổ phần của họ đều chỉ có thể bán cho nhà họ Phương hoặc nhà họ Quách, dù khi đó cần mua với giá cao ngất cũng không sao, ít nhất quyền sở hữu doanh nghiệp không bị tuột khỏi tay.
Nhưng tất cả tư bản nhà nước của chính phủ thì không như vậy. Nếu như nói, thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, hoặc là một bộ ngành hoặc doanh nghiệp nào đó của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh dùng phí sử dụng đất mà dự án cần sử dụng để tham gia góp cổ phần, Phương Minh Viễn tạm ước tính, giá trị phải tầm hơn ba trăm triệu tệ, chiếm 40 % tổng cổ phần giá một trăm triệu đô la Mỹ, thêm vào cổ phần phái quân đội, cổ phần của nhà họ Phương và nhà họ Quách trái lại không tới 51%, đến quyền quản lý cổ phần cũng phải chia sẻ, đầu tư như thế, với hắn mà nói, đã là không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cho dù Phương Minh Viễn quyết định thu nhỏ diện tích đất cần sử dụng, nhưng dù tư bản nhà nước chỉ chiếm một phần trăm tổng cổ phần, lại có ai có thể xem nhẹ ý kiến của nó?
Hiện giờ trước mặt Phương Minh Viễn chỉ có hai con đường, một là bỏ hẳn kế hoạch này, chỉ giữ lại đảo Ngô Chi Châu, có khoản tiền thuê đất năm mươi triệu tệ đó, đối với căn cứ quân sự hải quân Nhai Châu, cũng có thể tiếp tục chống đỡ trong một thời gian tương đối dài, sau này mình sẽ tiếp tục nghĩ cách khác để ngầm trợ giúp Triệu Nam. Còn về phía Tề Yên, muốn trả món nợ ân tình cho cô ấy, e rằng phải tìm một cơ hội hợp tác khác. Có điều Phương MinhViễn cũng không lo lắng, Hoa Hạ những năm 90, có thể nói đâu đâu cũng là cơ hội, chỉ cần có thể nắm chắc, trở thành triệu phú mới khó, chứ muốn giàu lên thì không thành vấn đề.
Nhưng như thế cũng sẽ nảy sinh một vấn đề, đó chính là e rằng từ nay về sau, vịnh Á Long và vịnh Hải Đường, hai nơi có bãi biển đẹp nhất Hoa Hạ sẽ không còn thuận lợi đối với nhà họ Phương nữa. Trừ phi tỉnh Quỳnh Hải và thành phố Nhai Châu thay đổi toàn bộ, hơn nữa đến khi đó, nơi đây sẽ thay đổi thế nào, ai cũng không thể nói chắc. Có thể nơi đây sẽ biến thành kho châu báu của Hoa Hạ thậm chí cả thế giới để người Nhật Bản và người Triều Tiên kiếm chác. Tin Thác Điền Ta Tá và Lý Thuận Tru vẫn ở lại Nhai Châu, hắn vừa quay về từ Hồng Kông đã lập tức chú ý tới.
Còn con đường thứ hai, chính là nghĩ cách loại bỏ ý tưởng góp cổ phần của tỉnh Quỳnh Hải. Nhưng như vậy lại rất dễ đắc tội với những quan chức tỉnh Quỳnh Hải và thành phố Nhai Châu, dù có thành công, cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt với quá trình khai thác của nhà họ Phương ở hai vịnh sau này. Hiện nay nhà họ Phương và thành phố Nhai Châu vẫn chưa chính thức ký kết hợp đồng đầu tư, càng chưa đầu tư tiền vào, có thể đầu tư, có thể rút lại, vẫn coi như ở thế có lợi, nếu đợi đến khi đó, một khoản tiền lớn đã đổ vào đầu tư, muốn thoát thân mà không thiệt hại gì càng không phải một chuyện dễ dàng. Đến khi đó, muốn thoát cũng khó.
Phương Minh Viễn bắt chéo chân, trong lòng tính toán nên làm thế nào mới có thể vừa loại bỏ ý tưởng góp cổ phần của tỉnh Quỳnh Hải, vừa không đến mức làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên.
Mấy ngày nay trong lòng Triệu Nam đều rất vui, bọn Phương Minh Viễn tuy rằng trên đường đi Hồng Kông một chuyến nhưng đồng ý những khoản quyên tặng đã đồng ý với y thì đã đến nơi, một lô dụng cụ văn phòng lớn đã được đưa về căn cứ, đi kèm còn có vài chục nghìn sách các loại, đủ để nhét đầy hai căn phòng, khiến quan binh của căn cứ vui mừng khôn xiết.
Cuộc sống trong doanh trại khá là buồn tẻ, sách vở, chắc chắn là cách để các quan binh giết thời gian, cũng là người bạn tốt nhất để nâng cao năng lực bản thân, do vấn đề tài chính của căn cứ, thư viện căn cứ đã mấy năm đều không có lấy một cuốn sách mới, mà những sách do Phương Minh Viễn gửi tặng, toàn bộ đều là những cuốn mới nhất trên thị trường.
Hơn nữa Triệu Nam vừa mới nhận điện thoại của quân khu, lô thiết bị dưới tên nhà họ Quách dành tặng hạm đội Nam Hải dùng để xử lý nước dầu mỡ của tàu chiến và rác thải của căn cứ đã bắt đầu vận chuyển từ Hồng Kông, rất nhanh sẽ đến tổng bộ quân khu, yêu cầu y vài ngày nữa phái người đến nhận.
Chính vào lúc này, Tề Yên và Lữ Lương vội vàng bước vào phòng y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...