- Chào bí thư Triệu!
Cô gái trẻ xinh đẹp Thang Hạo Lâm mới vào khu Li Sơn chưa đầy hai năm lịch sự nói
- Hả!
Triệu Tự An mặt tái xanh khẽ gật đầu, bước vào phòng làm việc.
- A! Bí thư sao vậy?
Cô gái có chút kinh ngạc, mặc dù Triệu Tự An là một nhân vật lớn ở vùng Li Sơn này, nhưng lại rất ít khi tỏ ra quan cách với những người trẻ tuổi mới vào đơn vị chưa được bao lâu, cũng thường hay nói nói cười cười với mọi người, vì vậy mà những người trẻ ở khu Li Sơn rất gần gũi với Triệu Tự An, nên hôm nay trông dáng vẻ của Triệu Tự An như vậy thấy rất lạ.
- Không có gì đâu, tiểu Thang, hôm nay tâm trạng của bí thư không được tốt lắm.
Thạch Lạc, thư kí của Triệu Tự An nói. Mặc dù tiểu Thang mới vào chưa được hai năm, nhưng ông của cô, Thang Nguyên Võ, lại là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố Phụng Nguyên, Triệu Tự An tâm trạng không vui có thể gật đầu cho qua. Vì tiền đồ sau này của bản thân tốt hơn hết vẫn nên nghĩ thoáng một chút vẫn hay hơn.
- Sáng nay lúc ra ngoài, chẳng phải vẫn tốt sao? Bây giờ sao vậy? hay là không bàn bạc được với bên xưởng điện tử Đức Quang?
Thang Hạo Lâm nói nhỏ.
Thạch Lạc xua tay, vẻ mặt hiện ra nụ cười chua chát. Bị hai người già ở khu Nhạn Tháp làm ầm ĩ một trận như thế, lại thêm việc xưởng điện tử Đức Quang có biến chuyển mới, Triệu Tự An làm sao mà thoải mái cho được. Chỉ là việc đó cho dù có biết thì cũng không nên được nói ra từ chính miệng y, những người làm lãnh đạo chẳng ai thích thư kí của mình hay đi buôn chuyện như vậy.
Thang Hạo Lâm nhìn dáng vẻ của Thạch Lạc liền hiểu ý ngay, gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Dù gì thì lần này đi cùng với Triệu Tự An có không ít người, nếu muốn biết thì kiểu gì cũng dò hỏi được nên cũng chẳng cần phải làm Thạch Lạc khó xử vậy.
“Rầm!!!”
Âm thanh vọng ra từ phía phòng làm việc của bí thư, Thang Hạo Lam lè lưỡi. Có vẻ như lúc này tâm trạng của Triệu Tự An không ổn chút nào, cô xua tay với Thạch Lạc, nhẹ nhàng quay về phía văn phòng quận ủy. Thạch Lạc khẽ thở dài, lúc này, y cũng không tiện vào trong. Tính cách của Triệu Tự An bình thường rất khó kìm nén cơn giận. Tuy nhiên y cũng chẳng bao giờ trút giận lên người không liên quan, nên phải để cho y tự mình bình tĩnh lại, đợi cơn giận qua đi, muốn nói gì thì hãy nói, bây giờ mà đi thì đúng là tự tìm rắc rối.
Lúc này, trong phòng làm việc của bí thư, dưới đất là một đống hỗn độn, văn kiện trên mặt bàn rơi hết xuống đất
“Thật là mất mặt!”
Trong đầu Triệu Tự An lúc này suy nghĩ như vậy, cơn giận phải kìm nén suốt từ lúc ở xưởng điện tử Đức Quang về đến bây giờ đều nổ tung ra hết rồi.
Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa không có chút nào che dấu về mục đích chuyến đi của họ, nhưng ngay trước mặt mình lại nói về tham vọng của họ về khu Nhạn Tháp này với Phương Minh Viễn, Vũ Điền Quang Ly, lại còn mang theo cả tài liệu chi tiết về xưởng điện tử Tần Lâm bị phá sản, đưa ra không ít ưu đãi. Nếu như Phương Minh Viễn đồng ý giao hạng mục này vào khu Nhạn Tháp thì chính quyền khu Nhạn Tháp nhất định sẽ cố gắng hết sức để đầu tư xây dựng dự án này để cung cấp các điều kiện vận hành kinh doanh thuận tiện nhất….
Hai người bọn chúng đúng là coi như không nhìn thấy mình, nhưng lúc đó y cũng không tiện nói
Một là, Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa dù cũng chỉ là cán bộ mới được cất nhắc hai năm nay, cùng lắm cũng chỉ như chân trước chân sau của y, nhưng bọn họ đều là cán bộ của Phụng Nguyên, ở Phụng Nguyên này bọn họ quen biết nhiều, nói chung là có thể diện hơn mình, trong chính quyền thành ủy cũng có người nâng đỡ, nên một cán bộ ở tỉnh ngoài như y cũng vẫn phải nể nang vài phần.
Hai là, tình hình ngoài ý muốn của xưởng điện tử Đức Quang cũng khiến cho Triệu Tự An không thể cứng rắn với Phương Minh Viễn lúc đó, có thể nói Phương Minh Viễn đã chiếu cố mình lắm rồi, trước khi công bố kí hiệp ước đối ngoại với công ty cổ phần Thế Gia cũng đã đến chào hỏi mình để cho mình được lựa chọn địa điểm xưởng thích hợp, chọn đi chọn lại cuối cùng lại không đủ tiêu chuẩn, khiến cho Triệu Tự An giận tím mặt.
Ba là, những điều kiện ưu đãi mà Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa nêu ra đúng là hơn hẳn những gì chính quyền khu Li Sơn đưa ra. Triệu Tự An trước khi chưa thỏa hiệp được với Quận trưởng Quý Trường Giang và các thành viên khác trong thường vụ khu thì sẽ không đưa ra cho Phương Minh Viễn bất kì một điều kiện ưu đãi đặc biệt nào, nếu nhất thời không đưa ra được, chi bằng không nói gì cả.
Nhưng mà trong lòng Triệu Tự An hiểu rõ, song cái cục tức này y nuốt không trôi, cố gắng kìm nén về tận văn phòng của mình, đến lúc này mới phát ra được, y cũng bắt đầu lấy lại được bình tĩnh
Thực ra cũng không trách Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa lại vội vàng lôi kéo Phương Minh Viễn như thế được. Mặc dù xưởng góp vốn này lúc đầu chỉ tuyển ba trăm công nhân, nhưng đầu tư lại lên tới gần chục triệu, một hạng mục lớn như thế, cho dù là doanh nghiệp nhà nước thì cũng rất ít gặp ở tỉnh Tần Tây và thành phố Phụng Nguyên này trong mấy năm qua, vì có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền có thể lên tới cả trăm triệu. Đối với doanh nghiệp nhà nước sắp tàn ở đây mà nói, đúng là thật sự rất quan trọng, hơn nữa hạng mục này chắc chắn sẽ còn nhiều công trình đợt hai, đợt ba và nhiều đợt khác nữa, nếu không thì Vũ Điền Quang Ly cũng không đặt ra vấn đề diện tích của xưởng điện tử Đức Quang quá bé, các nguồn đầu tư từ đại lục đến có thể mang đến một bước phát triển mới về kinh tế cho khu Li Sơn này, miếng thịt béo bở như thế, thu nhập thuế lại cao, ai mà không muốn nuốt chửng chứ?
Nếu mấy người Phan Viện Quân không nhảy vào, đến lúc đó cũng sẽ có Lý Viện Quân, Triệu Viện Quân nhảy vào, mình chẳng qua chỉ là người biết trước mà thôi, khu Nhạn Tháp vừa hay có xí nghiệp nhà nước Đức Quang sắp phá sản, những khu khác chỉ e rằng như hổ đang rình mồi bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào làm rối tung mọi chuyện lên.
Triệu Tự An hiểu rất rõ, mặc dù là mới bắt đầu, đây chẳng qua chỉ là cái nhà máy lắp ráp, tất cả linh kiện đều phải nhập khẩu từ nước ngoài, tuy nhiên nhà họ Phương và công ty Sega đã đạt được thỏa thuận, cùng với sự vận hành kinh doanh của xí nghiệp hợp tác đầu tư này cuối cùng cũng sẽ được quốc hữu hóa, vậy chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một miếng mồi ngon, sau này nhất định sẽ là nơi mua bán của cả tỉnh thậm chí là cả nước, tuy nhiên những xí nghiệp trong khu Li Sơn nếu như có thể đạt được tiêu chuẩn sản xuất kĩ thuật, nhà họ Phương sẽ chú ý đến các sản phẩm của khu.
Về điểm này, Triệu Tự An cũng hiểu phần nào, tỉnh Tần Tây có một đặc điểm lớn đó là các xí nghiệp quân sự nhiều, mà phải đến 60% các xí nghiệp quân sự ở Phụng Nguyên đều đặt ở khu Li Sơn hoặc những vùng lân cận, mấy năm trở lại đây, do không có đủ đơn đặt hàng ở bộ quốc phòng nên cũng thường xuyên thua lỗ, công nhân không được nhận đủ số lương tháng, cuộc sống thì khó khăn, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển ổn định của khu. Đối với việc này, không chỉ bên quân đội lo lắng mà ngay cả chính quyền khu cũng phải đau đầu.
Mà hơn nữa xí ngiệp quân sự do là sản xuất quân dụng nên độ tỉ mỉ rất cao, nên các linh kiện sản xuất ra chất lượng tốt hơn rất nhiều so với các xí nghiệp khác, kĩ thuật cũng tiên tiến hơn. Trong kế hoạc của Triệu Tự An là phải khiến cho những xí nghiệp quân sự này trong tương lai phải dành được đơn đặt hàng của các xí nghiệp khác, mặc dù nói lợi nhuận của các xí nghiệp quân sự sẽ không được nộp lên chính quyền vùng, xong có đơn đặt hàng, công nhân có việc làm, cầm được tiền lương trong tay thì sẽ phải tiêu dùng trong khu thôi. Như vậy, sẽ thúc đẩy tốt sự phát triển kinh tế ở khu Li Sơn, tình hình trị an ở khu vực này cũng sẽ có chuyển biến tốt.
Tuy nhiên y có kế hoạch khá tốt, nhưng khi thực hiện thì cấp dưới lại không thực hiện tốt, đến một việc lớn như vậy mà cũng không đi điều tra trước, khiến cho bản thân trở tay không kịp
- Thạch Lạc!
Triệu Tự An mở của phòng, gọi. Thạch Lạc Vội chạy lại gần, Triệu Tự An ra hiệu cho y vào trong với mình
- Thạch Lạc, hãy thu dọn trong này cho tôi, sau đó đi điều tra cho tôi xem những tư liệu của xí nghiệp Đức Quang là ai đã chuẩn bị, tại sao tình hình thuê khu đất ấy chỉ có văn bản mà không hề nhắc tới!
Mặc dù Triệu Tự An nói có vẻ rất bình thản, xong Thạch Lạc lại đang lo lắng trong lòng không biết bí thư đang định tính sổ ai đây.
Nhưng đây cũng là việc nằm trong dự tính của y, người phụ trách công việc này cũng thật không cẩn thận gì cả, đã là bí thư yêu cầu thì trong quá trình điều tra phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để lộ, nhưng một việc lớn như thế, khi nộp tài liệu lên trên lại không có chút phản hồi nào, sai lầm trong một công trình lớn như vậy khiến cho bí thư ngay trước mặt Phương Minh Viễn và đại diện của công ty Sega của Nhật, lại còn cả Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa, mất mặt như vậy, làm sao có thể để yên cho qua như thế? Việc này còn liên quan đến cả việc hạng mục ấy sẽ rơi vào tay khu vực nào, cũng khó trách Triệu Tự An lại tức giận như vậy.
- Bí thư, cũng đều tại tôi cả, quá tin tưởng bọn họ, không rà soát lại lần nữa những tài liệu này.
Thạch Lạc đặt văn kiện giấy tờ lên bàn làm việc của Triệu Tự An, khẽ nói, mặc dù Triệu Tự An không trách mình nhưng cứ chủ động nhận lỗi là tốt nhất.
Triệu Tự An xua tay, hạ giọng:
- Là lỗi của cậu, cậu muốn thoát cũng không thoát được, không phải lỗi của cậu, cậu cũng không cần chủ động gánh vác trách nhiệm, về việc này vẫn là do tôi quá yên tâm về bọn họ, đánh giá thấp về mức độ quan tâm của các khu vực khác về hạng mục này, hai ngày tới đây cậu có hai việc phải làm, một là lập tức chuẩn bị cho tôi bộ hồ sơ thứ hai, tìm trong vùng một miếng đất phù hợp cho nhà họ Phương chọn, hai là cùng với giám đốc của xí nghiệp Đức Quang, người cho thuê miếng đất, xem có thể sớm hoàn thành việc thuê không, chính quyền sẽ bồi thường hợp lý cho ông ta, tốt nhất vẫn là cố gắng thuyết phục ông ta. À, vẫn còn một việc nữa, thông báo cho ủy viên thường vụ các cấp bên dưới sau hai tiếng nữa sẽ mở cuộc họp để bàn bạc về chuyện hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...