Suốt mấy ngày sau đó, người nhà Lý Tự Lâm cùng cụ Phương hợp thành một đoàn du lịch thưởng ngoạn cảnh đẹp của Nhai Châu. Có những vệ sĩ này của nhà họ Phương, người nhà Lý Tự Lâm cũng yên tâm hơn. Chỉ là có lúc, Tề Yên với niệm hợp tác lại đến, lại làm cho Phương Minh Viễn thực có chút vò đầu.
Cả một ngày, ba người bọn họ lại tụ hợp lại, mục tiêu là vịnh Hải Đường của Nhai Châu. Vịnh Hải Đường kỳ thật chỉ là “nửa vịnh”, chỗ giao giới một bên là thị trấn Hải Đường của Nhai Châu bên cạnh là thị trấn Anh Chu của huyện tự trị Lăng Thủy, nguyên nhân bởi vì kế hoạch khu hành chính, vốn một vịnh hoàn chỉnh lại phân thành hai, một nửa thuộc Nhai Châu gọi là vịnh Hải Đường, nửa vịnh thuộc huyện Lăng Thủy thì được gọi là vịnh Thổ Phúc, bờ biển của hai “nửa vịnh” này cộng lại dài hơn hai mươi km, là một trong năm vịnh nổi tiếng của Nhai Châu. Tề Yên hiển nhiên cũng không xa lạ đối với cảnh sắc nơi này, trên đường đi cũng giảng giải cho mọi người về cảnh đẹp nơi này, quả thực đã trở thành hướng dẫn viên du lịch miễn phí.
Vịnh Hải Đường bởi vì cách xa nội thành Nhai Châu, hiện giờ phần lớn còn chưa khai phá, mặc dù liền gần với vịnh Á Long nhưng lại không có tiếng tăm gì, người tới nơi này du lịch ít hơn rất nhiều so với vịnh Á Long, cũng bởi vậy nên vẫn còn duy trì phong cảnh tự nhiên nguyên thủy, nơi này biển xanh, trời xanh, núi xanh, cát trắng, ốc đảo, khe núi, con sông hội tụ lại, vẻ đẹp của loại sinh thái nguyên thủy này làm cho nơi này đủ sức hấp dẫn. Mọi người đứng trên bờ cát trắng ngắm nhìn bầu trời xanh và nước biển trong vắt, cảm thấy đẹp không sao tả xiết.
- Minh Viễn, cậu chưa tới Nhai Châu bao giờ làm sao biết nơi này còn có vịnh Hải Đường?
Lý Vũ Hân nhẹ giọng hỏi. Nếu như đến vịnh Hải Đường ngắm cảnh là đề xuất của Tề Yên thì chẳng có gì kỳ quái cả, nhưng đó lại là đề xuất của Phương Minh Viễn, hơn nữa cậu còn cam đoan cảnh sắc nơi này không kém hơn vịnh Á Long, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Đọc sách.
Phương Minh Viễn nói rõ ràng mà đơn giản. Kỳ thật điều này không liên quan gì với đọc sách, mà là ở kiếp trước cậu đã từng tới vịnh Hải Đường này, so sánh với vịnh Á Long ồn ào bên cạnh nơi này tương đối yên tĩnh, càng phù hợp sở thích của cậu.
- Sách gì?
Lý Vũ Hân tò mò hỏi.
- Du ký của người xưa, còn có nhật kí địa phương của Quỳnh Hải, đối với cảnh sắc tuyệt đẹp nơi này viết lại rất tỉ mỉ.
Phương Minh Viễn mở miệng liền nói dối, dù sao Lý Vũ Hân cũng không có khả năng có thời gian rảnh trở về tìm kiếm.
- Cậu Phương còn có thời gian xem những sách giải trí này sao?
Tề Yên ngắt lời nói:
- Tôi còn tưởng là cậu trăm công ngàn việc bận tối mắt tối mũi chứ.
- Trăm công ngàn việc?
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười nói:
- Tề tổng đừng nói vậy, những lời này tôi đảm đương không nổi. Ai bảo tôi có người quản lý chuyên ngành tốt, lại có một đám trợ lý tốt chứ.
Hiện tại cậu rất bận, nhưng chủ yếu là ở việc “sáng tác” hoạt hình và trò chơi. Công việc hàng ngày của siêu thị Carrefour đã hoàn toàn giao cho Tôn Chiếu Luân, mà công việc bên Nhật Bản và Liên Xô lại có Asohon Kagetsu chuẩn bị thay cậu. Bên Hongkong có chú út và Vu Thu Hạ, ở Mỹ thì có Cameron, sau đó lại có Lâm Liên ở bên cạnh cậu giúp đỡ, cho nên những ngày tháng này vẫn được coi là tốt. Nếu thật sự là những việc này đều giao cho cậu, thì dù cậu có ba đầu sáu tay cũng không thể hoàn thành nổi.
- Minh Viễn, cậu xem bên kia có hòn đảo kìa.
Lý Vũ Hân đột nhiên chỉ phía xa kêu lên cắt ngang cuộc nói chuyện của Phương Minh Viễn và Tề Yên. Đoàn người nhìn theo hướng Lý Vũ Hân chỉ, quả nhiên ở trong biển cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ tràn ngập rừng cây trùng điệp, bóng xanh che phủ.
- Đó là đảo Ngô Chi Châu.
Phương Minh Viễn cười cười nói. Trong kiếp trước hòn đảo nhỏ này để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, một mặt là bởi vì cảnh sắc tuyệt đẹp của nó và thảm thực vật xanh um tươi tốt trên đảo, một mặt khác cũng là do chi phí đắt đỏ khi du ngoạn trên đảo. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, ngủ một đêm ở trên đảo thấp nhất cũng phải mất bảy tám trăm tệ, mà chỗ tốt hơn một chút phải mấy ngàn tệ thậm chí còn hơn mười ngàn tệ, nếu như ở trên đảo muốn thể nghiệm một số trò giải trí trên biển, trên bờ cát như ra biển câu cá, lặn xuống biển, lướt ván, thuyền buồm, ca nô, thuyền hình chuối, thuyền độc mộc, mô tô trên cát, bóng chuyền bãi biển, bóng đá bãi biển và hơn ba mươi tiết mục khác để đem đến cho du khách du lịch có thể tham quan cảm nhận được sự nguyên thủy, lãng mạn và cảm động trên biển và trên bãi cát thì mỗi người nếu không chuẩn bị một trăm tám mươi ngàn tệ thì sẽ chơi không vui.
- Đảo Ngô Chi Châu? Làm sao lại dùng cái tên kỳ quái như vậy?
Lý Vũ Hân tò mò hỏi.
- Cậu Phương thật đúng là bác học, ngay cả cái này cũng biết.
Tề Yên kinh ngạc nói:
- Rất ít người biết tên của hòn đảo này.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Tề tổng nếu đã xem qua nhật kí địa phương của Quỳnh Hải thì sẽ biết nơi này. Hòn đảo này thật ra rất nổi danh, phía trên chính là thờ phụng một vị danh nhân có công lao lớn lao được ban ơn. Tôi sở dĩ nhớ nơi này cũng là nhờ phúc của người, bởi vì miếu thờ phụng ông trong nước thật sự là quá ít.
- Danh nhân ban ơn ngàn đời? Ai vậy?
Tề Yên càng kỳ quái:
- Trên đó có một tòa miếu tổ mẫu, miếu tổ mẫu ở vùng duyên hải cũng không hiếm thấy.
- Không phải miếu tổ mẫu.
Phương Minh Viễn cười lắc lắc đầu nói:
- Đảo này ở trong nhật kí địa phương được nhắc tới sớm nhất là ở những năm cuối triều Thanh, khi ấy có một vị đạo trưởng muốn tìm một chỗ luyện đan tu thân, cho nên ông tìm kiếm trên các hải đảo xung quanh Quỳnh Hải, đợi khi ông đi vào Nhai Châu, phát hiện nơi này có phong cảnh và phong thủy tốt liền tính toán xây nhà định cư ở đây. Nhưng về sau không biết thế nào bị tri phủ biết được, tri phủ trước đó cũng tới nơi này xem xét, phát hiện nơi này quả nhiên là một khối đất lành, đất quý liền cho rằng nơi này không phải là sở hữu cá nhân, vì thế ông liền cự tuyệt yêu cầu của đạo nhân, ngược lại do châu phủ xây dựng một am ni cô ở trên đảo, gọi là “Hải thượng hàm tam quan”, cung phụng chính là Thương Hiệt người sáng lập chữ Hán của Hoa Hạ.
- Thương Hiệt, nơi này có miếu cung phụng Thương Hiệt? Chúng ta phải đi xem chứ?
Lý Bỉnh Thành hăng hái bừng bừng ngắt lời nói. Thương Hiệt, tục truyền là Tả sử quan của Hiên Viên hoàng đế, người sáng tạo chữ tượng hình nguyên thủy của Hoa Hạ, cũng là một trong những người sáng lập chế độ quan lại theo dòng họ của Hoa Hạ.
- Có tích khi Thương Hiệt sáng tạo ra chữ viết ngày mưa thóc, đem quỷ khóc, chữ viết vừa ra đời nhân loại về sau chuyển từ thời kì hoang dã sang đời sống văn minh.
Trong truyền thuyết, ông ngửa mặt có thể xem dự báo thời tiết, nhìn xuống vạn vật, sáng tác “Điểu tích thư” đầu tiên làm khiếp sợ cõi trần gian, có thể xưng là nhân văn ông tổ nhân văn. Hoàng đế thấy ông công tích hơn người bèn ban thưởng họ “Thương”,dưới một người trên vạn người. Bởi vì Thương Hiệt tạo công đức cảm động trời xanh, Ngọc Hoàng đại đế cũng ban cho nhân gian một hồi mưa thóc để cổ vũ thánh công, đây chính là tiết “Cốc vũ” hiện nay.
Người đời sau cho rằng, Thương Hiệt cũng không phải người sáng tạo chữ Hán, nhưng ông dốc hết tâm huyết hơn mười năm sưu tập, lưu truyền và mở rộng, sử dụng những kí tự tượng hình đầu tiên của nhân loại, điều này có tác dụng quyết định trong quá trình sáng tạo chữ Hán, làm ra công tích bất hủ vì sự sinh sôi và hưng thịnh của dân tộc Hoa Hạ, cho nên người đời sau đều tôn xưng là “Sử hoàng”, “Hoan thủ trung thánh”.
Đối với phần tử trí thức trong nước mà nói, sự tôn sùng đối với Thương Hiệt càng không cần phải nói.
- Chú Lý, vào cuối triều Thanh nơi này đích thật là thờ phụng Thương Hiệt, nhưng sau khi triều Thanh suy bại, bởi vì trong nước rung chuyển bất an, am đường này thiếu người trông coi cũng dần dần hoang phế. Về sau ngư dân của địa phương lại sửa thành miếu tổ mẫu, cung phụng thần tổ mẫu truyền thống bảo vệ trên biển, cho nên Tề tổng mới nói nơi này chỉ có miếu tổ mẫu.
Phương Minh Viễn nói một phen làm cho những người này không khỏi chấn kinh một phen, đây mới là tú tài không ra cửa sao biết được chuyện thiên hạ. Phương Minh Viễn chưa từng tới Quỳnh Hải không ngờ có thể biết được chuyện về một tòa đảo nhỏ trong vịnh Hải Đường của Nhai Châu mà ít người biết đến, mà Tề Yên đã từng tới nơi này nhiều lần, còn có mấy người La Đông Võ đã từng làm lính ở đây lại không biết.
- Đây mới là người so với người tức chết người.
Bưu Tử thấp giọng nói:
- Chúng ta ở nơi này nhiều năm như vậy cũng không biết đời trước của miếu tổ mẫu kia là cung phụng người khác, không ngờ để tên nhóc hôm nay lần đầu tiên đến đây nói cho chúng ta, chậc chậc, đúng là thật mất mặt rồi.
La Đông Võ liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cũng không được tự nhiên.
Trong lòng Lý Bỉnh Thành không khỏi cảm thán, đối với ông mà nói, lòng sùng kính đối với tổ mẫu tự nhiên là kém hơn so với Thương Hiệt, vừa nghe miếu Thương Hiệt bị đổi thành miếu tổ mẫu làm cho hứng thú đi chơi cũng đã giảm vài phần.
- Sở trưởng Lý, hiện tại muốn lên trên đảo cũng không dễ dàng.
Tề Yên cười khẽ nói.
- Vì sao?
Lý Bỉnh Thành kinh ngạc nói, đảo này cách bờ biển cũng không xa, chỉ có mấy hải lý, chỉ cần có thuyền còn không phải là chuyện đơn giản sao.
Thì ra từ sau khi Hoa Hạ giải phóng Quỳnh Hải, bởi vì phía Đông Nam của đảo chỉ cách vùng biển quốc tế khoảng mười hai hải lý, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, có thể nói là trận địa tuyến đầu của phòng ngự bờ biển, cho nên đảo đã bị quân đội trưng dụng làm khu phòng ngự chiến lược trọng điểm. Chiến tranh Triều Tiên những năm năm mươi, giằng co quân sự với chính phủ quốc dân đảng Đài Loan những năm sáu mươi, chiến tranh Việt Nam những năm bảy mươi đều từng khiến nơi này tràn ngập không khí chiến tranh.
- Vào lúc đó, theo kí ức của một người bộ đội nhớ lại, ở chỗ cao nhất trên đảo dùng kính viễn vọng là có thể nhìn thấy tàu chiến của hạm đội thứ bảy của Mỹ bập bềnh trên vùng biển quốc tế. Hơn nữa để bảo vệ tòa đảo nhỏ này, bộ đội còn xây dựng rất nhiều công sự chiến đấu dưới lòng đất, tổng chiều dài vượt qua bốn km.
Lời nói của Tề Yên làm cho những người có lòng muốn lên đảo ngắm cảnh lập tức trở nên ủ rũ, nếu là lãnh địa của quân đội, như vậy dân thường khẳng định là không thể đi lên.
- Thực đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng có thể lên đảo xem chứ.
Lý Vũ Hân bĩu môi nói.
- Về sau sẽ có cơ hội, các cháu còn trẻ, còn trẻ.
Bà nội của Phương Minh Viễn an ủi cô.
- Thật sự muốn đi? Kỳ thật muốn đi cũng không phải khó.
Phương Minh Viễn quay về phía Tề Yên bĩu môi, đảo này quả thật là sở hữu của quân đội, nhưng tới hiện tại giá trị chiến lược của nó đã giảm thấp rồi, đợi sau khi xảy ra chiến tranh vùng vịnh, quân đội phát hiện, người Mỹ chỉ là sau khi tấn công sẽ hiểu rõ giá trị quân sự của hòn đảo này đã trở thành thứ yếu, nếu không sẽ không có kết quả chuyển nhượng lại cho địa phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...