Nét mặt Triệu tướng quân không thể không biến sắc, Phương Minh Viễn một phen nói, cậu ta có thể nói hoàn toàn bằng tiếng bản xứ một cách rõ ràng đưa ra những phán đoán về tình hình của vùng vịnh. Mặc dù rất dễ hiểu, nhưng ba lý do này hoàn toàn ủng hộ cho những quan điểm của cậu. Chiến tranh xảy ra giữa các quốc gia trên thế giới, không khác biệt lắm đều có thể dùng hai chữ lợi ích mà kết luận, chính điều đó đã đẩy nước Anh vào cuộc nội chiến, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bài phát biểu này, nếu là do chính ủy viên chính trị Lữ Lương nói ra, ông ta chỉ biết suy nghĩ và cười, Chính ủy và bản thân mình một lần nữa lại cùng đi. Nhưng đây lại là một bài phát biểu do một thiếu niên nói ra, điều đó là hoàn toàn khác nhau. Bản thân mình lúc trước biết được Irac xâm chiếm Kuwait, nước Mỹ muốn xâm chiếm toàn bộ vùng Trung Đông, cũng là nhiều lần cân nhắc trong một thời gian dài để đi đến kết luận như vậy. Được rồi, thừa nhận rằng trong thời gian đó, ông vẫn phải tính toán làm sao gom góp tiền bạc để tiết kiệm, làm sao mà có thời gian rảnh rỗi mỗi ngày mà suy nghĩ về tình hình Trung Đông, nhưng bản thân mình dù sao cũng là một người lính chuyên nghiệp, là một vị tướng, có thể tham khảo tài liệu nội bộ mà người thường không thể, có thể biết rất nhiều bí mật quân sự mà người thường không thể biết. Nếu như không có mấy cái tư liệu này để tham khảo, bản thân mình làm sao mà dám phán đoán như vậy chứ?
Nhất là điều thứ ba mà Phương Minh Viễn nói đến, chỉ cần đến trung tâm của Mĩ làm một tướng quân hải quân bảo vệ biên cương thì đối với những tin tức tình báo về quân sự của người Nhật và người Mỹ thì thật sự quan trọng. Khi những nghiên cứu của người Mỹ xuất hiện những vẫn chưa trải qua thực nghiệm trên vũ khí mũi nhọn, ông ta đại khái cũng biết ít nhiều.
Theo như những lời của Phương Minh Viễn, nước Mỹ và Irac khai chiến, cuộc chiến tranh này đối với người Mỹ mà nói, có thể nói là có nhiều lợi thế hơn. Chẳng những có thể đưa vũ khí cũ vào Irac một cách hợp pháp, loại bỏ những chi phí cho việc tiêu hủy, mà còn có thể công khai thử nghiệm các loại vũ khí mới, để kích thích các doanh nghiệp công nghiệp quân sự sản xuất vũ khí, vì nước Mỹ chiếm một phần lớn thị trường vũ khí trên thế giới. Đại pháo nhất vang, thu về không biết bao nhiêu là tiền bạc lợi nhuận.
Là một người lính, nghĩ về điều đó không đáng tự hào hay sao, nhưng một thiếu niên, cậu dựa vào đâu mà đưa ra những phán đoán nhận định như vậy? Chẳng lẽ, người thiếu niên này, không chỉ có khả năng buôn bán trời phú, mà còn nắm bắt được tình hình chiến sự thế giới, người bình thường không thể có tài năng này được? Nghĩ đến điều này, ông ta cảm thấy Phương Minh Viễn có chút hứng thú để quan tâm đến.
Nhìn thấy ánh mắt Triệu tướng quân sáng lên, trong lòng Phương Minh Viễn cũng không cầm được sự vui mừng, cậu không ngờ rằng vừa rồi mình lại nói được những lời như vậy, dường như cũng không có nói một nội dung nào đó đáng kinh ngạc. Sở dĩ cậu nói ra những điều này, cũng là muốn làm cho Triệu tướng quân nâng cao cảnh giác, nếu có thể dựa vào những lời này, làm cho nhóm lãnh đạo cấp cao trong nước ý thức được, nhận ra tầm quan trọng của cuộc chiến tranh vùng vịnh trên cả phương diện quân sự và chính trị, để có biện pháp phòng ngừa chu đáo, vậy không phải là tốt hơn sao.
Mặc dù, cậu không hề có ý nghĩ rằng đất nước nuôi một đám nhân viên mưu trí tài ba chỉ để ăn không ngồi rồi, vì thế mà không nhìn thấy tầm quan trọng của cuộc chiến tranh, lại càng không có ý nghĩ cho rằng hàng mấy trăm vạn quân nhân trong đất nước này, không mở to mắt để mà suy xét sâu xa, chỉ là do trong kiếp trước của mình, cậu đã trải qua rất nhiều nhóm lôi nhân chi ngữ “Gạch gia”, “Kêu thú”, đối với nhóm nhân sĩ này ra vẻ tinh anh đạo mạo, đã cảm thấy chán ghét đến tận xương tủy. Vì thế mới có ý nghĩ nâng cao tầm quan trọng để phòng ngừa.
Chỉ có điều những lời đề xuất này nói với Tô Hoán Đông cũng không được thích hợp cho lắm, dù sao thì ông ta cũng không phải là quân nhân, quân nhân tham gia vào chính sự là điều tối kị, không liên quan với các quan chức chính phủ quân đội không được khoa chân múa tay, điều này cũng không đồng nghĩa với người có tội. Về phần ba nhà Lô, Mai, Củi, có thể là đúng và quân đội có thể tham gia vào, cho nên trước mắt mà nói thì xem ra cũng khá là thích hợp.
Chỉ cần nhìn vào ông ta, ở trong tình huống khẩn cấp về quân phí, vẫn đang trăm phương nghìn kế mà đảm bảo cho việc huấn luyện binh lính, là có thể hiểu được, ông ta lúc nào cũng khắc khắc ghi tâm phải nâng cao cảnh giác đối với quân địch cho thấy ông ta xứng đáng là một quân nhân thực thụ, như một trung quân, mặc dù không phải là người trẻ tuổi nhất, nhưng đứng vào hàng ngũ tướng quân ông ta lại là trẻ tuổi, tương lai của ông ta rất sáng lạn, nếu ông ta có thể đứng đầu hải quân, thậm chí còn được đề xuất vào bộ quốc phòng, có lẽ so với bản thân mình nói ra càng khiến người khác nhận thấy rằng ông ta hơn mình rất nhiều.
- Thế nào? Có hứng thú sau này ghi danh vào học trường quân đội không, trở thành một người lính vinh quang, có thể rong ruổi trên biển rộng lớn, bảo vệ lãnh hải của Tổ Quốc?
Ông ta nói một cách trịnh trọng.
- A.
Phương Minh Viễn giật mình nói lớn, đột nhiên thốt lên một từ.
Nhìn đến bộ dạng hốt hoảng của Phương Minh Viễn, lúc này mới ý thức được rằng, lời nói của mình không thích hợp cho lắm. Theo như tin tức thì ông ta được biết, gần đây Phương Minh Viễn mới gia tăng nhân viên của nhà họ Phương, thành viên trong nhà họ Phương gồm có, hai người già dường như cũng không thể nào quản lý được chuyện trong nhà, cha mẹ của Phương Minh Viễn vẫn sống ở thị trấn Hải Trang, chỉ có cậu và hai người chú của cậu là quản lý sản nghiệp của nhà họ Phương mà thôi, nhưng một người ở siêu thị Carrefour làm trợ lý, còn lại người kia ở Hongkong giúp đỡ Vu Thu Hạ. Bản thân mình muốn cậu ta bỏ bê sản nghiệp của gia tộc, tham gia vào quân nhân, bản thân cậu sẽ không đồng ý, ngay cả người nhà của cậu ta cũng sẽ không đồng ý. Nếu làm không tốt, sẽ có ảnh hưởng ngược lại sẽ khiến các thành viên trong nhà họ Phương bất mãn với mình.
- Nói đùa, nói đùa chút thôi.
Ông ta vội vàng bật cười ha hả nói. Kinh phí cho quân đội không biết có thể duy trì tới khi nào, vì thế nên giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Phương, điều này rất quan trọng. Ít nhất thì trong mấy năm qua, cũng nhờ nhà họ Phương mà ổn định được tình hình tài chính trong quân đội.
Hai người cứ như vậy mà đứng ở mũi tàu, nói đủ thứ chuyện, hai người bọn họ đều có ý không rời vịnh Long Loan, lại nói chuyện xoay quanh vấn đề Trung Đông. Tán gẫu đủ chuyện, nếu như nói chuyện buôn bán gì đó, ông ta sẽ không am hiểu cho lắm, sẽ chẳng nói được gì, nhất là trước mặt một người có khả năng buôn bán trời phú như Phương Minh Viễn này. Nhưng nếu nói về cục diện chiến tranh ở Phương Đông trong tương lai, ông chính là chuyên gia.
Nghe Phương Minh Viễn phỏng đoan về cuộc chiến tranh trong tương lai có vẻ rất đúng, cậu ta có khả năng nhìn thấu đến tình báo quân sự, ông ta càng ngày càng cảm thấy, sau này Phương Minh Viễn không tham gia vào quân nhân, quả thực là rất đáng tiếc.
Ở giữa tàu, Tề Yên giúp đỡ chú Mục hai người chuyện trò vui vẻ.
- Chị Tề, chị đứng ở đây nhìn gì vậy?
La Đông Vũ khó hiểu nói, nơi này chẳng có đồ vật gì đáng giá mà phải chú ý tới. Hơn nữa Tề Yên cũng không giống bọn người Phương Minh Viễn, chưa từng đi tàu chiến hạm, nhìn cái gì cũng tò mò.
- Đông Vũ, cậu nói xem cái tên họ Phương kia rốt cuộc là được đào tạo từ đâu ra? Làm thế nào mà có thể nói được những chuyện như vậy cùng với Triệu tư lệnh?
Tề Yên nhìn về hướng mũi tàu bĩu môi. La Đông Vũ lúc này mới chú ý tới ở mũi tàu chỉ có hai người. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Tề Yên trong lòng rất hiểu, đừng nói bản thân cô luôn luôn khách khí, nhưng thực chất mà nói, ông ta cũng không ưa gì cô, cho rằng mình là buôn lậu, là đào chân tường Quốc gia, phá hỏng trật tự thị trường của Quốc gia. Tuy nhiên bản thân mình là đại biểu đại diện cho quân khu Tây Bắc cử đến, mà trước mắt quân khí trong quân đội khan hiếm điều này trong mắt mọi người đều không thể phủ nhận, quân khu Tây Bắc lại nằm trong đất nước Trung Quốc, ở đó, quân đội đang làm kinh doanh, cũng thu được chút ít lợi nhuận. Hơn nữa bản thân mình buôn lậu cũng có chừng mực, đối với Quốc gia có hàng hóa nghiêm cấm, tuy rằng lợi nhuận cực cao, nhưng bản thân mình cũng không tham gia vào. Cho nên với những hành động của mình, ông ta mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa ông ta có thiện cảm với mình.
Lần này, nhờ phúc của Phương Minh Viễn, làm người bắc cầu ở giữa, cô và Lữ Lương có thể ở được căn cứ hải quân Châu Hải được nhận sự tiếp đón rất tốt.
Nhưng so sánh với Phương Minh Viễn, Tề Yên cảm thấy bản thân mình quả thực đã thất bại, vừa mới vài lần gặp mặt, không ngờ Phương Minh Viễn có thể lấy được thiện cảm tốt đẹp của một vị tướng quân hải quân.
- Hừ, nếu chúng ta có thể bỏ ra 40 triệu nhân dân tệ để cho căn cứ hải quân Châu Hải vay, chắc hẳn Triệu tướng quân sẽ không còn giữ cái thái độ đó nữa.
La Đông Vũ tức giận nói:
- Người ta là con nhà giàu, ra tay hào phóng, chúng ta sao có thể so với họ được.
Vì một hải đảo mà bỏ ra đến tận 50 triệu nhân dân tệ để cho vay trong 70 năm, theo như ý của La Đông Vũ, đúng là không nên.
- Không phải lúc trước chúng ta cũng đã đưa tiền cho Triệu tướng quân sao nhưng ông ta chưa một lần cầm phải không?
Tề Yên cũng tức giận mà hỏi ngược lại. Sự tình nếu giống như La Đông Vũ nói thì có phần đơn giản mà bớt lo lắng. La Đông Vũ chớp chớp mắt không ngừng.
Đúng lúc đó, có một chiếc xe Jeep tuyệt đẹp chạy đến, chạy xuống phía dưới tàu, lúc này mới dừng lại, một nhân viên, trên tay cầm một cái hộp, bước vội lên tàu. Đi đến trước mặt Triệu tướng quân, nghiêm trang đưa chiếc hộp ra.
Triệu tướng quân nhận lấy chiếc hộp mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh, anh đã xong việc rồi.
Người nhân viên này chào, rồi xoay người bước đi.
Phương Minh Viễn nhìn vào chiếc hộp, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ là?
Quay người lại, Triệu tướng quân đem hộp gỗ nhét vào tay Phương Minh Viễn rồi nói:
- Cho cậu kêu ta một tiếng chú Triệu, khiến cho người chú như ta cũng có chút mặt mũi. Đây là thanh kiếm Nhật thu được của một đại tá Nhật Bản trong cuộc chiến tranh kháng Nhật. Sau đó, lại chuyển tặng cho chú. Ở đây chú cũng chẳng có cái gì tốt, cháu hãy nhận đi. Quả nhiên là thanh kiếm của Nhật Bản Phương Minh Viễn cảm thấy rất vui sướng.
Mặc dù các thanh kiếm của Nhật Bản ra đời cùng với các thanh kiếm của Trung Quốc thời nhà Đường, nhưng có điểm rất khác nhau. Bình thường đao Nhật Bản có thân đao rất hẹp, nhưng bởi vì do sử dụng thép không rỉ làm nguyên liệu, rèn rồi tôi vào nước lạnh công nghệ vô cùng hoàn mỹ, do cường độ cao, lưỡi đao sắc bén, đao có hình hoa văn lượn sóng rõ ràng có thể thấy được, vỏ đao có vẻ tinh mỹ sáng bóng, con người khắp nơi trên thế giới tìm kiếm coi như là một báu vật. Nhất lại là một thanh đao của một vị tướng quân Nhật Bản, điều này càng mang ý nghĩa lịch sử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...