Trên bàn bày một chai lại một chai Vodka, Nicholas Laski lúc này hai mắt đã đỏ lên nói năng lộn xộn, chỉ là liên tục hướng về phía Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu nói lời cảm ơn, tận lực rót hết ly này đến ly khác cho mình, gã thật sự rất vui mừng, vui mừng đến nỗi hoàn toàn thất thố.
Ngay vừa rồi, Phương Minh Viễn nói cho gã một tin tức tốt, gã đã không cần lo lắng sự trả thù của Wald Zeff. Đầu tiên, trong hợp đồng của Asohon Kagetsu ký với Công ty Alrosa đã quy định rõ ràng, người phụ trách hợp đồng này của Công ty Alrosa là Nicholas Laski; tiếp theo, Phương Minh Viễn lại thỉnh cầu Phó trưởng ban bộ ngoại giao Liên Xô, uyển chuyển nói giúp Nicholas Laski với Wald Zeff.
Wald Zeff mặc dù là Phó trưởng ban bộ nội vụ của liên bang Nga, quyền cao chức trọng, nhưng vì một việc nhỏ không ra gì đó lại gây oán với lãnh đạo phía sau công ty Alrosa, còn có Phó trưởng ban bộ ngoại giao Zam Sha Sifu, vậy cũng không đáng. Đương nhiên, năm trăm ngàn đồng Rúp của Phương Minh Viễn đưa đi cũng có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Tin tức từ chỗ Zam Sha Sifu truyền lại, chỉ cần Nicholas Laski không trêu chọc Wald Zeff, Wald Zeff cũng sẽ không tính toán với Nicholas Laski nữa.
Đến lúc này, nguy hiểm của cả nhà Nicholas Laski xem như hoàn toàn giải trừ. Đương nhiên, Phương Minh Viễn vẫn nhắc nhở Nicholas Laski không nên xem thường, điều kiện lúc trước của hắn vẫn có tác dụng như cũ, khi đã bắt đầu thì vẫn giữ đường lui, một khi sự tình có biến không đến mức luống cuống chân tay. Dù sao, hứa hẹn của chính khách, đôi khi cũng không bằng cả phân chó.
Sau khi biết được tin tức này, Nicholas Laski tự nhiên là mừng rỡ như điên. Nếu như không phải bất đắc dĩ, gã làm sao có thể từ bỏ tất cả ở Liên Xô để trốn chết tha hương xứ người. Nếu như có thể ở lại, vậy tự nhiên là kết quả không thể tốt hơn.
- Cậu Phương, cậu làm sao quen biết bộ trưởng Zam Sha Sifu?
Asohon Kagetsu tò mò hỏi, ông chủ này của mình, càng ngày càng không chuyện gì làm không được, không ngờ tẩm ngẩm tầm ngầm mà quan hệ với Phó trưởng ban bộ ngoại giao, còn có thể mời đối phương ra mặt dàn hòa với Wald Zeff.
Phương Minh Viễn cười cười cũng không trả lời, điều này đương nhiên phải cảm ơn quan hệ của nhà họ Mai. Trưởng bối của Zam Sha Sifu, năm đó từng có một khoảng thời gian làm việc cùng trưởng bối nhà họ Mai, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ lắm. Về sau, quan hệ hai nước Hoa Hạ Liên Xô trở mặt tự nhiên cũng cắt đứt quan hệ. Tiến vào thập niên tám mươi, quan hệ Hoa Hạ Liên Xô càng dịu đi, Zam Sha Sifu cũng từng qua Hoa Hạ, còn đến nhà họ Mai bái kiến trưởng bối của nhà họ Mai, hai nhà lại lần nữa nối lại quan hệ.
Lần này Phương Minh Viễn đến Liên Xô, nhà họ Mai đã đánh tiếng với Zam Sha Sifu, muốn ông ta lưu tâm một phần. Đương nhiên, tấm chi phiếu triệu đồng Rúp kia cũng lại có tác dụng trọng yếu không thể xem nhẹ.
Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn không khỏi thầm than trong lòng, sự giải thể của Liên Xô từ một góc độ nào đó mà nói đã là kết quả không thể tránh khỏi. Hoa Hạ có một câu châm ngôn, quan văn không thích tiền tài, võ tướng không sợ chết, lo gì thiên hạ không yên ổn? Quan võ của Liên Xô có sợ chết không Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng cán bộ dân sự thích tiền tài đã là chuyện ván đã đóng thuyền, những cán bộ hắn gặp mấy ngày nay gần như không có ai cự tuyệt, ngay cả cán bộ cao cấp như Zam Sha Sifu cũng không ngoại lệ.
Theo lý thuyết, với địa vị của bọn họ ở trong quan trường Liên Xô, có thể nói tất cả chi tiêu hợp lý hay không hợp lý của gia đình đều hoàn toàn do quốc gia gánh vác, thu nhập ngầm của bọn họ có thể không dám tiêu đồng nào, so với người dân Liên Xô bình thường mà nói, cuộc sống có thể nói là cách biệt một trời một vực, nhưng cho dù như vậy, sự tham lam của những cán bộ này đối với tiền tài lại còn kinh tâm hơn so với người bình thường.
Phương Minh Viễn hơi lắc lắc đầu, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, cán bộ của Hoa Hạ trong tương lai...
Hành trình đi Liên Xô lần này đối với Phương Minh Viễn mà nói, thu hoạch đã cực kỳ dày. Chẳng những mua được lượng lớn tài nguyên khoáng sản của khu Amour, còn chiếm được số lượng lớn quặng kim cương thô ngày sau giá trị không thể đánh giá. Trải qua chuyện này, Nicholas Laski có thể nói đã là người của mình, chỉ cần đầu của ông ta không bị nước vào (lời dịch giả: bị ẩm IC ý mà), như vậy có thể đoán trước tương lai ông ta sẽ dựa chặt vào mình, có một người như vậy ở Công ty Alrosa, ở nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa tự trị Yakutsk, ngày sau sản nghiệp của Phương Minh Viễn tiến vào biên giới Liên Xô sẽ thuận lợi hơn không ít, quan trọng hơn nữa chính là, hắn mở rộng tương lai của mình ở vùng Viễn Đông và đặt một nền móng rất tốt.
Hơn nữa lần này đến Liên Xô, Phương Minh Viễn cũng tiếp một ít cán bộ của Liên Xô, mặc dù trước mắt cũng chưa ký kết hiệp nghị thực chất gì, nhưng một loạt hợp tác thương nghiệp đang ở trong đàm phán cụ thể. Trong đó bao gồm hiệp nghị sơ bộ, Phương Minh Viễn xây dựng công ty cung cấp cho Liên Xô lượng lớn sản phẩm công nghiệp nhẹ và thực phẩm đổi lấy dầu mỏ, gỗ thô, thiết bị máy móc của Liên Xô.
Hơn nữa, trải qua sự cố gắng của Phương Minh Viễn, vườn bách thú Moscow của Liên Xô đã đáp ứng cung cấp cho trung tâm nuôi dưỡng hổ Hắc Hà của Hoa Hạ một cặp vợ chồng hổ Siberia, kỳ hạn thuê là mười năm, dùng để giải quyết vấn đề thoái hóa của hổ Đông Bắc trong khu nuôi dưỡng hổ Hắc Hà. Mà Phương Minh Viễn vì thế trả cho vườn bách thú Moscow một tấm chi phiếu năm triệu đồng Rúp. Như vậy, coi như đã chấm dứt một tâm sự của Phương Minh Viễn, đã hoàn thành một lời hứa hẹn hàng đầu.
- Aso, những việc ở Liên Xô này trước hết giao cho cô, những đàm phán này không cần giằng co với bọn họ về giá, tiền này phải dùng hết sức đưa ra ngoài, không phải sợ không có tiền, có quyền khai thác quặng này, chúng ta hoàn toàn có thể lại tiếp tục vay từ ngân hàng Liên Xô.
Phương Minh Viễn dặn dò. Đàm phán sau này, Phương Minh Viễn đã không rảnh đi tham gia, ngay cả phong cảnh của Moscow hắn cũng không đi được mấy chỗ, thời gian rời khỏi Phụng Nguyên đã không ngắn, mà chú Hai vừa truyền đến tin tức, trung tâm kiểm tra chất lượng thương phẩm của siêu thị Carrefour mà Phương Minh Viễn chờ mong đã lâu, đã đi vào vận hành thí nghiệm, hắn phải về xem một chút. Nơi này có Asohon Kagetsu chủ trì hắn cũng tương đối yên tâm.
- Cậu Phương, nghi thức ký kết cuối cùng, tôi thấy cậu tốt nhất đến lúc đó vẫn nên rút chút thời gian đến tham dự.
Asohon Kagetsu gật gật đầu, kích động trong lòng cũng khó có thể áp chế, mấy năm trước, cô còn ở trong phòng quan hệ xã hội của nhà xuất bản chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày, cô lại tự mình nắm giữ tiến trình đàm phán của hợp đồng lớn lấy đơn vị là trăm triệu đồng Rúp để tính.
- Cố gắng hết sức đi.
Phương Minh Viễn nói không xác định. Trở về trong nước còn có vô số việc cần hoàn thành, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có thời gian nhàn rỗi trở lại Liên Xô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...