Trùm Tài Nguyên

Trời ạ, Triệu tướng quân thật là điên dồ. Đường đường là một lãnh đạo cấp cao lại đi tặng đao Nhật Bản cho nó sao.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tề Yên sợ ngây người. Phương Minh Viễn không biết lai lịch của thanh đao này cụ thể thế nào, nhưng Tề Yên thì đã nghe qua, thanh đao người Nhật Bản lúc nào cũng mang theo bên người, để nhắc nhở tinh thần cảnh giác cao độ. Hơn nữa nghe nói, cái thanh đao Nhật Bản này, là của một vị lãnh đạo cấp cao trong quân đội, từng đảm nhiệm chức phó bộ trưởng Bộ quốc phòng tặng cho Hứa đại tướng quân, Hứa đại tướng quân rất yêu thích thanh đao này. Hơn nữa 80 năm sau, Hứa đại tướng quân qua đời do lâm bệnh, thanh đao này có kỉ niệm thật đáng nhớ. Không ngờ Triệu tướng quân lại đem thanh đao này tặng cho Phương Minh Viễn, quả thực là không thể tưởng tượng được.

La Đông Vũ cũng vô cùng sửng sốt bất ngờ, một lúc sau mới thấp giọng nói:

- Chị Tề, có lẽ không phải thanh đao đó đâu, lúc trước chúng ta thu được khá nhiều những thanh đao Nhật Bản, không ít quân nhân trong nhà đều có được những thanh đao đó, ai biết được Triệu tướng quân rốt cuộc có mấy thanh đao? Có lẽ đó là một thanh đao Nhật Bản khác đó.

Anh ta cũng không cho rằng Triệu tướng quân sẽ bỏ những vật mà mình yêu thích, đem thanh đao Nhật Bản mà Hứa đại tướng quân tặng cho mình tặng lại cho Phương Minh Viễn.

Tề Yên thoáng chút run sợ, La Đông Vũ nói những điều này không phải là không có lý.

Phản ứng đầu tiên của Phương Minh Viễn chính là “nhận được một tặng phẩm quý báu” có thể là do một vị tướng quân tặng cho, chắc chắn rằng những lãnh đạo cấp cao trong quân đội Trung Quốc, hay là các lão tướng soái thời kì xây dựng đất nước, những người này tự tay mình thu được đao Nhật Bản, đối với quân nhân mà nói, đó đúng là vật vô cùng quý giá, quân tử không lấy vật quý báu của người khác, bản thân mình làm sao có thể nhận một vật quý như thế được.


Cậu vừa định mở miệng từ chối, Triệu tướng quân đã ngăn lại:

- Không nên nói những lời vô ích nữa, người đàn ông nào mà không thích đao, nhất là thanh đao này là một chiến lợi phẩm lấy được từ tay địch, lại càng tượng trưng cho sự vinh quang. Tôi tham gia quân ngũ cũng đến 20 năm, không có thứ gì tốt để tặng cho cậu, chỉ có thanh đao này, hi vọng cậu lúc nào cũng ghi nhớ kĩ, sự phồn thịnh của quốc gia một phần cũng nhờ vào sự bảo vệ của quân đội. Sống ở trên đời cùng tin tưởng nhau, việc này đối với tôi, cũng coi là tốt.

Nói đến như thế, Phương Minh Viễn cũng sẽ không còn khước từ nữa:

- Chú Triệu, cháu đây cung kính không bằng tuân lệnh.

Của biếu là của lo, của cho là của nợ, ân tình này của Triệu tướng quân, sau này mình vẫn còn cơ hội để báo đáp. Không phải ông ta đang bận tâm lo lắng chi phí quân sự không đủ sao, bản thân mình sau này vào thời điểm chia lợi nhuận, sẽ chia nhiều hơn một chút cho ông ta.

Tuy nhiên, Phương Minh Viễn thấy rằng cứ như vậy mà nhận lấy, thật sự là có phần không tốt, có qua có lại mới toại lòng nhau, bản thân mình về tình về lý, cũng cần phải có quà đáp lễ. Phương Minh Viễn suy nghĩ một chút, trong lòng đã có suy tính.

Cậu đem đao Nhật Bản đưa cho Trần Trung đứng bên cạnh, lúc này mới cười nói:


- Chú Triệu, chú đã tặng quà quý báu, cháu xin nhận. Nhưng cháu cũng có một chút quà, cháu tặng chú, hy vọng chú có thể nhận lấy.

- Quà tặng gì chứ?

Triệu tướng quân tủm tỉm cười nói. Chỉ cần Phương Minh Viễn nhận lấy thứ này là tốt rồi, sau này bản thân mình nếu có việc gấp cần sự giúp đỡ của cậu ta, không phải cũng sẽ dễ nói chuyện hay sao.

Phương Minh Viễn có phần xấu hổ nói:

- Thứ này, hiện vẫn đang còn ở nước ngoài, chưa thể mang tới được, nhưng cháu dám đảm bảo rằng chú Triệu sẽ thích nó.

Trong lòng Triệu tướng quân cảm thấy khó hiểu, cái gì vậy, tại sao Phương Minh Viễn lại dám chắc như vậy? Súng à? Hay là tàu chiến nhỉ? Tuy nhiên ông lại thay đổi ý nghĩ vừa nghĩ, không kìm nổi cười, mình toàn nghĩ đi nơi nào, súng ống đạn dược đều có thể mua được ở trong nước cũng không phải là ai cũng đều có thể nhúng tay vào, nhất là các xí nghiệp tư nhân. Phương Minh Viễn cho dù có thông minh tài trí hơn người, cũng không thể chi phối được luật pháp quốc gia, làm khó sĩ quan cao cấp mà đem súng ống đạn dược nhập vào trong nước.


- Thời gian trước cháu có đi một chuyến qua Liên Xô, ở đó có thu lượm được một ít huân chương Liên Xô, trong đó có một chiếc huân chương hạng nhất Korff, là năm đó chính phủ Liên Xô trao tặng cho thiếu tướng Bor Knopf, khi nào có dịp quay lại sẽ mang về nước, cháu mượn hoa hiến phật, đem nó tặng cho chú mong chú hãy nhận lấy.

Phương Minh Viễn chưa nói dứt lời, Triệu tướng quân vui mừng lộ rõ trên nét mặt không dứt.

Đã từng trong liên bang, quân nhân Trung Quốc đối với huân chương Liên Xô tự nhiên là có sự so sánh huân chương của quốc gia quen thuộc, huân chương hạng nhất Korff, lấy nhân vật kiệt xuất hải quân thống soái ô sa Korff hải quân thượng tướng của nước Nga để đặt tên, trao tặng cho bộ phận, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chiến đấu trên biển. Tương đương với huân chương của bộ binh tô ốc lạc phu. Là niềm vinh dự mà bao nhiêu lính hải quân của Liên Xô ao ước có được.

Mà điều càng làm cho Triệu tướng quân cảm thấy thích thú chính là, Phương Minh Viễn nhắc tới tấm huân chương hạng nhất Korff được trao cho Chi đội trưởng chi đội hạm đội tàu ngầm Hắc Hải hải quân của Liên Xô, thiếu tướng hải quân Bor Knopf, đây chính là người lính Liên xô duy nhất đạt được huân chương hạng nhất Korff. Mặc dù Triệu tướng quân cũng không phải là người sưu tầm đồ cổ, nhưng ông cũng biết “Huân chương” là chính phủ các quốc gia trên thế giới trao tặng cho người có công cao nhất, vẻ vang nhất, đây là sự vinh dự vẻ vang còn cao hơn cả mạng sống. Huân chương trao tặng, người được nhận huân chương được chính phủ công nhận là người đại diện cho sự nghiệp chính nghĩa có những cống hiến không thể xóa nhòa, là hình thức khen thưởng cao nhất cho tinh thần và ý chí chiến đấu cao quý. Những người được nhận “Huân chương” đều nhìn vào đó để tự nhủ phải sống sao cho xứng đáng, muốn nhận được huân chương, cũng không phải là việc làm dễ dàng gì. Đối với các quốc gia trên thế giới, “Huân chương” đã trở thành di sản văn hóa của đất nước, cực kì hiếm có mới có khả năng mang ra bán đấu giá nhưng đều là giá trên trời.

Cho nên ông cũng hiểu được, vì sao Phương Minh Viễn đã nói huân chương không thể mang về nước, luật pháp của chính phủ Liên Xô cấm không cho mang Huân chương ra nước ngoài. Tuy nhiên đối với lão Mao tử, cũng không có gì là ấn tượng tốt, trong lịch sử Trung Quốc là quốc gia chiếm giữ nhiều ruộng đất nhất, dù cho lão Mao tử, sau khi thành lập quốc gia Liên Xô, cũng nghĩ phân tách Trung Quốc, sau lại tập trung lại, và cùng với Trung Quốc giằng co hơn 10 năm, còn có mưu đồ dùng đầu đạn hạt nhân công kích Trung Quốc, đối với một nước như vậy, là một người lính của Trung Quốc làm sao có thiện cảm cho được đừng nói tới việc lấy huân chương của nước đó, cho dù là lấy trộm hết vàng trong kho mang về, mọi người cũng sẽ phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi

- Trước hết ta cũng cảm ơn cậu, sau cũng xin nhận chút quà mà cậu tặng.

Trải qua việc này, mối quan hệ của hai bên càng trở nên hòa hợp, Triệu tướng quân còn đưa cho nhà họ Phương thẻ nhân viên lái tàu bậc ba, còn cung cấp xe cộ cho họ sau này ở Quỳnh Hải dùng. Có xảy ra chuyện gì, ra vào căn cứ cũng thuận tiện.


- Chú Triệu, khi mà cháu tới Liên Xô, thấy rằng nền kinh tế hiện tại của Liên Xô suy thoái, con người mất lòng tin, cán bộ không có năng lực, e rằng trong vài năm tới cũng khó mà đi vào quỹ đạo phát triển. Cháu cho rằng, biết đâu chúng ta có cơ hội, thứ nhất có thể đến Liên Xô để tạo nền móng, thứ hai việc Liên Xô thiếu thụt tài chính, biết đâu có thể tiêu thụ một ít vũ khí sang nước ngoài, đối với việc thúc đẩy việc cải tiến trang bị vũ khí nước ta có ý nghĩa trọng đại.

Hai tay Phương Minh Viễn đặt trên lan can, nhìn ra ngoài biển, thấp giọng mà nói với Triệu tướng quân. Mặc dù trong kiếp trước, bởi vì Liên Xô tan rã, quân đội Trung Quốc thu được không ít vũ khí tốt, không chỉ là từ việc Nga nhập khẩu rất nhiều vũ khí trang bị mới, mà còn mang đi không ít những nhân tài về kỹ thuật quân sự. Nhưng mà, lúc ấy Liên Xô tan rã, thật sự là quá bất ngờ, nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, trước đó Trung Quốc căn bản là chưa có sự chuẩn bị, cho nên cũng chỉ có thể vội vàng xuất trận. Nếu lời nói của mình thông qua Triệu tướng quân, có thể khiến cho quân đội phòng ngừa chu đáo, có khả năng sẽ thu được lượng trang bị vũ khí lớn hơn.

Nét mặt Triệu tướng quân không khỏi biến đổi, tin tức này nếu đúng như lời Phương Minh Viễn nói, như vậy cũng là có thêm thật nhiều giá trị quân sự. Mấy năm qua Trung Quốc đã bỏ mặc kế sách trang bị quân sự, xu hướng phát triển xuất hiện sự suy tàn, và so với các nước Âu Mĩ những quốc gia chủ lực trang bị quân sự càng ngày càng có sự chênh lệch rất lớn, những người lính như bọn họ, tận mắt chứng kiến, cảm thấy đau lòng. Nhưng bởi vì Trung Quốc bị các nước Âu Mĩ cấm vận vũ khí, muốn theo các quốc gia phương tây mà học hỏi vũ khí trang bị hiện đại, ngoại trừ việc buôn lậu, thì không còn cách nào khác.

Mà trang bị theo hình thức Liên Xô, lại bởi vì mối quan hệ hòa hoãn giữa hai nước hơn chục năm trước không có gì tiến triển, chính phủ Liên Xô cơ bản là không cấp trang bị vũ khí, cũng không chuyển nhượng kĩ thuật quân sự cho Trung Quốc, Trung Quốc chủ yếu là dựa vào nghiên cứu khoa học của mình rồi tự mình phát triển, hiện nay chi phí quân sự eo hẹp, không biết tới khi nào lính mới muốn đi nghĩa vụ quân sự. Nhưng hiện giờ tình hình thế giới lâm vào nguy cấp.

Là một người lính chuyên nghiệp, bản thân mình cũng có thể phán đoán được tình hình quốc tế. Trong giai đoạn chiến tranh lạnh, người Mỹ đối đầu với Liên Xô, đứng vững cũng có thật nhiều áp lực, châu Âu chú ý tới việc phân tán nó, vì thế mối quan hệ Hoa- Mỹ mới có vẻ dịu đi, thậm chí còn ở trên nhiều phương diện, nước Mĩ sẽ ủng hộ nguyện vọng của Trung Quốc. Các nước phương tây và Trung Quốc còn có chút trao đổi về kỹ thuật quân sự, nhưng mà khi chiến tranh lạnh chấm dứt, mối quan hệ giữa nước Mĩ và Trung Quốc đã có sự biến đổi, chuyển sang chèn ép.

Triệu tướng quân rất lo lắng cho Trung Quốc trong tương lai sau này liệu có thể phát sinh xung đột với Mĩ hay không. Bởi vì nước Mĩ và Liên Xô bất đồng, Liên Xô cho là sức uy hiếp lớn nhất là ở Trung Quốc, nhưng mà lực lượng vũ trang mạnh nhất cũng là ở Trung Quốc, bộ binh đánh nhau, tuy rằng trang bị vũ khí ở Trung Quốc còn yếu, thế nhưng không hẳn tình hình chiến cuộc sẽ nghiêng về một phía. Trước đây bộ binh của Trung Quốc đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ nỗ lực phấn đấu, đâu có dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Người Liên Xô muốn chiến thắng trong một thời gian ngắn, thật là hoang tưởng.

Nhưng nếu nói xảy ra chiến tranh với nước Mĩ rất có thể là ở vùng biển. Mà hải quân, lại hoàn toàn là quân đội của Trung Quốc, một vòng nhỏ yếu. Tàu chiến kiểu cũ nát, chỉ có thể ở gần biển phòng ngự mà thôi, hoàn toàn là không có cách nào đấu lại nước Mĩ và Nhật Bản có hàng ngàn hạm đội tàu chiến đóng quân ngay trước mặt. Một khi người Mĩ xâm lược, trước mắt Trung Quốc phải tập trung phát triển kinh tế, gặp phải hải quân của nước Mĩ uy hiếp hoàn toàn, nếu không phải là còn có bộ đội phòng không tồn tại, e rằng hàng ngàn dặm biên giới vùng biển, nếu so sánh với chính sách bế quan tỏa cảng của các triều đại trước, cũng tốt không biết đến chỗ nào đi. Kết quả như vậy, không thể nghi ngờ là điều sỉ nhục đối với hải quân của Trung Quốc, hải quân được trang bị vũ khí quân chủng, trang bị vũ khí chênh lệch quá lớn, trí tuệ và lòng dũng cảm không đủ để chiến thắng.

Nếu có thể mua được một nhóm tàu chiến kiểu mới từ Liên Xô…Mặc dù thực lực so ra vẫn đang kém hạm đội tàu chiến của nước Mĩ, nhưng ít ra hải quân Trung Quốc cũng có thể khiến người Mĩ có chút kiêng kị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui