Trùm Tài Nguyên

Theo Võ Uy thì người tập võ khó tránh khỏi bị thương. Rượu hổ cốt, thuốc cao hổ dán ngoài da cũng có công dụng. Trong Thủy Hử, trong các hảo hán Lương Sơn, không ít người phải đi bán thuốc dán cao hổ trước khi lên núi đó sao! Thật ra y nào biết, sở dĩ Trần Trung hỏi như vậy vì lúc xuất phát, các cô Triệu Nhã đã đưa cho anh một máy chụp hình, yêu cầu anh đến nơi nào phong cảnh đẹp thì phải chụp mấy bức. Tốt nhất phải chụp được gấu chó, hay hổ… Động vật trong vườn bách thú rất ngốc, nhìn không thú vị. “Bà chủ nhỏ” đã ra lệnh, đương nhiên Trần Trung phải chấp hành. Anh cũng thầm chờ đợi có thể nhìn thấy hổ Đông Bắc hoang dã. Còn chuyện cao hổ rượu hổ gì đó anh không hứng thú. Phương Minh Viễn tất nhiên biết Trần Trung hỏi có dụng ý gì, nhưng hắn cũng không rảnh rỗi đi giải thích với Võ Uy.

Phương Minh Viễn tự người vào ghế sau xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, nghe Võ Uy và Võ Hưng Quốc nói chuyện tào lao.

Năm 90, từ Bắc Kinh đi Đông Bắc còn chưa có đường cao tốc, đoàn xe chỉ có thể đi theo đường quốc lộ. Dọc đường đi, phong cảnh mùa thu tháng mười đẹp như bức tranh. Tháng mười ở Bắc Kinh còn khá nóng nhưng ở đây đã cảm nhận được hơi thở của mùa thu. Không bao lâu nữa nơi này sẽ trở thành thế giới bị băng tuyết thống trị. Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Minh Viễn vội vội vàng vàng chạy đến Hổ Hà.

Ở kiếp trước, hắn đã ở ba tỉnh Đông Bắc hơn một năm, nên hắn rất quen thuộc mùa đông ở đây. Thậm chí huyện Hổ Hà ngay biên giới Hoa Xô hắn cũng đã từng ở. Nếu đi lên phương Bắc vào mùa đông, đoạn đường gần một ngàn km đến một huyện nhỏ bé, mức độ gian khổ phải là mức nào. Nhất là khi mùa đông đến, băng tuyết bao trùm xe cộ trên đường, tính nguy hiểm càng cao. Để tránh những chuyện như thế, Phương Minh Viễn quyết định đi tới Liên Xô trước.

Tuy nhiên, tình hình giao thông trên quốc lộ chỉ có thể nói là tạm được, chẳng những là xe tải chạy quá tải và quá tốc độ rất nhiều, thường xuyên kẹt xe, ngoài ra nhiều nơi bảo quản đường quốc lộ không tốt, đầy ổ gà ổ voi. Cũng may hai chiếc xe của hắn là xe việt dã nhập khẩu, tuy hơi hao xăng nhưng hệ thống giảm xóc rất tốt, so với hai chiếc xe Nhật Bản của Võ Uy thoải mái hơn rất nhiều. Võ Uy đến ngồi trên xe hắn tất nhiên là muốn gần gũi với mấy người Phương Minh Viễn, mặt khác là vì không chịu nổi sự dằn xóc.

- Cậu Phương, cũng gần tới giữa trưa rồi, có nên tìm một chỗ trọ để mọi người nghỉ ngơi một ít không?

Trần Trung nhìn đồng hồ đề nghị:

- Đi thêm hai mươi km nữa là đến một thị trấn nhỏ, hơn nữa hai chiếc xe của giám đốc Võ xem ra cũng phải đổ xăng rồi.

Phương Minh Viễn tùy ý khoát tay áo nói:

- Anh Trần, mấy chuyện này anh tự sắp xếp đi, tôi chưa từng qua bên này, cũng không biết rõ, chỉ cần đi theo anh là được rồi. Anh làm việc thì tôi an tâm.


Người ngồi trong xe ai cũng mỉm cười.

Đi thêm hơn hai mươi km nữa, ở ven đường có một lối rẽ, trong tầm mắt, xuất hiện một thị trấn. Thị trấn thoạt nhìn cũng không lớn, quy mô không bằng thị trấn Hải Trang. Trần Trung quay đầu xe, rời khỏi đường quốc lộ, ba chiếc xe phía sau cũng rẽ theo. Nhưng mọi người không khỏi nhíu mày, không xa phía trước, ngay trên đường cái của thị trấn lại có một vũng bùn thật lớn.

Mỗi khi có một chiếc xe chạy qua, đám bùn đó cũng quay theo, tạo thành một đống bùn và nước bẩn muôn hình vạn trạng trên đường.

- Mấy ban ngành ở thị trấn này không biết làm ăn cái gì! Nhìn tình hình này là biết tư cách các bộ trong thị trấn rồi.

Nhìn một đám người mang giày đi mưa bên đường, Võ Uy không kìm nổi thốt lên. Kiểu này, bùn đen lên tận mắt cá, khiến y căn bản không dám bước xuống.

Trần Trung cũng nhíu mày. Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, nhưng muốn đến thị trấn kế tiếp, theo bản đồ thì phải chạy thêm hơn một trăm km nữa.

- Anh Trần, hỏi mọi người xem có đói bụng không, nếu có thì ráng nhịn một chút, nên đi đến thị trấn kế tiếp mới ăn cơm, tìm chỗ đổ xăng rồi chúng ta đi.

Phương Minh Viễn nhìn vũng bùn bên ngoài cửa sổ mà đau cả đầu. Tất cả mọi người không chuẩn bị cho tình huống này, không thể vì ăn bữa cơm mà mọi người phại lội xuống bùn, nếu vậy thì hư cả đôi giày.

Hỏi ba chiếc xe phia sau, mọi người đều rất kiên quyết, thà đói bụng cũng không lội xuống vũng bùn. Ngay cả Lâm Liên và thư ký của Võ Uy, hai người phụ nữ dễ đói bụng nhất cũng nhất quyết đi tiếp.

- Vậy được rồi, anh Trần, tìm trạm xăng đổ xăng rồi tiếp tục đi.


Phương Minh Viễn thu hồi ánh mắt nãy giờ vòng vo ngoài cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần. Nói thật, thị trấn này chẳng có gì đáng giá để hắn nhìn.

Đoàn xe thong thả lên đường đi về phía trước, gần như đi ngang qua thị trấn, đến phía bên kia của thị trấn mới nhìn thấy một trạm xăng dầu Hoa Hạ.

Hai chiếc xe Phương Minh Viễn sử dụng đều là xe việt dã nhập khẩu, yêu cầu cao về nhiên liệu, nên Trần Trung đã nghĩ trước, khi nó cần xăng, ghé các trạm bình thường sẽ không có nên mỗi xe chở theo hai thùng xăng dự trữ, hai thùng xăng này còn lớn hơn bình xăng của hai chiếc xe Nhật Bản kia. Tuy rằng lượng tiêu thụ xăng cao nhưng Trần Trung cũng không muốn đổ xăng ở đây, cho nên hai xe lại chạy qua khỏi thị trấn mới dừng lại.

Đường quốc lộ ở đây so với trong thị trấn tốt hơn nhiều, tuy cũng có nhiều vũng bùn nhưng còn có thể chấp nhận được. Xe vừa dừng lại, mọi người đều bước xuống. Tuy xe không nhỏ, còn rộng hơn cả xe có rèm che, nhưng ngồi trong xe lâu như vậy cũng phải bước ra để vận động.

Trên xe sau, Lâm Liên và Lý Yến, thư ký của Võ Uy, hai người con gái xấp xỉ hai mươi tuổi cùng bước xuống. Tuy Lý Yến không đẹp bằng Lâm Liên nhưng cũng xem như là mỹ nhân. Tình hình giao thông không tốt, cô cũng hơi say xe nên cũng đổi lên ngồi trên xe việt dã.

- Chị Liên, tôi nghĩ ở đây cũng còn chút bánh quy với bánh mì. Hai người ăn trước một chút đi, sau khi đổ xăng xong chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm.

Phương Minh Viễn đưa một bao thức ăn qua.

- Được rồi, bọn tôi ổn mà, không thấy đói khát gì cả.

Lâm Liên nhận bao thức ăn nói.

- Thật sự là không thể tưởng tượng được miền Đông Bắc lại như thế này, nếu không phải khắp nơi đầy bùn, suýt chút nữa tôi lại nhớ đến các thị trấn nhỏ ở tỉnh Tần Tây.


Phương Minh Viễn duỗi lưng, giãn tay chân ra, nói:

- E là hai nơi này không cho là một được. Chị Liên, quê nhà phần lớn đều là các thị trấn vùng núi, trên cao nguyên đất vàng, đất màu dễ bị rửa trôi, nếu có mưa to thì một lượng lớn bùn đất trên núi sẽ chảy xuống, cho dù chồng chất trên đường thì chỉ cần rửa sạch đúng lúc, không quan hệ lắm với các ban ngành quản lý ở địa phương. Nhưng ở đây là khu Đông Bắc, khu bình nguyên, trên con đường trong trung tâm thị trấn nhiều bùn như vậy thì không ổn rồi. Các ban ngành ở đây làm không tròn chức năng.

Tuy nhiên, nói thì nói vậy, Phương Minh Viễn cũng không muốn lo đến chuyện này. Khu rừng lớn như vậy chim gì cũng có, hắn chẳng qua là một người tái sinh, không thừa hơi để lo hết mọi việc.

Mấy người đứng cười đùa ven đường, đi đi lại lại, đợi đến hơn mười phút vẫn không thấy hai chiếc xe của Võ Uy chạy từ trong thị trấn tới.

“Trương Hiển Lập này làm chuyện gì cũng không ra hồn!” Võ Uy thầm mắng trong lòng. Tên này quả là lớn gan, không ngờ dám để chính y và Phương Minh Viễn đứng đây khổ sở đợi gã. Lần trước bị Phương Minh Viễn chỉnh chưa đủ sao? Chính y cò phải mang đuôi làm người ở đây, không ngờ gã còn dám lề mề như vậy.

Không đợi Võ Uy tức giận tìm bộ đàm, Trương Hiển Lập đã thông báo, hai chiếc xe sau khi châm đầy xăng ở trạm xăng, chạy ra không đến năm mét đã tắt máy, làm thế nào cũng không nổ được, hiện giờ đang cùng người trong trạm xăng tìm nguyên nhân.

- Xe tắt máy, không nổ máy được? Cả hai chiếc cùng lúc?

Phương Minh Viễn kinh ngạc nói.

- Vâng, hai chiếc xe cùng lúc.

Trần Trung khẳng định lại.

- Chuyện này lạ thật, sao lại có hai chiếc xe lỗi hỏng giống nhau! Quay lại xem.


Phương Minh Viễn quyết định. Nếu hai chiếc xe cùng hỏng thì phải đi thế nào? Không thể mang tất cả những người đó vào xe này hết.

Vì thế hai chiếc xe lại trở về trạm xăng. Từ xa đã thấy Trương Hiển Lập và sáu thuộc hạ của Võ Uy vây quanh hai chiếc xe, bên cạnh còn có ba bốn người tò mò đứng xem, có lẽ là người của trạm xăng.

Cũng may là gần trạm xăng này tuy có bùn nhưng đều khô cả rồi, Trần Trung tìm nơi đỗ xe.

Nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn trở lại, Trương Hiển Lập toát mồ hôi, chạy đến nói:

- Cậu Phương, anh rể, không biết có chuyện gì, mới vừa ra khỏi trạm xăng, hai chiếc xe gần như tắt máy cùng lúc, làm thế nào cũng không nổ máy, chúng tôi còn chưa tìm thấy hỏng chỗ nào.

Đầu gã đầy mồ hôi, nói với giọng gấp gáp.

- Trương Hiển Lập, kêu họ rút hết xăng ra cho tôi.

Phương Minh Viễn nói với Trương Hiển Lập:

- Hai chiếc xe đồng thời bị hỏng, chỉ có thể là xăng có vấn đề.

- Hừ, mấy người này, dựa vào điều gì mà cho là xăng của bọn tôi có vấn đề?

Lập tức có người không hài lòng kêu lên.

- Xe của mấy người mới có vấn đề, không liên quan cái rắm gì với xăng của bọn tôi. Mấy người ở đâu ăn nói xằng bậy, đừng trách ta mang chôn hết mấy người đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui