Thierry lấy từ trong túi ra túi tiền hiệu cá sấu, Frankie hiểu ý và cười. Trò chơi này Thierry thường chơi, túi tiền này sẽ bỏ vào một ít tiền, sau đó bỏ vào một tờ danh thiếp của bản thân ông ta, sau đó lại tùy ý vứt vào một chỗ nào đó. Ông ta núp vào một chỗ quan sát, xem người nhặt ví tiền đó có phản ứng gì.
- Thierry, lần này không thể tự bản thân anh quan sát, đây là Hoa Hạ, khắp siêu thị chỉ có hai người chúng ta là người nước ngoài, quá rõ ràng, cậu Tề, mong cậu ở đây xem xem, ai nhặt được túi tiền này và xử lý như thế nào, về nói lại tỉ mỉ cho chúng tôi nghe.
Frankie nói với phiên dịch.
- Vậy thật là đáng tiếc!
Thierry nhún vai nói, Frankie nói không sai, nếu như bản thân ở lại quan sát, rõ ràng là có chút lộ liễu, xem ra trò vui lần này chỉ có thể nghe người phiên dịch Hoa Hạ này miêu tả lại. Phiên dịch Tề ngạc nhiên, làm phiên dịch tuy là công việc của anh ta, nhưng đối với hành vi này của họ, anh ta không tán đồng. Nhưng không tán đồng là không tán đồng, anh ta cũng phải làm.
Hai người Frankie hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với phiên dịch Tề, hai người tiếp tục dạo quanh cửa tiệm.
Họ chú ý thấy trong cửa hàng này, loại thực phẩm cá thịt có phần không đủ, tất cả phân cho khu vực có chút ít ỏi. Nhưng giá cả của loại cá thịt này lại không tính là cao.
- Thierry, những người Hàn Quốc đến Hoa Hạ, chắc vui mừng không hết như lạc vào thiên đường nhỉ.
Frankie chỉ vào chỗ thịt bò dê ở trong tủ lạnh cười nói.
Thierry liếc nhìn nhãn hiệu, bất giác cười.
- Anh nên xem lại giá cả của một số hoa quả, anh sẽ cảm thấy những người Hàn Quốc đó thực sự là quá đáng thương.
Bởi vì lý do công việc mà hai người đều ở Hàn Quốc mấy tháng, cũng giao lưu với người Hàn Quốc, vì vậy có hiểu biết sâu sắc về cách ăn uống của người Hàn Quốc, giá cả nông sản so với Hoa Hạ, quả thật là quá cao đến mức khủng khiếp.
Ở Hàn Quốc, thường có thể thấy giữa họ hàng và bạn bè đi lại với nhau mà trên tay cầm một phần thịt bò hoặc mọi người cùng ngồi lại ăn canh xương sườn thì có thể làm cho những người Hàn Quốc hết sức vui mừng rồi. Chính xác, ở Hàn Quốc xương sườn được xem là một phần lễ vật tặng bạn bè họ hàng. Tức là mấy nhà giàu có cũng xem việc ăn xương sườn hết sức quan trọng, thậm chí có cách nói khoa trương rằng: “Mua xương sườn mà đến nỗi không có tiền để nộp bảo hiểm”.
Thì với mức thu nhập của bọn họ, ở Hàn Quốc mấy tháng. Nếu không có trợ cấp của công ty, sợ là chỉ nhìn thịt cá và hoa quả mà lùi bước. Thì so với châu Âu, giá cả đó cũng quá mức rồi.
- Anh xem cái này, nếu như dựa vào giá này mà tính, mua năm cân thịt bò ở Seoul thì xấp xỉ mua một cái đầu bò ở Hoa Hạ!
Frankie đầy xúc động nói:
- Tôi còn nhớ ở thương trường, dưa hấu bọn họ đa số bán ở trên phim. Chỉ nói, sợ là nhiều người Hàn Quốc căn bản đến xem cũng không xem.
Xem hoa quả trong siêu thị Hoa Hạ, lại nghĩ đến tình hình lúc đầu bản thân ở Hàn Quốc, việc bản thân sau này có thể đảm nhận chức vụ quản lý ở khu vực Hoa Hạ của tập đoàn Carefour, Frankie tràn đầy khao khát.
- Nhưng ở đây cũng không có gì là kỳ lạ, nếu tôi nói, đó là phải trách chính sách của chính phủ Hàn Quốc
Nông nghiệp của Hàn Quốc không như nước Mỹ, là giỏ bánh mì của thế giới, cũng không như nông sản của nước Mỹ rẻ như thế. Đất đai của Hàn Quốc đa số là núi, nông nghiệp hộ gia đình là chủ yếu, tạo nên chi phí tương đối cao, tỉ lệ tự cấp của nông sản thấp, mà nông dân Hàn Quốc lại có nhận thức bảo vệ mình mạnh mẽ, phản đối nông sản nước ngoài xâm nhập vào thị trường trong nước, lại thêm chính sách bảo vệ nông nghiệp thực hiện nghiêm ngặt của chính phủ Hàn Quốc, thị trường xuất nhập khẩu gần như đóng băng, vì vậy dẫn đến giá cả thịt cá tăng cao không giảm. Mà thịt bò trong nước sản xuất của Hàn Quốc còn cao hơn giá nhập khẩu, gần như là chênh lệch gấp đôi, nhưng mọi người lại gần như là thích thịt bò trong nước. Đó là vì người Hàn Quốc tin rằng “đồ của mình là nhất”. Cho rằng những người sinh trưởng trên mảnh đất này, thì nên ăn những thứ được sản xuất ra ở mảnh đất này. Vì thế do nguyên nhân giá cả, người dân Hàn Quốc không phải ai cũng có thể biếu được thịt bò, ăn được thịt bò.
Hai người vừa đi vừa bình luận về hàng hóa trong siêu thị, theo khung giá có thể thấy được, trong siêu thị này đa số là sản phẩm quốc nội của Hoa Hạ, sản phẩm nhập khẩu không nhiều, mà giá cả tương đối đắt, người mua những hàng hóa nhập khẩu này không nhiều, nhưng sức mua tương đối khả quan.
- Quả nhiên là đúng như lời của ngài Nicholas, sức tiêu thụ của cả quốc gia này tuy là có hạn, nhưng đã có một bộ phận người dân có mức tiêu thụ tương đối không tệ, có thể tiêu thụ sản phẩm ngoại.
Thierry chỉ vào sản phẩm trên khoang giá nói:
- Chỉ là những sản phẩm này ở nước ngoài đa số là những sản phẩm cấp hai cấp ba, những sản phẩm cao cấp thực sự còn chưa thể nhập vào Hoa Hạ.
- Cái này cũng không có gì là kỳ lạ, thực hiện chính sách cải cách mở cửa của Hoa Hạ cho đến hôm nay cũng chỉ vượt qua thời gian ngắn ngủi trong vòng mười năm, nếu anh may mắn vào đầu những năm 80 tiếp xúc với người Hoa Hạ, anh sẽ phát hiện, Hoa Hạ lúc đó và so với bây giờ đã có những thay đổi hết sức lớn. Đây chỉ trong thời gian mười năm, nói thật, tôi rất hi vọng lại qua mười năm nữa, ở đây sẽ như thế nào, có thể lúc đó những chiếc xe sang trọng như Ferrari, Rolls-Royce đều có thể thấy bất kỳ đâu ở trên đường phố thành phố Phụng Nguyên.
- Chuyện đó sao có thể?
Thierry khó hiểu nói. Nếu biết mức thu nhập của người Hoa Hạ, chi phí mua một chiếc xe Ferrari hoặc Rolls-Royce đủ để họ kiếm trong mấy trăm năm, càng không nói đến các chi phí sau khi mua xe.
- Đó có gì là không thể? Khi mà 50%, 60% tài sản tập trung trong tay 10%dân số, thậm chí là nhỏ hơn, họ có thể sẽ giàu có hơn những người bình thường ở châu Âu!
Frankie phản đối. Theo ông ta nhìn nhận, xã hội Hoa Hạ đã xuất hiện loại mầm này, mà chính phủ Hoa Hạ đối với năng lực khống chế điểm này cần phải tăng cường mạnh mẽ hơn nữa.
- 50%, 60% tài sản tập trung trong tay 10% dân, thậm chí nhỏ hơn? Đó không phải là độ tập trung tài sản còn cao hơn nước Mỹ sao. Nhưng đây là xã hội…
- Thông báo tin tức thất lạc, ông Thierry Blanco, ông Thierry Blanco, ví tiền mà ngài đánh mất đã có người tìm được, mong ông nhanh chóng đến trước quầy để nhận ví tiền của mình. Ông Thierry.
Blanco, ví tiền mà ngài đánh mất đã có người tìm được, mong ông nhanh chóng đến trước quầy để nhận ví tiền của mình…
Tiếng loa phát thanh của siêu thị đột nhiên làm cắt lời của Thierry.
Hai người tuy nghe không hiểu tiếng Hán, nhưng còn có thể nghe ra, trong tiếng phát thanh hình như nhắc đến tên của Thierry.
Hai người cùng nhìn nhau, lúc đó thấy phiên dịch Tề vội vội vàng vàng chạy đến nói:
- Ngài Thierry, vừa rồi trong loa phát thanh thông báo, ví tiền của ngài bây giờ đang ở quầy của siêu thị, nói ngài nhanh chóng đến nhận.
- A?
Thierry và Frankie đều không khỏi kinh ngạc, biết là tiền trong ví của Thierry tuy là không nhiều nhưng cũng đủ hai ba ngàn nhân dân tệ. Vừa để ví tiền ở đó không lâu, làm sao lại có người đưa đến quầy nhận vật thất lạc của siêu thị rồi.
Ba người đi về phía cửa siêu thị, phiên dịch Tề nhanh chóng nói lại tất cả những gì mà anh ta thấy được với hai người.
Thì ra, hai người Thierry đi không lâu, thì có một nhân viên quản lý hàng của siêu thị Carefour phát hiện ra ví tiền để lại ở trên giá hàng, sau khi cô ấy lật xem một vài vật phẩm, thì chạy đem ví tiền đến quầy của siêu thị thì phiên dịch Tề chạy tìm hai người Frankie.
- Có gái ấy không có gì do dự sao?
Thierry có cái khó hiểu hỏi. Trước khi làm, ông ta đã nghe ngóng mức thu nhập bình quân của thành phố Phụng Nguyên, số tiền ấy tuy không nhiều nhưng cũng có thể bằng với thu nhập nửa tháng của người bình thường thậm chí là một tháng. Một số tiền như thế, một nhân viên quản lý hàng, lại không một chút do dự trả lại, thực sự là làm cho người ta khó mà tin được.
- Không có gì là do dự, chỉ là lúc đầu đi lại hai vòng quanh giá hàng, theo tôi thấy, đó là cô ấy muốn trực tiếp tìm được các ngài.
Phiên dịch Tề phấn khởi nói, có kết quả như vậy, làm cho anh ta cũng cảm thấy tự hào.
Ba người nhanh chóng đến quầy của siêu thị, sau khi Thierry đưa ra hộ chiếu và nói rõ những thứ ở trong ví, ví tiền đó nhanh chóng lại trở về trong tay ông ta, ông ta mở ra xem, bên trong không thiếu cái gì, chỉ là tờ danh thiếp mà mình tự bỏ đổi vị trí.
- Đây là một chút cảm ơn của tôi đối với người nhặt được ví của tôi!
Thierry lấy trong ví ra một tờ phiếu trị giá trăm tệ, đưa cho nhân viên quầy.
- Xin lỗi, nhặt được ví tiền của ngài là nhân viên của cửa hàng chúng tôi. Căn cứ theo chế độ quản lý của cửa hàng chúng tôi, việc thưởng cô ấy, sẽ do cửa hàng của chúng tôi phát cùng một lúc với tiền lương tháng sau. Cô ấy không thể nhận đồ mà ngài tặng được ạ!
Nhân viên quầy mỉm cười nói.
Đó là một quy định mà Phương Minh Viễn đặt ra, nếu là nhân viên của siêu thị Carefour, nhặt được bất cứ thứ gì có giá trị ở trong siêu thị đều phải giao trả lại cho người mất, mà người mất đồ nếu ngay lúc đó nói tặng biếu thì có thể thu nhận một cách thích hợp, nhưng không thể vượt qua 30% tổng giá trị đồ mất. Nếu người mất sau khi lấy lại được không có tặng biếu, chỉ cần qua sự xác nhận của trưởng ca, hoặc không tìm thấy người mất đồ, hay thông qua quầy tìm thấy người mất đồ, như vậy tiền thưởng trị giá 30% sẽ do siêu thị tính cùng một lần với lúc phát lương. Tiền thưởng cao nhất là toàn bộ thu nhập ba tháng lương của nhân viên đó. Mà sau này khi đề bạt sẽ ưu tiên suy xét về những nhân viên nhặt được tiền mà trả lại.
Nhặt được đồ mà không giao trả, cũng không trả lại cho người mất, một khi bị phát hiện, sẽ dựa theo giá trị vật mất mà phạt tiền người nhặt được, hạ chức, phạt hạ lương cho đến khi sa thải! Quy định này, là mỗi nhân việc làm việc khi tăng chức được nhận vào siêu thị Carefour đều được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Siêu thị Carefour đi ra khỏi huyện Bình Xuyên, mấy năm nay vì thế mà tiền thưởng phát ra đã vượt qua một trăm nghìn tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...