Huân chương của thời kỳ Liên Xô ngoại trừ chế tạo tinh xảo hoàn mỹ, còn có một đặc điểm, đó chính là tên gọi của không ít huân chương, kỳ thật là một ít huân chương kéo dài từ thời kỳ nước Nga Sa Hoàng, hoặc là lấy một tên của một số tướng lĩnh quân sự nổi tiếng thời kỳ nước Nga Sa Hoàng để đặt tên.
Ví dụ như huân chương Aleksander Kwasniewski, trước đây được biết đến như huân chương mà nữ hoàng Catherin I phong thánh cho Aleksander. Huân chương Kwasniewski, lúc ấy chỉ dùng để khen thưởng người dân Nga có cống hiến xuất sắc cho quốc gia, chủ yếu trên phương diện chính trị hoặc quân sự.
Aleksander Kwasniewski là Thống soái và nhà chính trị của Nga, phục vụ với tư cách là Công tước Novgorod, Đại công tướcVladimir. Ông ta chống những kẻ xâm lược Thụy Điển và các hiệp sĩ tsche Livonia, làm cho vùng Tây Bắc của Nga không bị các quốc gia Thiên Chúa giáo phương Tây chinh phục. Lúc ấy ông ta quyết đánh bại các hiệp sĩ tsche Livonia từ biên giới Estonia gần hồ băng. Trận chiến này ngày sau được gọi là “Trận chiến trên băng”. Những nhà sử học của Nga sau này thường bình luận, trận chiến này đã cứu vớt dân tộc Nga.
Sau Cách mạng tháng mười, huân chương Aleksander Kwasniewski bị chính phủ Liên Xô bãi bỏ. Mà trong chiến tranh thế giới thứ hai, khi quân đội của Đức Quốc xã xâm nhập lãnh thổ Liên Xô, Stalin tuyên bố vì anh hùng dân tộc nên quân đội Liên Xô đã thiết lập huân chương Aleksander Kwasniewski.
Ví dụ như huân chương Kutuzov, chính là lấy tên của Nguyên soái nước Nga của thời kỳ nước Nga Sa Hoàng, nhà quân sự, tướng lĩnh nổi danh nước Nga, năm 1812 từng chỉ huy quân đội Nga đẩy lui đại quân của Napoléon, giành chiến thắng trong chiến tranh Nga Pháp. Chủ yếu trao tặng cho các viên chỉ huy giỏi thực thi kế hoạch, khiến cho cánh quân của mình khéo léo tránh được sự đột kích của kẻ thù, thực hiện việc phản công một cách thuận lợi.
Lại ví dụ huân chương Aleksander Suvorov và huân chương Bogdan Hemeilini Nowitzki, những huân chương này đều lấy tên của những nhà quân sự, thống soái nổi danh trong lịch sử Sa Hoàng nước Nga.
- Huân chương Bogdan. Hemeilini Nowitzki hạng nhất!
Phương Minh Viễn lặp lại một lần nữa. Huân chương Bogdan Hemeilini Nowitzki lấy tên của Thống soái quân sự Bogdan Hemeilini Nowitzki kiệt xuất của Sa Hoàng nước Nga, thiết lập khi Liên Xô bắt đầu trục xuất quân thù ra khỏi lãnh thổ Xô viết Ukraine, nên huân chương chủ yếu trao tặng quân nhân và đội viên du kích của quân Palit lập công trong chiến đấu. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, khi đó thiếu tướng Danilov là tư lệnh quân đội là người đầu tiên nhận được huân chương Bogdan Hemeilini Nowitzki hạng nhất.
Phương Minh Viễn cầm huân chương lên, nặng trịch, rất có cảm xúc.
- A? Dưới này còn có cái gì.
La Tân chú ý đến trong hộp còn có một tờ giấy.
Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới, ở dưới đáy hộp, còn có giấy chứng nhân của huân chương.
- Chiếc huân chương này năm 1944 trao tặng cho một vị thiếu tướng gọi là Kerry Fuli, để biểu dương biểu hiện anh dũng của ông trong chiến đấu với nước Đức xâm lược.
La Tân nói tiếng Nga còn được, nhưng chữ Nga còn kém chút, chỉ có thể nhìn ra ý nghĩa đại khái.
Trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi mừng rỡ, huân chương này nếu biết cụ thể người nhận huân chương, giá trị phải cao hơn rất nhiều so với huân chương không biết người được nhận lúc trước. Đạo lý này giống như cổ họa của Hoa Hạ, nếu như được danh nhân cất giữ sẽ có giá trị càng cao.
Chiếc huân chương đầu tiên đã có ý nghĩa như thế này, làm cho Phương Minh Viễn đối với những huân chương khác của ông lão, cũng sinh ra hứng thú càng lớn hơn, dựa theo thói quen của người Hoa Hạ, càng là thứ tốt, càng phải lưu lại đến cuối cùng, không biết ông lão Liên Xô này có phải cũng như vậy hay không?
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua Khodorkovsky, nếu quả thật như vậy, giao dịch của mình và ông lão đều rơi vào trong mắt nhà buôn Liên Xô này, vậy không nhất thiết là một chuyện tốt.
Dường như nhìn ra băn khoăn của Phương Minh Viễn, Khodorkovsky chủ động nói:
- Ba ông chủ, ngài ở trong này chậm rãi xem, tôi đi pha trà cho mấy vị.
Nói xong liền chui vào phòng bếp.
- Huân chương Kutuzov hạng nhất!
Hộp thứ hai cho Phương Minh Viễn niềm vui bất ngờ càng lớn.
- Huân chương Suvorov hạng nhất!
Huân chương trong hộp thứ ba khiến Phương Minh Viễn lại không khỏi hít một hơi khí lạnh, đây là huân chương lấy tên của Đại nguyên soái Suvorov vĩ đại của nước Nga, trao tặng quân sự trưởng và chỉ huy viên ở trong tiến công tiêu diệt kẻ thù có ưu thế binh lực. Người đầu tiên được trao tặng huân chương Suvorov hạng nhất là Nguyên soái Zhukov nổi danh Liên Xô. Trước khi huân chương “Thắng lợi” được thiết lập, huân chương Suvorov hạng nhất là huân chương quân công cao cấp nhất của Liên Xô, tính quý giá có thể nghĩ được.
Trong thời gian tiếp theo, hộp gỗ của ông lão Karimov mang đến cho Phương Minh Viễn rất nhiều niềm vui bất ngờ lớn, ở trong hộp gỗ này, không ngờ cất chứa huân chương Cờ đỏ, huân chương Thắng lợi, huân chương Leenin, ngoại trừ huy hiệu Kim tinh, gần như tất cả huân chương và huy hiệu mà Liên Xô từng trao tặng, ngay cả huân chương Ushakov, huân chương Pavel. Nashiri Karimov là huy hiệu được trao tặng cho quan binh hải quân, còn có huy hiệu trao tặng cho người mẹ anh hùng. Hơn nữa đáng quý nhất chính là, trong những huân chương huy hiệu này gần một nửa đều có giấy chứng nhận.
Phương Minh Viễn hít sâu vài cái, bình ổn tâm tình kích động của mình. Những huân chương này, từ trên giá trị mà nói, đối với Phương Minh Viễn hiện giờ đã không tính là gì, nhưng từ giá trị lịch sử của chúng mà nói, làm sao có thể dùng tiền tài thuần túy để tính toán. Phải biết rằng, trong những huân chương này có không ít thứ có lịch sử mấy chục năm, cứ lấy hai ba trăm huân chương mà tính trên tổng dân số mấy trăm triệu của Liên Xô mà xem.
- Anh La, làm phiền anh phiên dịch một chút.
Phương Minh Viễn hít sâu một hơi nói:
- Hỏi ông lão một chút, những huân chương này tôi muốn mua toàn bộ cần trả bao nhiêu tiền?
- Mua toàn bộ?
La Tân và Võ Uy giật mình đồng thanh nói. Mặc dù vừa rồi hai người nhận ra được, Phương Minh Viễn dường như có chút kích động, nhưng cũng thật không ngờ hắn muốn mua hết.
- Đúng, mua toàn bộ!
Phương Minh Viễn gật đầu thật mạnh nói. Đợi sau khi Liên Xô giải thể, giá trị của những huân chương này sẽ càng nước lên thì thuyền lên.
- Tôi nói này, ông em, cậu không lo lắng mấy thứ này là giả sao?
La Tân đè thấp thanh âm nói. Mặc dù nói lão Tây làm hàng giả không nhiều như người Hoa Hạ, nhưng cũng không phải không có. Đây là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
- Không sao, nếu giả, tôi sẽ làm cho bọn họ nôn ra toàn bộ không thiếu một đồng nào!
Phương Minh Viễn cười nói. Cho dù trong những huân chương này, chỉ có một nửa giá trị thấp là thật thì lần này đến đây với Khodorkovsky cũng không phải không công. Cho dù toàn bộ là giả, đối với hắn hiện giờ cũng không tính là gì, dù sao kế tiếp sẽ hung hăng mà thịt Liên Xô một đao, cũng không thiếu chút tiền này.
- Cậu Phương, nếu không thì thế này, để anh La hỏi lai lịch của những huân chương này một chút.
Võ Uy ở bên cạnh nói ra chủ ý.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, La Tân cũng đã hỏi thăm rõ ràng, ông lão vốn là một thượng tá trong quân khu Siberia của Liên Xô, thích sưu tầm những huân chương huy hiệu này. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng cả đời không có con cái, chút tiền lương kia ngoại trừ dùng cho nhu cầu sinh hoạt, toàn bộ đều đầu tư vào sưu tầm. Những huân chương huy hiệu này đều là ông ta sưu tầm từng chút một trong mấy năm nay.
- Điều này ngược lại rất có khả năng, đừng nhìn những người nhận được huân chương đều là tướng quân, Nguyên soái, nhưng một khi ngã xuống trong đấu tranh chính trị, mấy thứ này không thể giữ lại cũng là chuyện bình thường.
La Tân nói với Phương Minh Viễn, gã ở ba tỉnh Đông Bắc rất lâu, lại là con cháu cán bộ, tự nhiên biết người lãnh đạo tối cao của Liên Xô thay đổi mấy lần, đều lan đến rất nhiều cán bộ cao cấp, điều này đương nhiên cũng bao gồm trong quân đội, cho nên người nhà của những người này không giữ được huân chương của bọn họ khi còn sống cũng là chuyện bình thường.
- Ông ta ra giá hai trăm ngàn đồng Rúp, hoặc là ba mươi ngàn đô la Mỹ, hay đổi sang yên Nhật, bảng Anh cùng giá trị cũng được!
La Tân chần chừ một chút nói:
- Không mặc cả!
Hai trăm ngàn đồng Rúp, hoặc là ba mươi ngàn đô la Mỹ, yên Nhật, bảng Anh cùng giá trị, coi như một số tiền tương đối lớn, dùng nhiều tiền như vậy để mua một đống huân chương, cho dù bản thân La Tân cũng phải suy nghĩ.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút, tiền tuy rằng nhiều, nhưng đối với hắn mà nói cũng không tính là gì, chỉ có điều trong người hắn cũng không mang nhiều tiền mặt như vậy. Hơn nữa, nhìn bộ dáng thê lương kia của ông lão, hắn cũng có lòng trắc ẩn, nếu cho ông ấy đồng Rúp, qua không bao lâu nữa, đồng Rúp Liên Xô bị trượt giá mạnh, hơn nữa lấy tình trạng của ông lão, hắn cũng không cho rằng, tới thời điểm đó, ông ta có thể có năng lực đổi toàn bộ khoản tiền này thành đô la Mỹ hoặc đồng tiền khác. Mặc kệ nói như thế nào, ông lão năm đó dù sao cũng đã đánh quỷ Nhật Bản, chỉ bằng điểm này, mình cũng nên cho một chút ưu đãi. Ba mươi ngàn đô la Mỹ, chẳng qua là một phần hai giá bán đấu giá của một chiếc huân chương Kutuzov hạng nhất, mà trong hộp gỗ này, huân chương Kutuzov hạng nhất lại có hai chiếc. Người vẫn không nên quá tham lam mới tốt.
- Không thành vấn đề!
Phương Minh Viễn nói.
Mặc dù Phương Minh Viễn cũng không mang nhiều đô la Mỹ như vậy, Võ Uy và La Tân cũng không có bao nhiêu đô la Mỹ. Nhưng chi phiếu của ngân hàng Mỹ Quốc Hoa Kỳ thấy phiếu giao tiền ở trong ngân hàng quốc gia Liên Xô vẫn có hiệu lực rất lớn. Phương Minh Viễn chỉ đi vào trong phòng làm việc nói chuyện mười phút, khi đi ra trong tay đã có thêm một chiếc rương. Mà hiệu suất cao như vậy, chẳng qua là Phương Minh Viễn kẹp thêm hai tờ trăm đô la Mỹ dưới tấm chi phiếu kia. Vụ làm ăn béo bở này cũng như liều mạng mà gặp được thần tài.
Ở trong xe, Phương Minh Viễn liền đưa tiền cho ông lão, đổi lấy hòm gỗ trong tay ông lão, lại đi vào trong ngân hàng. Hắn cũng không định mang theo thứ này chạy ngược chạy xuôi, lại càng không định hôm nay liền mang nó về nước, thận trọng của La Tân và giá trị của những huân chương này đều đã nhắc nhở hắn, chuyện này không cho phép có sai sót. Nếu không còn muốn thu được nhiều huân chương như vậy, mình chỉ sợ cũng không có phần may mắn chó ngáp phải ruồi này.
Tạm thời để nó trong két bảo hiểm của ngân hàng Liên Xô nơi này, đợi tới thời điểm thích hợp lại mang về nước, rõ ràng là một lựa chọn rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...