Phương Minh Viễn nói xong, La Minh Quang và Thi Chí Huy đều ngẩn ra, từ trước đến nay đều do công ty đưa ra các yêu cầu trọng điểm cho các công ty quảng cáo, hiện tại không ngờ công ty quảng cáo lại đưa các yêu cầu trọng điểm cho khách hàng, điều này chẳng phải là chuột đuổi mèo sao!
Tuy nhiên Thi Chí Huy nghĩ lại, liền hiểu được ý tứ của Phương Minh Viễn. Một bộ phim quảng cáo như vậy, không chỉ là làm quảng cáo thương hiệu cho khách hàng, mà đồng thời cũng là vì uy tín công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang, nếu nói công ty Nhạc Khải đồng ý mua, nhưng chỉ phát ở một vài đài truyền hình rác rưởi ở địa phương khoảng một hai tháng, điều này quả thực làm lãng phí tâm huyết của người ta. Vậy không phải là có lỗi với thương hiệu công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang, mà còn hủy danh dự công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang.
Phương Minh Viễn sở dĩ ngay từ đầu lựa chọn công ty Kodak, cũng là lo lắng mà suy nghĩ, công ty Kodak nhiều tiền thế lớn, nếu thật sự coi trọng việc quảng cáo này, khẳng định sẽ truyền phát tin trong thời gian dài ở kênh quan trọng nhất của đài truyền hình Hoa Hạ, để thu hút nhiều người xem chú ý, như vậy mới đạt được yêu cầu, hai bên cùng đạt mục tiêu. Nếu nói chỉ để kiếm được chút phí chế tác phim quảng cáo thì cần gì phải vắt óc làm ra như vậy, có thể làm ra phim quảng cáo kinh điển lại chủ động mà đưa đến công ty Nhạc Khải.
Hiện giờ Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang, tuy trong ngành quảng cáo ở Bắc Kinh vẫn chưa chói sáng lắm, nhưng quảng cáo cũng không ít, phí chế tác một bộ phim quảng cáo này, còn không đáng để bọn họ lưu tâm.. Phương Minh Viễn kia dám há mồm yêu cầu chính mình bất kể truyền hình có phê duyệt “Gươm sáng” hay không……đã yêu cầu chính mình ít nhất phải chiếu ba tập, hơn nữa tất cả chi phí đều đã tới tài khoản của Thi Chí Huy rồi. Nhưng một vài trăm ngàn tiền phí, Phương Minh Viễn nói rất rõ ràng, nếu không đủ sẽ thêm vào, nhất định phải có được ba tập đầu.
Với người như Phương Minh Viễn, làm sao có thể để ý một chút chí phí chế tạo phim quảng cáo kia chứ?
La Minh Quang rất kinh ngạc nhưng cũng tức giận một chút. Không sai, anh ta thừa nhận, bộ phim quảng cáo này đích thực là bộ hay nhất anh ta thấy từ lúc chào đời tới nay, là bộ phim quảng cáo tốt nhất, làm cho người ta sau khi xem xong, dư vị vẫn còn kéo dài. Nhưng điều này cũng không có nghĩa, ngươi giỏi hơn ta, nói cho cùng, ta là người mua, mà ngươi là người bán phải phục vụ đối phương, làm gì có công ty quảng cáo nào ra điều kiện với khách hàng.
Thi Chí Huy và anh ta kết bạn nhiều năm, sao có thể không biết tính tình anh ta, không chờ La Minh Quang mở miệng, đã ngầm đá một cước trước. Ngay cả khi không cần hợp tác với Phương Minh Viễn, cũng tuyệt đối không cần trở thành kẻ thù! La Minh Quang lúc này mới đột nhiên ý thức được, có giận dữ cũng không được khinh xuất, nếu không chẳng phải khiến Thi Chí Huy ở giữa khó xử sao?
- Có lẽ người của quý công ty sẽ cảm thấy tôi có chút ức hiếp người. Mà tôi cũng biết, quý công ty giờ đang khó khăn về tài chính, Như vậy đi, tôi đề nghị phương án hợp tác, Giám đốc La không ngại quay về Tổng công ty báo cáo cho lãnh đạo các anh một chút chứ. Quảng cáo này tôi không thu phí chế tác của các anh, cũng không cần các anh đi đài truyền hình Hoa Hạ mua thời gian quảng cáo, tất cả các chi phí này, đều do Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang chúng tôi gánh vác…
Phương Minh Viễn nói tới đây ngừng một chút.
La Minh Quang và Thi Chí Huy hơi hoài nghi không hiểu tai mình có nghe nhầm hay không, không thu phí chế tác quảng cáo, cũng không cần công ty chi tiền mua thời gian quảng cáo, Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang kia định học Lôi Phong phải không?
- Tôi chỉ có một điều kiện, trong lúc quảng cáo phát ra, nếu tăng trưởng của quý công ty vượt trên hai mươi phần trăm (20%), đạt được lợi nhuận, phải chia cho Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang chúng tôi một nửa. Nếu tăng trưởng của quý công ty không đạt hai mươi phần trăm (20%), chúng tôi sẽ không lấy một xu. Không biết Giám đốc La cảm thấy điều kiện này thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nhìn La Minh Quang nói
Phương Minh Viễn đúng là đã nắm chắc điều này. Hoa Hạ những năm chín mươi, tuyệt đối là thời đại mà quảng cáo làm vua, liên tưởng tới Tần Trì, đầu tiên nhà máy rượu chỉ được biết đến ở địa phương, tuy nhiên khi quảng cáo trên CTS, tiến hành oanh tạc quảng cáo trên TV vào giờ vàng, hai năm liền sáng tạo một thương hiệu kỹ nghệ dân tộc, một loại rượu Hoa Hạ. Trong lúc nhất thời, toàn bộ giờ vàng quảng cáo tràn ngập mùi rượu trắng.
- Biết Tần Trì không?
- Đương nhiên, cả nước ai không biết Tần Trì.
Đây là một câu đối thoại đơn giản ở hội chợ rượu quốc gia, có nhiều doanh nghiệp tham gia triển lãm và bán hàng vào cuối thập niên 90.
Năm 95, ở đài truyền hình Hoa Hạ, Tần Trì lấy giá trên trời sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi ngàn đã đánh bại phần đông đối thủ cạnh tranh, làm mọi người kinh ngạc khi dành được danh hiệu tiêu vương. Năm thứ hai, Tần Trì không ngừng cố gắng, dựa vào ba trăm hai mươi triệu nhân dân tệ làm kinh ngạc cả nước, lại một lần nữa bắt Hoa nhìn kỹ tiêu vương, dựa vào một câu “Mãi mãi màu xanh, mãi mãi Tần Trì”, một nhà máy rượu chưa bao giờ bán ra một cốc ra khỏi địa phương, trong nháy mắt phân phối khắp Đại Giang Nam Bắc.
- Mỗi ngày đưa vào một chiếc Santana, đưa ra một chiếc Audi xa hoa.
Đây là lời nói hùng hồn của Chủ tịch Tần Trì lúc đó. Bởi vậy có thể thấy được sức hấp dẫn của quảng cáo trên đài truyền hình Hoa Hạ.
Chẳng qua về sau Tần Trì phát triển, nghĩ lại vòng nguyệt quế “tiêu vương” này mà không dám nhìn lại, muốn buôn bán hàng hiệu cần thật nổi tiếng, nhưng mà sản phẩm nổi tiếng cũng không phải là sản phẩm hàng hiệu, càng không phải là ngạch lợi nhuận. Đối với một sản phẩm hàng hiệu mà nói, quan trọng là xây danh tiếng và lòng tin của người tiêu dùng, mà hai vấn đề này không phải chỉ dựa vào quảng cáo và tuyên truyền khẩu hiệu mà được. Cho nên những “tiêu vương” trước phần lớn đều không có kết quả nào tốt cả.
Nhưng công ty Nhạc Khải cũng không thể so với Tần Trì, không chỉ là một nhà máy rượu nhỏ bé ở địa phương, tuy là mượn hào quang “tiêu vương”, chiếu quảng cáo vào giờ vàng, cả nước đều biết tiếng công ty, lượng tiêu thụ sẽ như hỏa tiễn vút thẳng lên trời, nhưng sản lượng và quản lý nhà máy làm bằng máy nên không thể theo sát đúng lúc, kết quả là sản phẩm làm ra chất lượng ngày càng kém, cuối cùng bị vạch trần, uy tín mất dần, sụp đổ ầm ầm.
Công ty Nhạc Khải vốn là anh cả của ngành cảm quang trong nướcc, bất kể là sản xuất hàng hóa hay là hệ thống quản lý bằng máy đều có một bộ phận kiểm tra chặt chẽ, có thể chiếm một phần ba thị trường trong nước, cơ bản cũng rất hùng hậu, chẳng qua là vì Kodak và Fuji phá giá để khống chế, mà không thể đem năng lực sản xuất toàn diện mà phát huy, cho nên Phương Minh Viễn tin tưởng, mặc dù nhờ vào kỹ thuật quảng cáo mà lượng tiêu thụ tăng vọt, cũng sẽ giống Tần Trì, không chỉ hai năm huy hoàng rồi ầm ầm xuống dốc.
Cho nên, đề nghị này, mặt ngoài tưởng như Phương Minh Viễn và Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang sẽ bị thiệt, nhưng trên thực tế, Phương Minh Viễn bọn họ sẽ kiếm được nhiều hơn.
La Minh Quang và Thi Chí Huy đương nhiên không biết Phương Minh Viễn này tính toán gì, hai người lúc này đã bị Phương Minh Viễn nói cho một tràng ngây người. Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao? Tự mình không cần bỏ ra chi phí chế tác quảng cáo, không cần mua thời gian quảng cáo trên truyền hình, nếu tăng trưởng không đến 20%, Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang sẽ không lấy một xu, vượt quá 20%, cũng chỉ lấy một nửa lợi nhuận, có thể nói mọi nguy hiểm đều do Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang gánh vác, mà lợi ích lại do công ty Nhạc Khải hưởng. Chuyện tốt như vậy, không phải chính mình nằm mơ chứ?
- Cậu Phương? Không phải cậu hay nói giỡn chứ?
Thi Chí Huy vội vàng hỏi
- Hay nói giỡn? Tôi làm sao có thể lấy việc hai công ty ra để đùa vui
Phương Minh Viễn cố tình tỏ vẻ không hài lòng nói
- Chuyện lớn như vậy, tôi nghĩ, Giám đốc La Minh Quang cũng không tự quyết định được, hay là mau chóng liên hệ lên tổng công ty đi. Băng ghi hình này sẽ để lại cho anh, anh có thể mang về cho bọn họ xem. Nhưng giám đốc La, tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh hoặc lãnh đạo quý công ty anh đem bộ phim quảng cáo này truyền ra bên ngoài, hậu quả này, tôi tin rằng các anh nhất định không gánh vác nổi.
Tục ngữ nói, không nên có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng người, đối với công ty Nhạc Khải, Phương Minh Viễn cũng phải nhắc nhở một câu. Tuy trong đầu hắn không ít các đoạn phim quảng cáo kinh điển nhưng cuối cùng lòng người khó đoán, cho dù hắn được bồi thường tiền chế tác thì cũng có là gì?
Không đợi La Minh Quang nói, Thi Chí Huy đã gật gật đầu nói
- Cậu Phương, điều này cậu có thể yên tâm, anh La không phải loại người như vậy, nếu anh ta dám làm như vậy, Thi Chí Huy tôi đời này cũng không nhận anh ấy làm anh em
Trong ánh mắt Thi Chí Huy nhìn Phương Minh Viễn, đã tràn đầy sự cảm kích. Anh ta đương nhiên không biết, Phương Minh Viễn đã nắm chắc phương án này, còn tưởng Phương Minh Viễn nể mặt mình, thay đổi đa dạng để giúp công ty Nhạc Khải và La Minh Quang. Nếu hắn đã nói ra lời này, Phương Minh Viễn và Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang sẽ không thua lỗ nhưng doanh thu cũng không nhiều lắm, ngược lại gánh vác rất nhiều rủi ro, ân tình này thật to lớn. Có công trạng này, La Minh Quang sau hai năm từng bước tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao công ty Nhạc Khải, điều này gần như là kết cục đã định
La Minh Quang lúc này cũng phản ứng lại, vỗ ngực cam đoan, lập tức sẽ mang băng ghi hình về tổng công ty, báo cáo nhóm lãnh đạo công ty chuyện này, hơn nữa nhất định chú ý giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ nội dung quảng cáo ra ngoài.
Phương Minh Viễn đứng dậy nói
- Giám đốc La, tôi cho các anh ba ngày để quyết định, ba ngày sau, nếu quý công ty không có quyết định rõ ràng, quảng cáo này tôi sẽ giao cho công ty Kodak
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, chính mình có thể nói đã quan tâm giúp đỡ hết mức, nếu nhóm lãnh đạo công ty Nhạc Khải vẫn không nắm bắt được cơ hội này, như vậy chỉ có thể nói là không có duyên với nhau.
Phương Minh Viễn và Trần Trung đi ra phòng khác, Thi Chí Huy ở sau bảo La Minh Quang thấp giọng nói:
- Lập tức trở lại làm việc này, còn nữa, đừng để lãnh đạo công ty anh nghĩ bậy bạ, các nhân vật lớn chống lưng phía sau cậu Phương, cả anh, tôi, cả công ty Nhạc Khải các anh đều không thể đùa được đâu.
Nếu lãnh đạo công ty Nhạc Khải dám có ý khác, ông Tô muốn giải quyết bọn họ thật dễ như trở bàn tay, chỉ cần đến nơi bộ trưởng bộ hóa chất “tụng kinh”, lãnh đạo Nhạc Khải cũng đã chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...