Phương Minh Viễn đứng ở phía xa, ngắt điện thoại mà quả thực là có chút dở khóc dở cười. Phân cao thấp với loại người này thật không có ý nghĩa, nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho gã thì hắn cũng không cam lòng! Sau khi uống rượu tông vào đuôi xe người ta, chưa nói đến việc hắn có ý kiến thì gã cũng sẽ phải nộp phạt vì vi phạm luật lệ rồi.
Xe thì là xe của nhà nước, tiền sửa xe cũng không phải gã chi, cảnh sát giao thông thì cũng không dám nói lời giáo dục an toàn giao thông nào, lại còn không tiến hành xử phạt, ngược lại hắn là người bị hại đã không được bồi thường thời gian phải đem xe đi sửa, mà đến ngay cả một lời xin lỗi cũng không có! Dung túng cho gã, chưa nói đến việc Lâm Liên vì chuyện này mà hoảng sợ thì cũng là rất có lỗi với bản thân hắn!
Nhưng con người không có đạo đức này không ngờ còn muốn đến quán ăn nhà mình ăn cơm, Phương Minh Viễn thật tình không biết có phải cảm ơn gã không. Quảng cáo cách như vậy cũng thật hiếm thấy.
Vị cảnh sát giao thông lớn tuổi tỏ ra xấu hổ, đã nói như thế rồi mà gã còn cố tình nói lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ thiên hạ loạn lên sao. Ông là người ở Cục giao thông, không để ý đến Bộ đường sắt, đã khá như vậy thì đừng có lôi kéo cảnh sát giao thông chúng tôi làm đệm lưng nữa.
Nhưng hắn càng nghĩ càng không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng hắn không tính đến được.
Nơi xảy ra vụ tông vào đuôi xe cũng không cách xa sân bay Bắc Kinh, vì hai chiếc xe chiếm hết một phần đường, nên con đường hai chiều xe chạy tự dưng trở nên chậtt chội, những xe đi từ hướng sân bay lại đây không thể không lấn sang phần đường phía bên kia mới có thể đi qua chỗ giao cắt này được. Cho nên ở phía sau tạo thành một đoàn xe dài, có mấy người lái xe không kiên nhẫn đang nhấn còi liên tiếp.
Theo đạo lý thì sau khi cảnh sát giao thông xem xong hiện trường thì trước tiên phải khiến hai xe lùi vào ven đường, để cho các xe khác trên đường lưu thông. Nhưng hiện tại một chiếc xe là xe của Cục giao thông, trên xe là một vị Trưởng phòng, còn một chiếc có giấy thông hành của Bộ đường sắt, chủ xe hiển nhiên cũng không phải là quả hồng nhũn, hai vị cảnh sát giao thông đúng là không có cách nào làm gì được hai bên.
Kỳ thật không phải Phương Minh Viễn không nghĩ tới việc tránh ra trước cho xe khác chạy, nhưng hắn lại muốn đề phòng người ở xe đằng sau nhân cơ hội lái xe chạy trốn, tuy rằng nói tông vào đuôi xe chẳng phải chuyện gì lớn, hắn lại đã nhớ rõ biển số xe, nhưng nếu để gã chạy mất, sau này lại kéo người khác đến chịu tội thay, gã thì không hề hấn gì, thì đúng là không làm cho rõ ràng sự việc.
Ở kiếp trước, mấy người làm quan này sẽ nói người nhà bọn họ đâm người ta, chiêu thức ấy nhìn mãi cũng quen mắt. Tuy đối phương chỉ là một Trưởng phòng nhưng Bắc Kinh này thâm sâu, có thể có lãnh đạo nào đó đứng sau lưng, chắc chắn là có người sẽ đứng ở giữa, nếu hắn cố ý truy cứu, ngược lại hắn lại thành ra không có tình người.
Quan trọng hơn là gã là lái xe khi đang say rượu, nếu cứ như vậy mà thả gã đi, xảy ra chuyện gì, gã có bị làm sao thì hắn chẳng đau lòng nhưng lỡ tai bay vạ gió hại tới người vô tội thì sao? Cho nên Phương Minh Viễn không bảo Trần Trung lái xe đi mà chỉ nổ máy rồi cứ để như vậy.
- Tôi làm sao phải nhỏ giọng, đừng nói là giấy thông hành của Bộ đường sắt, Bộ đường sắt là cái quái gì…!
Gã Trưởng phòng quơ cánh tay nói;
- Bảo bọn họ mau tránh ra, tôi còn phải khẩn trương đến quán ăn Phương Gia dự tiệc đây!
Dư âm câu nói của gã Trưởng phòng còn chưa dứt, chỉ thấy từ làn xe bên cạnh có một chiếc xe đang định đi qua giao lộ thì đột nhiên ngừng lại, tiếp theo từ trong xe bước ra hai người thanh niên một cao một thấp, sắc mặt rất không tốt đi lại trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, người thanh niên cao chừng một mét tám liền đá một cước vào cửa xe nói:
- Tôi đang muốn xem mặt vị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố nào có thể ở giữa đường cái mà ăn nói ngông cuồng tùy ý như vậy đây!
Không đợi cho cảnh sát giao thông và gã Trưởng phòng phản ứng lại, người thanh niên thấp hơn còn hung dữ hơn bạn của y, đã tóm lấy cánh tay đang thò ra khỏi cửa sổ xe của gã trưởng phòng, tay kia nắm cổ áo gã, cứ thế kéo lôi gã ra ngoài.
- Mày muốn làm gì?
Gã trưởng phòng kinh hãi kêu lên, mặc dù gã muốn phản kháng nhưng thứ nhất là đã uống rượu, thứ hai là từ cánh tay truyền đến một lực xiết rất mạnh, khiến cái đầu đang bị hơi men chiếm giữ vẫn hiểu ra được, gã tuyệt đối không thể ngang hàng với đối phương trong việc dùng vũ lực.
- Không được đánh người!
Vị cảnh sát giao thông lớn tuổi kêu lên, giọng nói khá to nhưng không tiến lên cản lại. Y cũng không ngốc, hai người này chắc chắn là đã biết thân phận của người ở trong xe nhưng cũng chẳng kiêng nể gì, khẳng định là họ cũng có hậu thuẫn, còn y chỉ là một cảnh sát giao thông nho nhỏ, nếu xông vào giữa khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì với y, cho nên tốt nhất là giữ thái độ trung lập. Chờ bọn họ đánh xong, tự nhiên đến lúc đó sẽ có người đến giải quyết.
Người thanh niên thấp hơn, lôi cổ gã trưởng phòng, nhìn kỹ hai mắt đỏ, mùi rượu nồng nặc của gã mà nhíu mày:
- Hóa ra là anh, Na Ngôn, tôi còn tưởng là ai mà ăn nói ngông cuồng như vậy!
Gã Trưởng phòng tuy là cao hơn y nhưng vì bị túm cổ nên dù có cao hơn cũng không làm gì được, tuy nhiên gã nhận ra người ở trước mặt:
- Giang….Giang Hạo!
- Nhận ra tôi là tốt rồi! Nhớ cho kỹ, là tôi đánh nhé!
Giang Hạo cười lạnh nói, nói xong liền đấm một cú vào bụng gã trưởng phòng Na Ngôn.
Chỉ một cú đấm này, Na Ngôn cảm thấy bụng như bị một lực sông cuộn biển gầm đánh vào, gập mình lại như một con tôm, há miệng nôn ra một đống dơ bẩn, chẳng những thân xe bị dính không ít còn dính vào bên trong. Hiển nhiên là Giang Hạo đã sớm có chuẩn bị, đánh xong liền đứng cách xa mấy mét, người thanh niên còn lại cũng theo Giang Hạo tránh ra. Chỉ có vị cảnh sát giao thông, nhất thời không kịp né, ống quần bị dính không ít, lập tức một mùi chua thối tỏa ra tràn ngập.
May là ở đây gió nhẹ, đứng cách xa một chút là không còn ngửi thấy mùi nữa, tuy nhiên nhìn bộ dạng gã Na Ngôn đang ngồi xổm trên mặt đất, đầy nước mắt nước mũi, chắc chắn là khổ sở rồi.
- Chí Huy, để gã tỉnh rượu trước đã rồi chúng ta sẽ tìm gã sau… cậu đang nhìn đi đâu vậy?
Lúc này Giang Hạo mới chú ý đến ánh mắt của bạn y đang nhìn về phía Phương Minh Viễn.
- Xin chào, tôi tên là Thi Chí Huy, còn cậu ta là Giang Hạo, xin hỏi, cậu là Phương Minh Viễn sao?
Thi Chí Huy chủ động đến gần Phương Minh Viễn giơ tay ra nói.
- À, xin chào, tôi là Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn ngẩn người, làm sao y nhận ra hắn được.
- Cậu chính là Phương Minh Viễn sao?
Giang Hạo tò mò lại gần nhìn kỹ
- So với hình có vẻ chín chắn hơn nhỉ.
- Nói thừa, ảnh chụp kia là hai năm về trước rồi, hắn còn là thiếu niên lại đang ở thời điểm lớn nhanh. Cứ làm như là cậu vậy, cho dù có ăn nhiều cũng không cao lên được thêm đâu!
Thi Chí Huy không chút khách sáo nói.
- Chí Huy, không giống như cậu, cũng không thể cao hơn được đâu.
Giang Hạo bất mãn nói.
Hóa ra hai người là con cháu của người trong khu nhà của Bộ đường sắt, hiện Giang Hạo đang ở trong quân ngũ, còn Thi Chí Huy thì mở công ty riêng làm ông chủ nhỏ. Hôm nay Thi Chí Huy đi sân bay đón Giang Hạo về nhà, vừa hay trên đường nghe được câu nói kia của Na Ngôn, lập tức Giang Hạo nổi cơn thịnh nộ, cho nên mới có cảnh tượng này.
Về phần vì sao nhận ra được Phương Minh Viễn thì đúng là các cấp lãnh đạo trở lên ở tổng bộ của Bộ đường sắt thủ đô có mấy người mà không biết Phương Minh Viễn đâu, trong phòng làm việc của ông Tô có để một tấm ảnh lồng khung kính hình Phương Minh Viễn và người nhà họ Tô chụp cùng nhau. Mà hai ông bà thường nói đến Phương Minh Viễn, nên các con cháu ở trong khu nhà Bộ đường sắt đều tự nhiên cảm thấy thân quen.
- Cậu và gã là…
Thi Chí Huy nhìn Phương Minh Viễn rồi lại nhìn Na Ngôn nói.
- Bị tông vào đuôi xe!
Phương Minh Viễn buông một câu
- Tôi đúng là bị tai bay vạ gió! Đâm vào đuôi xe cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng thái độ của gã rất đáng giận, ngay cả câu xin lỗi cũng không có, cảnh sát giao thông nói không xử lý gã được, nên tôi chỉ còn cách tìm người có thể xử lý đến thôi.
- Cậu đừng thấy gã trông giống người trung niên mà tưởng lầm, năm nay gã mới có hai mươi sáu tuổi thôi, từ nhỏ gã đã bị già trước tuổi rồi!
Giang Hạo chỉ tay vào trưởng phòng Na Ngôn kia nói:
- Na Ngôn, Trưởng phòng ở Cục giao thông Bắc Kinh, hừ, gã chỉ là cây hành lá mà thôi, bác gã là Phó trưởng ban ở Bộ Giao thông tên Na Vũ. Bộ giao thông và Bộ đường sắt hai năm nay tranh giành ngân quỹ xây dựng của quốc gia, cũng khá ầm ĩ. Phỏng chừng là do uống rượu nên mới dám ăn nói ngông cuồng như vậy. Cảnh sát giao thông sao dám đụng đến gã.
- Thật là nếu là dân thường, gã có nói như vậy chúng tôi cũng không thèm để ý. Cầm đũa thì ăn, buông đũa thì chửi, đây là thói quen của tất cả mọi người. Có lẽ người ta gặp phải chuyện bất công gì đó với đường sắt, nên cũng khó tránh khỏi tức giận mà chửi mắng vài câu, cũng là chuyện thường tình của con người, không phải chúng tôi không biết thông cảm.
Nhưng gã này lại là người trong chính phủ, gã còn đang ngồi xe nhà nước, hệ thống đường sắt chưa ưu tiên cam đoan yêu cầu của bọn họ, bọn họ đang yêu cầu, chúng tôi chưa quay về là chưa thỏa mãn sao? Có chuyện gì còn phải ưu tiên chiếu cố, gã có tư cách gì ở đây nói hươu nói vượn trước mặt dân chúng? Không ngờ lại là gã, đây là phong cách của Na Ngôn rồi.
Thi Chí Huy cười lạnh nói.
- Đúng vậy, gã chỉ là một cán bộ nho nhỏ ở Cục, vậy cũng dám mắng Bộ đường sắt, cấp bậc cao thấp rõ ràng như vậy mà hoàn toàn không để trong mắt, không đánh gã thì đánh ai đây! Tuy nhiên thằng quỷ này cũng đúng là đồ ăn hại, mới một đấm mà đã ra thế này, làm tôi không nỡ ra tay nữa.
Giang Hạo cũng tức giận nói, hoàn toàn không coi Na Ngôn ra gì.
Phương Minh Viễn nhìn Na Ngôn đang ngồi ở ven đường, nhún vai, thằng cha này bị đánh cũng không oan. Ý nghĩ của Giang Hạo và Thi Chí Huy hắn cũng có thể hiểu được, giống như một con tàu chở khách, những hành khách có thể công khai phát biểu bất mãn với một bộ phận làm việc nào đó trên tàu chở khách, thậm chí còn phát biểu sự bất mãn đối với thuyền trưởng, chỉ cần không ảnh hưởng đến vận hành bình thường của tàu, không đề cập đến danh dự cá nhân, thì các nhân viên an ninh trên tàu cũng không thể làm gì được người ta.
Nhưng nếu nhân viên trên tàu, công khai trước mặt mọi người công kích người của một bộ phận khác, thì đã trở thành một chuyện khác. Nói đúng ra là cái gì cũng có quy định bên trong của nó, cũng không dễ dàng cho phép đem mâu thuẫn bên trong công khai nói ra ngoài.
Na Ngôn này lại công kích một bộ phận khác, theo lý mà nói, ở nơi công cộng mà nói ra như vậy, nếu suy nghĩ một chút liển nhận ra như thế này bằng đâm chọc, không thể để cho sống dễ chịu, cho dù gã có người nhà là Phó Trưởng ban ở Bộ giao thông cũng không che chở cho gã được. Ít nhất chuyện bị trừng phạt ở bên ngoài thế này là không thể trốn thoát.
Tuy nhiên nhà Giang Hạo và Thi Chí Huy e rằng cũng không phải nhà bình thường, tốt xấu gì cũng đã đánh cháu trai của một vị Phó trưởng ban, nhưng nhìn bộ dạng hai người căn bản là không hề để tâm. Bắc Kinh quả thật là thâm sâu, chỉ là chuyện hắn bị tông vào đuôi xe thôi cũng có thể thấy được.
Việc tranh giành giữa Bộ đường sắt và Bộ giao thông, Phương Minh Viễn cũng biết, ngân quỹ dự toán của quốc gia hàng năm nhiều tiền như vậy, phân cho bộ ngành này nhiều hơn thì tự nhiên là bộ ngành khác được ít hơn. Việc xây dựng đường quốc lộ và đường sắt đều cần dùng đến hàng trăm triệu, béo bở trong đó lại càng nhiều. Nếu không ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, các Giám đốc sở ở các Sở giao thông tỉnh đã không trở thành chức vị cao nhưng nguy hiểm, hàng năm đều có người phải thất vọng mà xuống ngựa, đề cập đến số tiền nhận được hàng năm, bởi vậy có thể thấy được nguồn lợi rõ ràng.
Hiện giờ lại là thời kỳ kiến thiết xây dựng hạ tầng cơ sở ở Hoa Hạ, cho dù là đường sắt hay quốc lộ, xếp hạng tổng chặng đường trên thế giới của quốc gia gần chín triệu sáu trăm nghìn mét vuông này là không có địch thủ. Tất cả mọi người đều muốn cho tốc độ xây dựng của bộ ngành mình nhanh hơn, được nhiều chiến tích hơn, cũng không có gì đáng trách.
Tuy nhiên hai bộ ngành đều thiếu tiền, nếu sau này Bộ giao thông không ban hành chính sách đặc biệt ‘Cho vay sửa đường trước, sau thu phí hoàn trả lại’, thì đường cao tốc ở Hoa Hạ cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn ngủi mà phát triển lớn như vậy. Chỉ có điều chính sách tốt này cuối cùng lại bị làm sai lệch đi, biến thành công cụ vơ vét tiền bạc của dân chúng.
- Đúng rồi, cậu tìm ai đến vậy? Nếu cần để tôi giúp? Tôi quen vài người ở đội cảnh sát giao thông Bắc Kinh.
Thi Chí Huy cười nói:
- Yên tâm, khẳng định là bọn họ sẽ thi hành pháp luật một cách công bằng. Cục giao thông to nhưng không phải ai cũng sợ bọn họ.
- Đúng là tôi chẳng quen biết ai trong đội cảnh sát giao thông. Tuy nhiên tôi có gọi điện thoại cho cô Sài, cô ấy nói sẽ giúp tôi giải quyết.
Phương Minh Viễn nhìn về hướng Bắc Kinh
- Cô nói nhiều nhất là hai mươi phút nữa sẽ có người đến xử lý.
- Sài Yên sao? Là nữ cường nhân, cán bộ của Bộ ngoại giao sao? Cậu mạnh thật đấy!
Giang Hạo kêu lên
- Chồng cô ấy là Phó trưởng ban thư ký trẻ nhất Ủy ban nhân dân thành phố, nhìn cũng thấy là người có thể được vào ủy viên thường vụ, Cục Giao thông tuy to nhưng là dưới quyền quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố rồi! Ha ha, có trò hay để xem rồi, làm sao cậu quen cô ấy được?
- Cháu gái cô ấy là bạn học với tôi, nên mới quen biết nhau.
Thực sự Phương Minh Viễn không biết Sài Yên là cán bộ ở Bộ ngoại giao, càng không biết chồng cô chính là Phó trưởng ban thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố, tuy nhiên ngẫm lại thấy cũng bình thường. Ở Hoa Hạ, gia đình bình thường đều là chồng có địa vị xã hội cao hơn vợ, đối tượng thông gia của nhà họ Sài tự nhiên là sẽ không phải người bình thường, kết quả này cũng không có gì là kỳ lạ.
- Có phải cô bé tên Sài Tĩnh Ngọc không?
Giọng Giang Hạo tấm tắc nói
- Đứng cùng một chỗ với cậu thật là áp lực quá, chỉ nghĩ cậu mới là học sinh trung học, tôi liền cảm thấy mấy năm nay tôi chẳng làm ăn được gì!
- Dẹp đi, dù sao thì cậu cũng kẹt ở trong quân đội, dù sao cũng không cùng một lĩnh vực với hắn, tôi mới là người cảm thấy áp lực đây.
Thi Chí Huy cười mắng
- Bận rộn mấy năm, công ty tôi còn chưa được xếp hạng, còn công ty của Phương Minh Viễn hiện giờ được các doanh nghiệp bán lẻ - mấy cá sấu lớn của Châu Âu coi trọng lắm, muốn thu mua lại với giá cao. So sánh với cậu tôi thấy mình bi kịch quá.
- Đừng lo, có đủ chén, thế nào cũng không phải là tất cả bàn trà được.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
- Bàn trà hả? Là bàn bày trong phòng khách sao? Có liên quan gì đến nó chứ?
Giang Hạo hỏi lại một cách khó hiểu. Y đương nhiên là không hiểu được thuật ngữ trên inte ở đời sau rồi.
- Tức là trên bàn có bày đủ loại chén đó.
Phương Minh Viễn giải thích khiến Giang Hạo và Thi Chí Huy cất tiếng cười to.
- Cậu em này, cậu thật hài hước.
Giang Hạo liên tục vỗ vỗ lên bả vai Phương Minh Viễn cười nói. Phương Minh Viễn cũng hơi nhếch miệng, cánh tay này chẳng nhỏ tí nào, xem ra vừa rồi Na Ngôn kia phải chịu một đấm, nếm mùi đau khổ cũng không ít.
Ba người càng tán gẫu càng ăn ý, nhất là Giang Hạo, càng cảm thấy Phương Minh Viễn rất hợp tính tình.
- Anh Thi mở công ty gì, anh kinh doanh cái gì?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi thăm.
- Làm phim truyền hình, làm quảng cáo, mấy thứ linh tinh liên quan cũng đều làm hết, có quan hệ với đài truyền hình Bắc Kinh, nên cũng làm ăn nhỏ lẻ được, nhưng không so được với cậu.
Thi Chí Huy cười nói
- Hôm nay cậu không bận công việc gì sao?
- Thực ra cũng có việc quan trọng, nhưng mà thật tức quá, mỗi phút của tôi coi như cũng kiếm được vài trăm tệ, bị người ta đâm vào không ngờ đến tiếng xin lỗi cũng không nghe thấy, nếu làm chậm mất việc quan trọng, khả năng tổn thất còn lớn hơn nữa, còn gã thì dường như là không việc gì, nhà nước chi tiền sửa xe, lái xe khi đang say rượu cũng không có ai truy cứu, có bằng lái hay không cũng không biết, không bồi thưởng tổn thất kinh tế trực tiếp cho tôi, mà ngay cả phê bình giáo dục cũng không có, hừ!
Phương Minh Viễn căm giận nói.
- Đáng lắm! Tôi thấy gã đáng phải đánh, đánh tuyệt đối không oan!
Giang Hạo hướng về phía Na Ngôn nói một cách oán hận.
- Hiện tại ngành sản xuất phim truyền hình cũng không tồi, theo cuộc sống của người dân từng bước được cải thiện, TV đã có mặt ở ngàn vạn hộ gia đình, công ty của anh Thi sau này sẽ có triển vọng tươi sáng lắm
Phương Minh Viễn cười nói.
- Thế nào? Cậu em cũng có hứng thú sao?
Thi Chí Huy lập tức nói.
- Cậu đừng có dụ dỗ cậu em Phương vào chỗ nước sôi lửa bỏng, công ty kia của cậu, vất vả cả năm mới kiếm được mấy triệu, đối với cậu em Phương chẳng là cái gì. Có tinh lực không bằng nghĩ cách đưa cái siêu thị kia đến Bắc Kinh, thì nắm chắc được nhiều tiền hơn. Hơn nữa, phim truyền hình cậu làm, tôi đã xem rồi, tôi còn không dám nói là do công ty bạn tôi bỏ vốn đầu tư ra để làm đó.
Chưa cần nói gì khác, trong thời kỳ chống Nhật, bên trong quân Bát Lộ của chúng ta, có bao nhiêu người là chân chính đi ra từ học viện quân sự? Lại có bao nhiêu người biết chữ trong đó? Chuyện này người khác có thể không biết, còn chúng ta chẳng lẽ lại không biết sao?
Một liên đội trưởng nhỏ cũng không biết ‘làm bừa’ sao, anh ta biết chơi đàn piano sao? Là lãnh đạo phải có tiếng nói, cho dù là đài truyền hình không cho phép nói năng thô tục trong phim, thì cậu cũng phải xét đến thực tế chứ, trong quân đội chuyện chửi thề là bình thường!
Giang Hạo vẻ mặt khinh thường nói
- Một đám nhân vật chính cao sang, trong quân đội làm gì có nhiều người toàn vẹn như vậy. Điều tôi muốn nói chính là người này ngày thường có uống rượu đánh nhau chửi thề, là trái với kỷ luật, cũng không có gì, chỉ cần là đến khi ở trên chiến trường, có thể dũng cảm tiến tới giết địch, thì là quân nhân tốt rồi! Còn hơn so với mấy công tử bột theo khuôn phép cũ kia, vừa lên bãi bắn bia, lên diễn tập thì hai chân đã nhũn ra rồi! Quân nhân phải chính trực, phải nóng nảy, dường như chính là kẻ thù của nhân viên ngoại giao, ngoài mặt cười mà trong lòng không cười, như vậy đâu phải quân nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...