Bây giờ đã là bảy giờ tối, phó thị trưởng thành phố Tấn, Hồ Triệt Đan dụi đôi mắt có chút mệt mỏi, chỉnh lại sắp giấy tờ trong tay đặt vào góc bàn làm việc rồi đứng dậy.
Người thư ký bên ngoài đột nhiên nói.
- Thị trưởng Hồ, ông có điện thoại, là cục trưởng cục y tế Lưu Hải Sinh có chuyện cần báo cáo.
Hồ Triệt Đan châu đôi mày giơ tay bắt điện thoại
- Tôi Hồ Triệt Đan đây, Hải Sinh, có việc gì vậy?
Trong điện thoại vang lên giọng nói cung kính có chút nịnh hót của một thanh niên:
- Sếp Hồ, tôi vừa nhận được tin, lúc trước ông kêu để mắt tới nhân viên nghiệp vụ đến từ hai lò mổ ở thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, họ đang mang số heo mua được vận chuyển đến ga xe lửa, xem ra hình như là muốn dùng xe lửa vận chuyển về Phụng Nguyên.
- Sao?
Chân mày Hồ Triệt Đan lập tức dựng lên. Ông ta nay đã hơn năm mươi lăm tuổi, trong cuộc tranh phó thị trưởng thường vụ thành phố Tần lúc trước không may ông là kẻ chiến bại bị điều đến mấy bộ phận chủ quản y tế, giám sát chất lượng…, năm chín mươi, bộ phận y tế chưa phải là ngành béo bở.
Ông ta không còn bước tiến tự nhiên suy nghĩ đến sự việc rút lui ngày sau của bản thân. Con ông ta Hồ Duy Quân lăn lộn vài năm trong quan trường cho thấy anh ta không có năng lực lắm, cho dù có Hồ Triệt Đan nâng đỡ cũng chỉ làm một trưởng phòng nho nhỏ lại ở bộ phận không quan trọng cho lắm cho nên làm gần hai năm vẫn không tăng lương và thăng chức. Vào thương trường mở một công ty, tuy kiếm không nhiều tiền nhưng có ông ta chiếu cố những năm gần đây cũng có chút ăn nên làm ra. Lúc trước, Hồ Duy Quân nhận giúp người ta một việc, nghe nói xuất thân của đối phương không nhỏ, có mối quan hệ mật thiết với quân khu địa phương còn cái công ty đó của Hồ Duy Quân trên mức độ đó cũng phải dựa hơi người ta, Hồ Triệt Đan nghe xong chẳng qua là làm khó hai nhân viên nghiệp vụ thu mua heo sống được lò mổ tư của thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây kế bên phái tới thành phố Tấn, tự nhiên nhận lời liền ngay.
Ông thân là lãnh đạo chủ quản mấy bộ phận đó đương nhiên chỉ cần tỏ ý với cấp dưới, những người dưới này sẽ hiểu ý mà làm cho ông ta ổn thỏa. Nghe nói nhân viên nghiệp vụ của hai lò mổ tư đó tuy thu mua heo sống hơn ngàn con nhưng đến hôm nay chỉ có hơn trăm con mua giá cao và mất nhiều thời gian mới chuyển khỏi ranh giới tỉnh Tấn Tây. Tính số thừa này vào giá thành đàn heo sống này có thể là lỗ chắc, cũng xem như là đạt mục đích của đối phương.
Ông ta ban ngày còn cười nhạo những người Tần Tây này là Tôn Ngộ Không thoát không ra khỏi lòng bàn tay mình nào ngờ tối nay họ lại muốn dùng xe lửa chuyển heo sống đi. Nếu đúng như thế trên quốc lộ thiết lập rào chắn kế hoạch của họ trở thành nói nhảm.
-Các ông không đánh tiếng với bộ phận đường sắt sao?
Tuy bên đường sắt là hệ thống độc lập nhưng đối với yêu cầu của các quan viên chính phủ địa phương họ thường không dễ từ chối. Với cương vị cục trưởng cục y tế việc nhỏ vậy cần thông báo mình sao?
-Chúng tôi đã đánh tiếng qua rồi không chỉ có tôi, cục trưởng Tiền, phó cục Tôn đều đã đánh tiếng với bộ phận đường sắt rồi nhưng họ vốn không nghe.
Giọng nói trong điện thoại có mấy phần sợ hãi
-Vốn không nghe? Các ông đã gặp qua những ai?
Hồ Triệt Đan không khỏi có chút kinh ngạc, ga trưởng, thư ký ga xe lửa thành phố Tấn còn có các chức phó đều là người địa phương, mọi người đều vuốt mặt phải nể mũi thì làm sao không nể mặt một chút chứ.
-Phó bí thư Lỗ, phó ga trưởng Triệu, trưởng phòng điều phối Mã…
Lưu Hải Sinh nói liền một loạt sáu bảy cái tên trong điện thoại.
Chân mày Hồ Triệt Đan châu lại, trong lòng càng thấy kỳ lạ, trong số những người mà bọn Lưu Hải Sinh liên hệ tuy không có tay to mặt lớn của ga xe lửa thành phố Tấn nhưng cũng đều là nhân vật có quyền, chỉ cần bất cứ ai trong số họ gật đầu kéo dài việc khởi hành lô heo này một chút là việc dễ như trở bàn tay nhưng bọn họ đều từ chối, việc này có chút kỳ lạ.
-Tại sao họ từ chối?
Hồ Triệt Đan trầm giọng hỏi. Nếu lô heo cả ngàn con này được chuyển về Phụng Nguyên bằng xe lửa, việc này chẳng phải bể sao? Tuy Hồ Duy Quân không nói rõ ràng nhưng Hồ Triệt Đan cũng hiểu những người nhờ chuyện này có lai lịch không nhỏ, mình không thể đắc tội được, hơn nữa công ty của con trai mình sau này chẳng phải còn trông cậy họ nữa sao?
-Không biết, từng người họ đều không chịu nhận lời nhưng vì sao thì chẳng ai nói.
Lưu Hải Sinh buồn rầu nói.
-Đồng thời nghe nói, việc khởi hành lô heo này là do bí thư Miêu của ga xe lo, lại còn vì việc này mà trì hoãn một lô hàng vốn dự định hôm nay khởi hành.
Hồ Triệt Đan tâm thần lo lắng, thấp thỏm dự cảm không tốt lắm. Bí thư đảng ủy ga xe lửa thành phố Tấn Miêu Thành Hán chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu, nếu ông ta chỉ đạo xuống dù là thị trưởng và bí thư thành phố Tấn nếu không có đầy đủ lí do cũng không có cách làm ông ta thay đổi.
-Tin này cậu chắc chứ?
Hồ Triệt Đan trầm giọng hỏi.
Trong điện thoại im lặng một lúc sau đó là lời đáp khẽ
-Trước mắt vẫn chưa thể chắc chắn, chúng tôi đang tiếp tục liên lạc với họ. Nhưng tám giờ xe vận chuyển heo sẽ nối đầu xe đi Phụng Nguyên.
Hồ Triệt Đan bỏ điện thoại xuống, trong lòng nặng như có đá đè, tin tức này của Lưu Hải Sinh khiến ông ta bủn rủn tay chân một lúc. Chính quyền địa phương không trực tiếp quản lý hệ thống đường sắt, nếu là việc quan trọng chính quyền địa phương nhúng tay vào vẫn là việc được phép nhưng vì mấy xe heo mà sửa đổi kế hoạch vận chuyển, cho là vì bảo vệ quyền lợi bản thân, Miêu Thành Hán cũng không bao giờ thay đổi.
Nhưng ông ta không thể không quản, nếu để lô heo này thành công chuyển tới Phụng Nguyên có gây phẫn nộ cho đối phương không. Ông ta không có tâm trạng nào. Nhưng lô heo này một khi khởi hành muốn làm khó họ trên đường sắt như trên quốc lộ thì thành ra chuyện cười.
Chẳng lẽ họ lại có thể chặn xe lửa lại kiểm tra heo một cách tỉ mỉ sao? Làm không khéo sẽ gây phản ứng từ thế lực hệ thống đường sắt. Một người bị qui kết cản trở sự hoạt động bình thường của hệ thống đường sắt, ngăn cản hàng hóa lưu thông cũng đủ khiến bản thân rơi xuống tuyến hai.
-Làm sao? Phải làm sao đây?
Hồ Triệt Đan đi loay hoay trong phòng làm việc, mắt nhìn đồng hồ từ từ chỉ đến bảy giờ rưỡi, Hồ Triệt Đan cắn răng bắt điện thoại lên. Bất luận Lưu Hải Sinh đưa tin Miêu Thành Hán can dự vào là thật hay giả, mình cũng liều thử xem, may mà giữa mình và Miêu Thành Hán tuy không có qua lại mật thiết với nhau nhưng cả hai cũng không có mâu thuẫn xung đột, mình hạ mình cầu xin ông ta vài câu ông ta làm gì cũng nể mặt một chút chứ?
-Bí thư Chung, ông khỏe chứ?
Bên ngoài vọng lại giọng nói đầy kinh ngạc của thư ký.
Hồ Triệt Đan không khỏi sửng sốt ở thành phố Tấn này, bí thư họ Chung, dường như chỉ có bí thư đảng ủy Chung Hạo thôi mà.
Tiếp đó, cửa lớn phòng làm việc bị đẩy ra bí thư đảng ủy thành phố Tấn, Chung Hạo, xông vào đầy giận dữ
Hồ Triệt Đan giật bắn mình mau mau đặt điện thoại xuống, cười nói
-Bí thư Chung, trễ vậy rồi ông còn chưa nghỉ à?
Chung Hạo tiện tay đóng cửa phòng lại, lạnh lùng nói
- Hồ Triệt Đan tôi tới hỏi ông, có phải ông bày mưu cho y tế, chăn nuôi, kiểm tra chất lượng còn có cảnh sát giao thông mấy bộ phận này làm khó thương lái thu mua heo từ Phụng Nguyên đến?
Hồ Triệt Đan trong lòng chấn động, Chung Hạo làm sao biết việc này? Hơn nữa việc nhỏ vậy cho là Chung Hạo biết cũng không nên đến tận nơi với vẻ tức giận thế như là muốn hỏi tội. Đồng thời là cấp cao nhất ở cái thành phố có gần triệu người, ông ta làm gì có rãnh mà quản mấy người mua heo từ nơi khác tới.
-Cái này…
Hồ Triệt Đan nhất thời không biết trả lời thế nào.
-Cái gì mà cái này cái nọ, tôi chỉ cần ông trả lời phải hay không?
Chung Hạo trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hồ Triệt Đan trách.
Hồ Triệt Đan xuống giọng đáp
-Dạ, là người ta nhờ, theo ý họ làm thế. Mấy nhân viên nghiệp vụ lò mổ thu mua heo, ông cần gì mà nổi cáu như thế?
-Cần gì nổi cáu như thế? Hồ Triệt Đan, ông hay lắm, lúc trước sao tôi lại không nhìn ra thế, ông có cái gan to đấy.
Chung Hạo nghe xong lời ông ta càng nổi trận lôi đình hơn, chỉ tay vào mặt Hồ Triệt Đan nói
-Ai nhờ ông hả? Đối phương không cho ông biết mấy nhân viên nghiệp vụ thu mua heo sống của lò mổ là người của công ty nào sao?
Hồ Triệt Đan càng hoảng loạn, thầm nghĩ chắc lò mổ này có thể có thế lực lắm đây. Thực sự là người có phương cách, có thế lực, có của cải ai lại mở lò mổ chứ?
Chung Hạo Nhìn bộ dạng của Hồ Triệt Đan biết ngay ông ta chưa nghe nói qua, cục tức càng tăng
- Hồ Triệt Đan à Hồ Triệt Đan ông đúng là càng lúc càng thụt lùi rồi, không chịu nghe ngóng xem bối cảnh xuất thân của người ta, ông dám làm khó dễ người ta thế? Ông biết không hả, lúc nảy phó chủ tịch tỉnh Quan điện thoại cho tôi, mắng cho tôi một trận, nếu không như vậy tôi còn không biết ông lại to gan lớn mật đến thế.
-Phó chủ tịch tỉnh… Quan? Quan Gia … Tĩnh phó chủ tịch tỉnh?
Hồ Triệt Đan cà lăm hỏi. Có lẽ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tấn Tây, chủ quản kinh tế. Không hổ là người đứng thứ hai chính quyền tỉnh. Việc này sao lại liên can đến ông ta nhỉ? Đôi chân của Hồ Triệt Đan hơi yếu đi một cách không tự chủ. Đắc tội Chung Hạo tuy phiền nhưng bản thân dù gì cũng là người cũ trong chính quyền thành phố Tấn, ông ta có muốn xử mình ra sao cũng phải cân nhắc ảnh hưởng, còn cân nhắc tới mối quan hệ trong tỉnh với Hồ Triệt Đan, cân nhắc mọi mặt. Nhưng Quan Gia Tĩnh thì khác, đắc tội phó chủ tịch thường vụ, e là con đường làm quan của mình chấm hết ngay thôi.
-Ngoài ông ta ra, còn có vị phó chủ tịch nào họ Quan?
Chung Hạo hầm hừ nói. Ông ta đúng là tai bay vạ gió, chả hiểu gì bị lãnh đạo mắng cho một trận đương nhiên không thể có tâm trạng tốt được. Hồ Triệt Đan hai chân mềm ra nếu tay không bám chặt vào bàn làm việc thì đã ngã nhào xuống đất.
Nói đi, rốt cuộc là chuyện ra làm sao?
Chung Hạo lạnh như băng nói:
-Phó chủ tịch Quan còn chờ tôi báo cáo kết quả nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...