Trong phòng làm việc của Bí thư Thành ủy huyện Nhai Châu, lúc này khói mù mịt, La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh ngồi đối diện nhau trên ghế xô-pha, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hai điếu thuốc lớn như đầu súng.
La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đang rất phiền não, cũng đã qua mấy ngày rồi, chuyện của thôn Mã, chung quy là làm cho người dân thành phố hiếu kỳ, còn phải giải thích với Phương Minh Viễn và Tề Yên. Thế nhưng giải thích chuyện này cũng không đơn giản chút nào.
Ở Hoa Hạ, hễ liên quan đến chuyện chính sách dân tộc, chính sách tôn giáo, thường rất khó giải quyết, giải quyết rõ rang rồi, khổ chủ không hài lòng, xử lý nghiêm trọng thì lại có khả năng dẫn đến mâu thuẫn giữa dân tộc và tôn giáo, khiến cho các lãnh đạo của họ không hài lòng. Dù sao xã hội ổn định là quan trọng hơn tất cả. Công bằng, năng suất, ngay thẳng đều tạm thời được đặt sang một bên. Mà tình huống La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh gặp phải hiện nay chính là như vậy.
Hồ sơ án của những người thôn Mã này, do nhóm cảnh sát hình sự ở Ngũ Khải Minh mấy ngày nay dốc hết sức khai thác, đã xếp thành một chồng dày, nhìn mà hoảng. Những người thôn Mã này lộng hành ở quê hơn mười năm, hành vi vi phạm nhiều vô kể, nhỏ thì ẩu đả đánh lộn, nặng hơn thì cướp giật, thậm chí còn có mấy vụ án giết người đã lâu, đa số đều là người ở thôn Mã. Hơn nữa theo thời gian, số vụ án mà dân chúng tố cáo vẫn tiếp tục tăng lên. Thôn Mã giờ đây đã hoàn toàn xứng đáng trở thành một khối u ác tính nguy hiểm của thành phố Nhai Châu.
Thế nhưng, cũng có rất nhiều người biện hộ cho họ, xây dựng quan hệ, mong được giơ cao đánh khẽ, thả họ ra. Sự việc thậm chí còn không biết vì sao lại truyền tới Ủy ban nhân dân tỉnh, lãnh đạo của văn phòng tôn giáo vụ tỉnh đã nói, hy vọng chính quyền thành phố Nhai Châu cần phải suy xét thật cẩn thận vấn đề ảnh hưởng khi giải quyết việc này. Không nên bôi nhọ thể diện của tỉnh Quỳnh Hải hay đại loại như vậy. Ngụ ý của câu này hiển nhiên là muốn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu không cần làm lớn chuyện này. Tốt nhất chỉ hạn chế đánh vào người cầm đầu.
- Đây không phải là làm khó chúng ta sao?
Vu Lâm Sinh đập bàn nói.
- Một nhóm mấy chục tên cầm dao vây đánh người nhà họ Phương, còn nói muốn lấy mạng họ, chỉ xử lý tên cầm đầu thôi sao? Bắt kẻ cầm đầu, xử lý y là làm người nhà họ Phương vừa ý sao? Có thể làm Công ty Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị hài lòng sao? Anh có thể quản được giới truyền thông Quỳnh Hải, nhưng giới truyền thông Hồng Kông nhiều như vậy anh quản không nổi, đến lúc đó, chuyện này truyền đến Trung ương, người bị xui xẻo không phải sẽ là chúng ta sao.
La Hiển Lập tay vịn vào đầu chiếc ghế xô-pha, Vu Lâm Sinh nói không sai, chuyện của thôn Mã lần này lớn như vậy, rất ác liệt, người liên quan cũng nhiều, muốn chuyện lớn biến thành chuyện bé, không dễ như mấy vị lãnh đạo nói? Nhà họ Phương có thể vui vẻ đồng ý? Tề Yên cũng vậy sao? Nói khó nghe một chút, mạng của tất cả người thôn Mã gộp lại, chỉ sợ cũng không đủ để đền cho cháu đích tôn nhà họ Phương. Người thừa kế duy nhất trong gia đình có tài sản đáng giá cả trăm triệu, như vậy không khác gì sỉ nhục họ.
Nhà họ Phương lại là cổ đông lớn của Công ty Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, có quan hệ rất tốt với nhà họ Quách, một khi họ không hài lòng với kết quả xử lý việc này, giới truyền thông Hồng Kông sẽ nói gì, như vậy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu có thể sẽ lâm vào thế bị động. Hồng Kông năm 1997, chính quyền Trung ương đúng là không coi trọng chuyện này, bất kỳ người nào ảnh hưởng đến chuyện này, chắc chắn đều làm không nổi.
Thế nhưng cũng không thể không để ý tới ý kiến của các lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nếu không thì một vị lãnh đạo kém cỏi, không hiểu phép tắc đến, hai người họ đều chịu không nổi.
- Trong hai bên dù sao cũng phải có một bên nhượng bộ thì chúng ta mới có thể giải quyết vấn đề này được. Nhưng mà...
La Hiển Lập lắc đầu, hiện tại ông ta cũng không biết nên làm cách nào để thuyết phục một trong hai bên nhượng bộ.
- Nếu Phương gia bằng lòng đầu tư ở Nhai Châu là tốt rồi, người kinh doanh có lợi nhuận cao, chúng ta thả lỏng một chút cho họ về chính sách, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Vu Lâm Sinh thở dài nói.
- Hì hì, nếu thật đúng như vậy, chúng ta cũng có lý do để đứng vững trong tỉnh, xử lý nghiêm khắc những người này thu hút đầu tư, nhanh chóng phát triển kinh tế, hiện nay có thể là chuyện mà các lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng nhất, nếu Phương gia muốn trở thành nhà đầu tư, vậy thì càng không dễ để người thôn Mã làm loạn từ bên ngoài vào. Hừ hừ, đúng là ác, nếu những người đó được thả ra âm thầm trả thù Phương gia thì sao? Phương gia lại sẽ giận dữ mà thu tiền lại, chẳng phải là chúng ta sôi hỏng bỏng không sao?
La Hiển Lập lắc đầu liên tục nói:
- Trách nhiệm này, đừng nói văn phòng tôn giáo tỉnh, ngay cả lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không dám tùy tiện mở miệng, xảy ra chuyện, trách nhiệm này ai chịu?
Ánh mắt của Vu Lâm Sinh lóe sáng, thật ra anh ta đã sơ suất chuyện này, La Hiển Lập nói rất đúng, nếu Phương gia đầu tư vốn ở Nhai Châu, quả thực càng phải xử lý nghiêm việc này. Chỉ có điều... vốn Phương gia ở tỉnh Tần Tây, cách Quỳnh Hải những mấy nghìn dặm, làm sao lại dễ dàng đầu tư ở đây chứ? Suy nghĩ kỹ về nhà họ Phương, không bằng nghĩ xem làm thế nào có thể tạo nên sợi dây nối với công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, như vậy càng có giá trị thực dụng cao.
- Reng...
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, La Hiển Lập thuận tay nhận điện.
- Ừ, là tôi, ừ, ừ, hả?
Tiếng của La Hiển Lập bỗng to hơn, làm Vu Lâm Sinh chú ý.
- Được rất tốt ừ ừ ừ được.
Cùng với những cái gật đầu liên tiếp của La Hiển Lập, nét mặt vốn rầu rĩ cũng vui vẻ hẳn lên.
Khi anh ta cúp máy, Vu Lâm Sinh kinh ngạc nói:
- Có chuyện tốt gì sao?
- Đương nhiên là chuyện tốt, ngày mai, có mấy người bạn nước ngoài từ tỉnh thành bên kia đến, họ đến để khảo sát môi trường đầu tư ở Nhai Châu chúng ta, trong tỉnh vừa báo cho chúng ta, cần phải tiếp đãi chu đáo, nhất định phải để họ cảm thấy tự nhiên như ở nhà, tốt nhất là có thể làm họ bỏ ra khoản tiền lớn để đầu tư.
Tâm trạng La Hiển Lập rất tốt, vui vẻ nói:
- Thông tin này, Ủy ban nhân dân thành phố của anh cũng đã nhận được, đoán chừng khi trở về là anh có thể biết ngay được tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Lúc này, Phương Minh Viễn và Tề Yên lại đến đảo nhỏ Ngô Chi Châu một lần nữa, cảnh đẹp nơi đây, lại không phải chỉ trong một hay hai ngày mà có thể cảm nhận được hết, nếu không phải nghĩ đến việc có người cao tuổi đi cùng, hơn nữa trên đảo cũng không có nơi nào thích hợp để ở lại, ngày hôm qua đoàn người căn bản là không nghĩ sẽ rời chốn bồng lai tiên cảnh này để quay về sớm như vậy.
Hôm nay, nghĩ đến bốn vị cao tuổi đã du ngoạn một ngày trên đảo nhỏ Ngô Chi Châu, thân thể cũng khá mỏi mệt, cho nên nhóm Lý Bính Thành cùng họ đi đến khách sạn gần đó, không muốn tới Viễn Đồ dạo chơi nữa, xem như nghỉ ngơi một ngày. Nhóm Phương Minh Viễn thì đến đảo nhỏ Ngô Chi Châu, lại lần nữa tiến hành quan sát thực tế tại hiện trường.
- Mọi người xem bên đó, đó chính là mỏm núi đá nơi ngắm mặt trời đẹp nhất của đảo nhỏ Ngô Chi Châu.
Tề Yên chỉ tay về vách núi phía Đông Nam đảo nhỏ Ngô Chi Châu nói.
- Đứng ở đó có thể quan sát được toàn bộ đảo nhỏ Ngô Chi Châu, thu hết quang cảnh biển Nam Hải mênh mông rộng lớn vào tầm mắt. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên khỏi mặt biển, đó là nơi đầu tiên đón nhận toàn bộ ánh sáng mặt trời chiếu vào. Tiếc là ở đây không thể nghỉ lại, nếu không, nhất định phải ở đó để ngắm mặt trời mọc.
Phương Minh Viễn biết, đó là mỏm núi đá ngắm mặt trời nổi tiếng trên đảo nhỏ Ngô Chi Châu sau này.
Chỗ đó tuy là nơi rất tốt để ngắm mặt trời mọc, nhưng bây giờ đi lên cũng không dễ, có lẽ đối với những người lính thì chút khó khăn này không là gì, nhưng đối với những du khách bình thường mà nói, đây không phải là chuyện dễ dàng.
- Phía dưới mỏm núi đá còn có một kỳ quan thiên nhiên, mọi người theo tôi.
Tề Yên xung phong đi trước, nhóm người Phương Minh Viễn theo sau.
Mọi người đi tới cạnh mỏm núi đá ngắm mặt trời đó, từ đây có thể nhìn thấy những khối đá lởm chởm, phía dưới mỏm núi đá, sóng biển vỗ vào một khối đá ngầm, nổi lên một đợt hoa sóng trắng như tuyết.
- Mọi người xem bên đó, tảng đá lớn đó giống cái gì?
Tề Yên chỉ tay về phía mỏm núi đá đó nói.
Nhóm người Lâm Liên và Lý Vũ Hân đều nhìn theo hướng ngón tay Tề Yên chỉ, chỉ thấy một tảng đá lớn hình thành tự nhiên, dưới ánh mặt trời, trông giống như một con rùa biển đang chậm rãi bơi về biển lớn. Đầu, mai v.v... đều rõ nét, nhưng nổi bật nhất chính là cả phần phía trước bên trái của tảng đá có lộ ra một khối đá dài, khi nước biển ập đến, nhìn khối đá này tựa như rùa biển đang dùng chân đạp nước, giống y như thật.
- Giống một con rùa biển to lớn.
Lâm Liên buột miệng nói ra.
- Rùa biển?
Lý Vũ Hân chăm chú nhìn, cũng ngạc nhiên vui mừng thốt lên:
- Chị Liên, trông giống như một con rùa biển muốn quay trở lại biển, chị xem kìa, bên đó có giống một cái đầu thật lớn không?
- Cái đầu lớn?
Phương Minh Viễn như cứng họng. Tuy nhiên nhìn đám người Lâm Liên và Tề Yên, họ hình như vô ý cười, mặt đỏ ửng. Trong lòng Phương Minh Viễn được an ủi nhiều, xem ra không chỉ có mình cậu là hiểu sai.
- Chị Liên, các chị sao vậy? Em nói sai gì sao?
Lý Vũ Hân cảm giác được, sau khi cô ta nói xong câu đó, vẻ mặt và ánh mắt của những người xung quanh dường như đều hơi khác lạ.
- Không sao, không sao, nếu không phải chị nhắc nhở, em vẫn còn thực nhìn không ra, tảng đá đó giống con rùa biển quá.
Phương Minh Viễn vội vàng nói chen vào. Tâm hồn Laury trong sáng, vẫn còn quá sớm để hiểu được chuyện của người lớn. Cũng may vợ chồng Lý Bỉnh Thành vì chăm sóc vợ chồng Lý Tự Lâm, cũng không cùng lên đảo, nếu không thật là có chút xấu hổ.
Trần Trung cũng hùa theo liên tục, lúc này mới xóa bỏ được nghi ngờ của Lý Vũ Hân, dắt Lâm liên đi chụp ảnh kỷ niệm.
- Không thể tưởng tượng được cậu Phương mặc dù tuổi còn trẻ, vậy mà lại biết không ít phép ẩn dụ này?
Tề Yên như cười như không nhìn Phương Minh Viễn nói.
- Cô nàng thật không tồi, chỉ có điều người vẫn chưa trưởng thành, sau này chắc chắn là người xinh đẹp, khả năng quan sát của tôi rất chính xác.
Phương Minh Viễn nhún vai, hắn thật đúng là không có gì phải suy nghĩ về Lý Vũ Hân, chẳng qua là bởi vì cùng học hai đời, Lý Vũ Hân lại thông minh lanh lợi, khiến cậu xem trọng cô hơn một chút mà thôi. Nếu không phải tình cờ gặp gỡ tại Nhai Châu này, kỳ thật cậu cũng sẽ không cố ý tiếp cận cô. Giữa nam và nữ, cũng không nhất định phải có quan hệ tình yêu.
- Cậu Phương, tư lệnh Triệu đã chuyển lời đến, khi nào gặp mặt, bàn cụ thể về kế hoạch hợp tác của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...