Trùm Tài Nguyên

Ông Quách nói ra một lời là nhất ngôn cửu đỉnh, ông ta muốn làm như thế nào thì trong nhà họ Quách không ai có thể ngăn cản được ông, huống chi người thừa kế đầu tiên là vợ chồng Quách Thiên Vũ căn bản là không ngăn cản gì, ngược lại còn ra sức thúc đẩy, cùng ngày Vu Thu Hạ liền bắt tay vào thực hiện các việc liên quan.

Phương Minh Viễn không dám ngăn cản nữa, nếu hắn nói thêm vài câu nữa, khả năng là ông Quách sẽ đuổi hắn ra cửa thật. Hơn nữa theo tính tình của ông cụ, đuổi hắn ra cửa rồi, mấy thứ này cũng vẫn sẽ về tay Phương Minh Viễn thôi. Phương Bân thì càng không cần phải nói, đối mặt với uy nghiêm của ông cụ, anh ta còn thấy áp lực tâm lý lớn hơn cả Phương Minh Viễn. Cho nên chuyện này đã trở thành sự thật cùng với sự cứng rắn mạnh mẽ của ông Quách.

Phương Minh Viễn ở Hồng Kông hai ngày, mắt thấy đã gần đến tháng tám, tự nhiên là không dám ở lại thêm nữa, vội vàng chạy về Bắc Kinh.

- Thằng nhóc này ở bên ngoài chơi đã rồi, cuối cùng mới quay lại đó sao?

Tô Hoán Đông đặt cây bút trong tay xuống, gỡ kính mắt ra, cười nhạt nhìn Phương Minh Viễn nói.

Phương Minh Viễn có chút run lên. Ông Tô là kiểu người không dễ dàng nổi cáu, có thể nói vui hay giận cũng không để lộ ra, nhưng một khi nổi nóng cũng khá là đáng sợ. Trước kia Tô Ái Quân cũng từng nhắc tới với Phương Minh Viễn, chẳng qua là trước giờ Phương Minh Viễn vẫn khéo léo, chưa cho ông Tô có cơ hội nổi giận. Chỉ có điều lúc này hắn xem như bị ông ta bắt được cái chân đau, khi quyết định đi học ở Bắc Kinh, hắn đã đồng ý với Tô Hoán Đông, ít nhất phải tham gia các kỳ thi trong trường, để học trước được ba lớp, đứng trong mười người đầu.

Đợt này để thuận lợi cho việc bán ra dầu mỏ có kỳ hạn, nên hắn không tham gia kỳ thi cuối năm, tự nhiên cũng không có cách nào nói đến chuyện xếp hạng.

- Ha ha, ông Tô, không phải cháu là vì giúp cho đất nước sao? Ít nhất cải cách chi phí cho đường sắt Phụng Đồng, cháu đã gom góp được chút ít, hơn nữa cháu còn lấy được một ít tin tức từ Trung Đông.

Phương Minh Viễn cười cười, đưa ra một tập tài liệu.

- Vậy ta phải cảm ơn cháu có phải không?

Tô Hoán Đông không thay đổi sắc mặt nói tiếp, nhận lấy tập tài liệu.

- Ông cứ nói đùa! Cháu là người vai dưới, làm như vậy sẽ bị giảm thọ mất.

Phương Minh Viễn nhỏ giọng nói. Hắn cũng hiểu, Tô Hoán Đông cũng là muốn tốt cho hắn, cho nên mới càng cảm thấy ngượng ngùng.

- Nói xem nào, gom được bao nhiêu tiền rồi?


Tô Hoán Đông tức giận nói. Nhưng thực ra ông ta biết Phương Minh Viễn đi Hồng Kông là vì có hành động làm ăn gì đó. Tuy nhiên theo ông ta thì những chuyện như thế này hoàn toàn mấy người Phương Bân có thể tự làm, không cần mọi chuyện đều phải đích thân Phương Minh Viễn làm. Dù sao bây giờ hắn mới chỉ là một cậu thiếu niên, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập! Tuy Phương Minh Viễn rất thông minh, thành tích thi cử luôn xuất sắc, nhưng nếu không học được tri thức, thì sẽ có ảnh hưởng bất lợi cho phát triển sau này.

Phương Minh Viễn giơ ra một ngón tay, còn chưa kịp nói, Tô Hoán Đông đã nhíu mày nói:

- Một trăm triệu tệ, ừ, cũng không tồi.

Vì một trăm triệu tệ lợi nhuận, ông ta có thể hiểu được vì sao Phương Minh Viễn muốn đích thân đi làm vụ này.

- Ông à, không phải một trăm triệu…

Phương Minh Viễn thấp giọng nói.

- Mười triệu sao?

Tô Hoán Đông không khỏi có chút thất vọng, vì mười triệu tệ mà làm như vậy, có vẻ là mất nhiều hơn được.

- Không phải, là mười tỷ ạ!

Phương Minh Viễn đến sát gần Tô Hoán Đông, nói thật khẽ

- Là đô là Mỹ ạ!

- Mười tỷ đô la Mỹ!

Tay Tô Hoán Đông run lên, tay đang cầm kính suýt làm rơi xuống bàn vào trong chén trà.


- Bao nhiêu?

Tô Hoán Đông thật sự nghi ngờ không biết có phải mình lớn tuổi, tai không còn tốt, nghe nhầm hay không, thằng nhóc này vừa nói mười tỷ đô la Mỹ sao?

- Mười tỷ đô la Mỹ ạ!

Phương Minh Viễn nhìn thẳng hai mắt Tô Hoán Đông, nói rõ từng chữ.

Tô Hoán Đông nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trân trối vào Phương Minh Viễn, cả một lúc lâu sau mà không nói nên lời. Phương Minh Viễn thấy bộ dạng ông ta như vậy, liền giúp ông vuốt ngực, vỗ lưng, lúc này ông Tô mới thở phào một cái.

Tuy ông ta đã biết trước là thằng nhóc này có thể kiếm tiền, nhưng nhiều tiền như vậy thì Tô Hoán Đông có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Mười tỷ đô la Mỹ, đổi ra nhân dân tệ chính là trăm tỷ nhân dân tệ, nếu đổi lén ở chợ đen, thì có thể được đến hơn một trăm tỷ tệ, thằng nhóc này đúng là cướp ngân hàng, cướp nhà máy in tiền, chứ trong một thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể kiếm được số của cải kinh người như thế?

Tự nhiên là Phương Minh Viễn liền đem toàn bộ chân tướng sự việc nói cho ông ta biết.

Giờ Tô Hoán Đông mới hiểu được rốt cuộc tài sản kếch xù là như thế nào, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy ông ta không hiểu lắm về mua bán giao hàng có kỳ hạn, nhưng đã từng nghe nói, cho dù là thế nào thì đây cũng là một thủ đoạn kiếm tiền chính đáng. Chẳng qua là Phương Minh Viễn làm được kinh doanh này thì thực sự khiến người ta hơi khó tin. Lợi nhuận gấp ba mươi lần, quả thực còn lớn hơn nhiều so với buôn thuốc phiện.

- Ông Quách tin người thật, không ngờ lại cho cháu mượn nhiều tiền như vậy!

Tô Hoán Đông nhắm chặt hai mắt, xoa xoa hõm mắt, nhỏ giọng nói:

- Ông ta không sợ cháu làm mất hết toàn bộ sao?

- Ha ha, ông Tô à, là do ông Quách tin tưởng vào năng lực của cháu, tin tưởng cháu là không nhìn sai người đâu, ngày sau có thể trả lại, khoản tiền này sớm muộn gì cũng trả lại ông ấy thôi.


Phương Minh Viễn hi hi ha ha nói.

- Hừ! Cho nên cháu đem tất cả tài sản ra mạo hiểm! Cũng không lo tất cả bị mất hết nhỉ!

Tô Hoán Đông tức giận nói. Thằng nhóc này đúng là có gan to làm loạn, không ngờ không nói không rằng mà lẳng lặng đem toàn bộ tài sản ra thế chấp vay tiền, còn mượn thêm tiền của Quách Đông Thành, tất cả đều đầu tư vào thị trường giao hàng có kỳ hạn.

May là lần này làm ăn có lời, nếu chẳng may mất, không phải là của cải tích góp mấy năm nay của nhà họ Phương toàn bộ trôi theo nước sao?

Tuy nhiên lợi nhuận gấp ba mươi lần hấp dẫn như vậy, cũng khó trách tên nhóc này hạ quyết tâm lớn như vậy. Không phải Mark đã từng nói sao, nếu có lợi nhuận gấp ba mươi lần, nhà tư bản liền dám giẫm lên hết thảy các luật pháp trên thế gian này.

- Mất thế nào được, vấn đề là kiếm được nhiều hay ít thôi.

Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt thành khẩn:

- Dù thế nào cháu cũng không thể để ông bà nội lại phải một lần nữa trải qua những ngày khổ cực chứ.

- Như vậy chẳng phải là cháu sớm đã biết khu Trung Đông sẽ nảy sinh rối loạn sao?

Tô Hoán Đông đột nhiên mở to mắt, lớn tiếng hỏi. Thằng nhóc này làm giao hàng có kỳ hạn, khẳng định đã sắp xếp trước, tuyệt đối không thể để đến thời điểm mọi việc đã rõ ràng, vì tới lúc đó, hoa ly đã lạnh, làm gì còn phần cho hắn nữa?

- Ông à, không thể nói như vậy, biết trước sao, nếu biết trước chẳng phải cháu là thần tiên sao?

Phương Minh Viễn làm bộ mặt oan ức nói:

- Cháu chỉ cảm thấy khu Trung Đông rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện, Iraq nợ nước ngoài rất nhiều, khả năng sẽ bí quá hóa liều! Cho nên mới đánh bạc một phen. Mặc dù là đoán sai, giá dầu giảm xuống, cũng sẽ không có tổn thất lớn. Vì sau đó Iraq và Kuwait lại nảy sinh mâu thuẫn lớn, cháu liền càng tin tưởng, lúc đó mới bắt đầu đầu tư với quy mô lớn. Hơn nữa, ông Tô à, trước khi cháu đi Hồng Kông, không phải đã từng nói với ông, khu vực Trung Đông có khả năng sẽ xảy ra rối loạn sao.

Tô Hoán Đông sợ run, một lúc lâu sau vỗ trán, nói một cách chán nản:

- Lúc đó cháu nói chuyện hàm hồ như vậy, làm đầu óc ta choáng váng…

- Chuyện kiểu như thế này, chưa từng xảy ra, cháu cũng chỉ là đoán thôi! Làm sao nói rõ ràng ra được?


Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Trong lòng cũng thở dài một hơi, xem ra cố gắng của hắn coi như uổng phí rồi.

Tô Hoán Đông nghe hắn nói vậy cũng hiểu được, không phải Phương Minh Viễn không nói với ông ta trước, mà là chính ông ta đã bỏ qua cơ hội này.

Khuôn mặt già ửng đỏ, ông ta thuận tay lật lật tập tài liệu Phương Minh Viễn đưa, lập tức mắt lại mở to mấy phần:

- Cháu, đây là cái gì vậy? Chiến lược dự trữ dầu mỏ quốc gia sao?

“Cái gọi là chiếc lược dự trữ dầu mỏ, chỉ là để đối phó với việc nguồn cung cấp dầu mỏ bị giảm bớt với quy mô lớn và để bảo đảm chế độ dự trữ an toàn nguồn năng lượng cho quốc gia thôi. Tự nó phục vụ cho việc bảo vệ an toàn cho nguồn năng lượng dự trữ quốc gia, vì mục đích đảm bảo cung cấp dầu thô không ngừng cho quốc gia trong thời kỳ chiến tranh, đồng thời ở thời bình thì có công dụng bình ổn sự dao động giá cả dầu mỏ trên thị trường…”

Câu nói dạo đầu lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Tô Hoán Đông, làm ông ta không kìm nổi xem tiếp về phía sau.

“Nước Mỹ thực hiện chiến lược dự trữ dầu mỏ (SPR) nguyên nhân là do chiến tranh năm 1973 giữa thế giới Ả rập và Isarel. Nước Mỹ ủng hộ Isarel trả thù. Các nước Ả rập lập ra tổ chức dầu mỏ thực hiện cấm vận dầu mỏ với nước Mỹ, Châu Âu và Canada, hạ thấp sản lượng dầu thô trên diện rộng, khiến cho giá dầu tăng lên dữ dội, làm cho kinh tế các nước Âu Mỹ lâm vào đình trệ, thậm chí còn thụt lùi.

Vì đã trải qua cảnh bị cấm vận dầu mỏ, và để phòng ngừa lại bị các nước dầu mỏ Ả rập cấm vận làm cho kinh tế hỗn loạn, nên quốc hội Mỹ đã thông qua dự luật và chính sách tiết kiệm năng lượng, trao quyền cho chính phủ liên bang thành lập SPR. Ý nghĩa của việc thành lập SPR chính là ổn định nguồn cung cấp dầu mỏ, phòng ngừa dầu mỏ bị đem ra làm vũ khí để khiêu chiến trên thị trường.

Một khi nguồn cung cấp trên thị trường bị gián đoạn, SPR có thể điều động dầu mỏ để ổn định thị trường, làm chậm tốc độ tăng giá dầu, giảm ảnh hưởng thiệt hại cho nền kinh tế. Mặt khác, SPR còn có thể giúp quốc gia có thêm thời gian để thắng trong các tranh chấp…”

Bên trong tài liệu liệt kê lại tỉ mỉ mấy nước lớn trên thế giới như Mỹ, Nhật, Châu Âu đã thành lập chiến lược dự trữ dầu mỏ để đối phó với việc giá cả dầu mỏ dao động. Đồng thời cũng nói rõ những ưu điểm và tác dụng mang lại khi thành lập và kiện toàn chiến lược dự trữ dầu mỏ quốc gia.

- Cái này là do cháu viết sao? Cháu nghĩ thế nào mà viết cái này?

Tô Hoán Đông đọc một hơi xong, sau đó mới kinh ngạc hỏi Phương Minh Viễn. Ông ta là bộ trưởng Bộ đường sắt, không phải bộ trưởng dầu mỏ, tự nhiên là không rõ vì sao đã là một quốc gia có dầu mỏ, Phương Minh Viễn còn đề xuất muốn thành lập chiến lược dự trữ dầu mỏ quốc gia.

- Không phải cháu viết, chỉ có điều đây là ý tưởng của cháu, nhờ mấy người Hoàng tử Abdullah tìm giúp tư liệu thôi.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói, hắn cũng không dám thừa nhận tài liệu này là do hắn căn cứ vào trí nhớ từ kiếp trước và một ít tài liệu thu thập được ở Trung Đông tổng hợp lại mà thành.

- Về chuyện vì sao giao tập tài liệu này cho ông là bởi vì cháu cảm thấy chỉ mấy năm sau nữa thôi, có lẽ đất nước chúng ta không thể không nhập khẩu dầu mỏ, dẫn đến chắc chắn kinh tế quốc gia sẽ không phát triển vì lâm vào cảnh khốn cùng do không đủ nguồn năng lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui