Tuyết rơi nhiều một ngày một đêm, giữa trưa ngày hôm sau, sau khi nhóm người Phương Minh Viễn rời khỏi núi, ánh nắng bắt đầu xuất hiện. Phương Minh Viễn mời Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu đến quán của chị Trình.
- Những cây ăn quả đó các bác đừng chặt nhé, khi đến lúc quả chín thì cứ bảo mọi người trong thôn đem thu hoạch hết xuống.
Phương Minh Viễn vẫn đang uống rượu hoa quả mà Chị Trình mang ra, nói nhỏ với hai người. Hai ngày qua, quán của Chị Trình kinh doanh rất tốt, không kể người của Phương Minh Viễn mấy ngày nay đều ăn cơm, mà Trần Trung đưa ba nghìn tệ thông qua Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu cho mọi người, nên cũng có không ít người dân trong thôn muốn đến quán ăn để cải thiện. Chị Trình cũng biết đây là do phúc của Phương Minh Viễn, nên đem rượu và thức ăn ra lớn hơn ít nhất ba phần.
- Đều hái xuống?
Tay Mao Nhị Cẩu run lên, suýt nữa thì đánh rơi chén rượu. Các núi xung quanh thôn Quả Tử Câu có hàng vạn cây. Nếu thu hoạch hết xuông thì nhiều vô kể? Có thể đến hàng tấn! Quan trọng là tổ chức người thu hoạch hoa quả đó để làm gì? Trên huyện thì không có nguồn tiêu thụ, mà bản thân hoa quả đó lại có vị không ngon, không ai thích ăn, nếu hái về làm rượu thì nhiều lắm, cũng không thể dùng hết nhiều như vậy.
- Ý đồng chí Phương là...
Lập tức ánh mắt Uông Đông Khải sáng lên. Phương Minh Viễn rõ ràng không phải là ăn không no rồi đưa ra lý do không có việc gì làm để cho họ đi thu hoạch hoa quả này, chắc chắn còn có ý phía sau.
- Thu hoạch tất cả chỗ hoa quả đó xuống, chế biến thành rượu hoa quả này. Chỉ cần có thể đạt được tiêu chuẩn như rượu trên tay cháu, cháu sẽ cử người xuống thu mua số lượng lớn.
Phương Minh Viễn tuy miêu tả qua loa nhưng với Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu thì câu đó như có tiếng sấm sét trong tai.
- Đồng chí Phương, cậu nói thật chứ?
Mao Nhị Cẩu không chỉ run tay một lúc rồi hỏi với giọng hơi run. Thôn Quả Tử Câu đây ngoài việc ở ngoài có đất trồng cũng không có gì để sản xuất, nhưng nếu chỉ dựa vào đất vườn thì vài trăm người trong thôn muốn làm giàu thì nói dễ hơn làm. Bọn họ làm cán bộ thôn vì thế phải thường xuyên suy nghĩ, mặt khác lại thấy các thôn khác trong huyện, mọi người đều giàu lên, còn bọn họ lại xếp hạng đầu từ dưới lên, trong lòng có thể yên lòng được sao?
Bọn họ cũng không phải là không nghĩ tới nhưng làm xí nghiệp trong thôn cũng phải có tiền, hơn nữa con đường trước thôn xấu quá nếu sản xuất ra hàng hóa thì muốn vận chuyển ra ngoài cũng không dễ dàng gì. Chung quanh thôn của họ đều là cây hoa quả dại, hàng năm sản lượng hoa quả có thể lên hàng tấn, nếu chế biến thành rượu hoa quả thì có thể bán lấy tiền lời, nhưng không có vốn mua bán, chỉ cần bán lấy tiền luôn.
- Chúng ta có thể ký hợp đồng chính thức, và để lại tiền đặt cọc. Nhưng còn có một điều kiện là nếu chế biến rượu hoa quả có khẩu vị và vệ sinh không đạt được tiêu chuẩn của cháu thì cháu cũng không làm vậy đâu.
Phương Minh Viễn thuận miệng nói. Quán ăn họ Phương trong thủ đô sắp khai trương, có rượu trắng, rượu hồng, rượu hoa quả đều dễ làm nhưng hiện nay chỉ có thể cung cấp các loại đồ uống, rượu hoa quả này chính là hình thức pha loãng nước hoa quả, vị ngọt ngào, thích hợp với khẩu vị của trẻ con, như vậy là giúp đỡ Thôn Quả Tử Câu một lần. Nếu mà như nói được thì lượng tiêu thụ cũng không tồi, còn có thể cung cấp cho các khách sạn khác. Khi họ tiếp nhận rồi, theo Phương Minh Viễn tính toán thì có thể thiết lập một nhà máy sản xuất nước hoa quả, loại đồ uống này cũng không cần công nghệ cao gì chủ yếu là kết hợp khẩu vị tốt.
Huyện Xích là một huyện sản xuất lượng hoa quả lớn, hàng năm đạt sản lượng kinh người, có thể cung cấp đủ nhu cầu cho thủ đô. Phương Minh Viễn biết sau này có đồ uống nước hoa quả, các loại trà, đồ uống than chua chiếm ba phần. Hơn nữa nhu cầu trên thị trường quốc tế cũng dồi dào. Mặc dù Phương Minh Viễn không coi đây là công việc kinh doanh chính nhưng cũng có thể kiếm được ít tiền, lại có tác dụng khác.
-Tốt, tôi tin đồng chí Phương. Đợi mùa thu đến, khi hoa quả chín, chúng tôi sẽ thu hoạch đem chế biến thành rượu. Đảm bảo chất lượng!
Uông Đông Khải trừng mắt nhìn Mao Nhị Cẩu một cái, vội vàng nhận lời. Trong lòng mắng thầm Mao Nhị Cẩu không có con mắt nhìn người, đồng chí Phương đây đúng là quý nhân, ở lại trong thôn có vài ngày mà bỏ bốn nghìn tệ, năm vừa rồi bán tất cả hoa quả còn không được bốn nghìn tê, vậy có đáng để người ta lừa ông không? Hiện nay đến cuối năm cũng không lâu nữa, đến mùa hoa quả dại chín cũng chỉ còn mấy tháng, đồng ý trước sau đó có thể làm thế nào? Hơn nữa chế biến hoa quả thành rượu cũng không phải việc khó, tuy không thể bảo mọi nhà đều đi nhưng đi bảo mười nhà thì thế nào cũng có được ba năm nhà, có điều khẩu vị của mỗi nhà không giống nhau.
- Qua mấy ngày nữa chúng tôi trở lại, lúc đó sẽ xin ý kiến ký hợp đồng chính thức.
Phương Minh Viễn cầm chén rượu hoa quả uống một hơi hết sạch.
Qua buổi trưa, nhóm người Phương Minh Viễn tạm biệt thôn trái cây câu quay lại thủ đô, còn mang theo mấy thùng rượu hoa quả nhà Chị Trình làm đồ uống trên đường. Bọn họ đi theo con đường trên lâm trường thông ra đường cái lớn phía ngoài, đi một mạch đến chiều tối mới về đến thủ đô.
Ở trong thủ đô, Phương Minh Viễn không ở cùng nơi với dì, cậu, chỉ thông qua nhà họ Tô mua hai căn hộ chung cư liền nhau, một phòng để Trần Trung và Vệ Hưng Quốc ở, còn phòng kia mình ở.
Trải qua quá trình bôn ba, cả ba người đều mệt mỏi, sau khi ăn xong cơm chiều, liền quay về phòng ngủ một đêm ngon lành.
Sáng sớm hôm sau Vệ Hưng Quốc lái xe đưa Phương Minh Viễn tới nhà họ Tô.
Lúc này Tô Hoán Đông đã ăn sáng xong không lâu và đang ngồi trong phòng sách, thuận tay lật xem vài tư liệu năm trước, ông xuống làm lãnh đạo bộ Đường sắt đã đem lại được nhiều thành tích huy hoàng. Xây dựng mới một nghìn ba trăm sáu mươi tám km đường sắt, tất cả đều được điện khí hóa đường sắt. Cải tạo năm nghìn ba trăm km, hai đề án cải tạo tiến hành cho đoàn tàu quốc gia đi không đến năm mươi km trên giờ, cải tạo tới chín mươi km trên giờ, đoàn tàu chở khách lên tới một trăm km trên giờ, bộ phận đoàn tàu đã có thể đi với vận tốc một trăm hai mươi km trở lên. Năm nay Tô Hoán Đông đang suy xét xem có nên theo lời của Phương Minh Viễn bắt đầu là đoàn tàu “Tịch triều chí” hay không.
Cửa thư phòng mở ra không có một tiếng động nào, Phương Minh Viễn rón ra rón rén đi vào, ra sau lưng và đột ngột bịt mắt Tô Hoán Đông.
- Ánh Tuyết, lại trêu ông nữa à?
Tô Hoán Đông cười lớn nói:
- Sao lần nào cũng đều chơi chiêu ấy, sao không đổi chiêu nào mới mẻ hơn ấy?
Tô Ánh Tuyết là con của con gái thứ hai của Tô Hoán Đông, năm nay đã mười sáu tuổi, đang học lớp 11 trung học, cũng là học sinh xuất sắc trong lớp, đứa cháu duy nhất ở thủ đô được Tô Hoán Đông rất thương yêu.
- Năm mới hạnh phúc! Ông Tô, ông đã đoán sai rồi!
Phương Minh Viễn buông tay ra, cười nói.
- Đến tay của cháu và tay của chị Tô cũng không phân biệt được! Vậy cũng không phải!
- Minh Viễn, sao cháu trở về sớm vậy?
Lúc này Tô Hoán Đông ngạc nhiên vui mừng nói. Thằng bé này tháng mười một năm ngoái nói sẽ chuyển đến thủ đô học, do là con em trí thức, hắn đã chuyển hộ khẩu thủ đô, nếu không có Tô Hoán Đông giúp thì toàn bộ các trường thủ đô không có trường nào hắn không thể vào học được? Nhưng hắn lại chọn một khu nhà có trường trung học đặt tại đó. Hắn nói vì gần nhà và ít bị quản thúc. Tô Hoán Đông nói hắn hãy suy nghĩ lại nhưng thấy hắn cương quyết nên cũng không hỏi lại. Dù sao gia sản hiện nay của hắn cũng không lo phá sản và cũng đủ dùng cho cả đời hắn.
Hơn nữa trong lòng Tô Hoán Đông cũng hiểu, Phương Minh Viễn trước tiên là không quen với cách thức giáo dục nhồi như nhồi vịt trong trường học, càng không thích kiều chỉ vùi đầu đọc, hắn cũng không đồng ý theo họ Quách đi Hồng Kông học. Cũng may còn lấy khu trung học trọng điểm để vào, chỉ cần hắn còn thực sự học tập thì bằng chính năng lực của mình cũng có thể vào đại học không khó.
- Ông Tô, cháu về sớm thật sự là có việc muốn nhờ ông.
Phương Minh Viễn chắp tay sau lưng ngồi xuống bên cạnh Tô Hoán Đông.
- Có việc muốn nhờ?
Tô Hoán Đông nhìn hắn cười
- Cần ông làm gì? Chúng ta nói trước nhé, việc có lợi cho đất nước, cho dân chúng thì ông không thể từ chối còn việc đi dọn dẹp những việc không hợp đạo lý thì. Hay cháu lại gây ra chuyện gì bên ngoài?
Hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đi học trong trường cũng gây ra không ít chuyện, nếu không có Tô Hoán Đông thì chắc cũng bị xử phạt rồi. Mặc dù gây chuyện cũng có, trốn học cũng có nhưng kỳ thi cuối kỳ Phương Minh Viễn vẫn nằm trong danh sách mười người cao nhất. Đặc biệt là môn ngữ văn, toán và tiếng Anh luôn đứng thứ nhất, nhưng chính trị và lịch sử thì đi đằng sau. Cũng bởi vì Phương Minh Viễn không có hứng thú với chính trị và lịch sử. Đã trải qua kiếp trước trong thời tin tức đều có trên inte nên với những môn trên hắn cho là giáo điều, không cần thiết.
- Cháu vừa về thủ đô hôm qua, còn có thể gây ra họa gì chứ?
Khuôn mặt Phương Minh Viễn lập tức sệ xuống.
- Ông nói như vậy giống như muốn cháu đi gây chuyện khắp nơi vậy?
Tô Hoán Đông bỏ tài liệu trong tay xuống, đưa tay vỗ đầu hắn nói
- Ông không hy vọng cháu gây chuyện sinh sự nhưng cũng không mong cháu theo không phép cũ. Cứ luôn làm những chuyện khác người mới phù hợp với tính cách của cháu. Ông đây là ông nội cũng có chút tác dụng. Nhìn bác cả bác hai nghịch ngợm của cháu xem, cũng lớn hơn cháu không ít tuổi mà đâu có bớt lo được đâu? Nói đi, lại có chuyện gì?
- Lần này là chuyện rất tốt, có ích cho đất nước cho dân chúng.
Phương Minh Viễn vui vẻ lấy ra một cái bọc giấu ở phía sau ra trước mặt Tô Hoán Đông.
- Ủa? Cái gì vậy?
Tô Hoán Đông vô cùng kinh ngạc.
- Ông mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?
Phương Minh Viễn nghịch ngợm nói.
Tô Hoán Đông lấy tay tung nhẹ, nặng khoảng năm sáu cân. Trong lòng hơi kỳ lạ, ông biết với những việc trên Phương Minh Viễn không nói đùa. Từ từ mở ra, bên trong lộ ra một tảng đá tạp màu vàng.
- Đây là…
Tô Hoán Đông đeo kính lên, nhìn cả hai mắt hơi giật mình trong lòng, chẳng nhẽ đây là một khối vàng đầu chó? Khối vàng tạp tự nhiên, không tinh khiết. Khối to không có hình dạng cố định. Nó là vàng tự nhiên do thạch anh và các khoáng chất khác tập hợp tạo thành. Có người thấy giống hình đầu chó nên gọi là vàng đầu chó. Có người thấy giống vó ngựa thì gọi là vàng vó ngựa nhưng đa số thường gọi loại khối vàng loại thiên nhiên này là vàng đầu chó.
Trên thế giới loại này phân bố rất thưa thớt, có thể nói là hiếm có, nhưng vì vàng có giá trị quý giá, được coi là vật báu trong vật báu. Nhưng chỉ ngẫu nhiên mới tìm được vàng đầu chó. Khi vàng đầu chó xuất hiện thường sẽ gây chấn động xã hội. Căn cứ vào tư liệu thống kê xã hội, cho tới nay trên thế giới đã có hơn mười ki lô gam vàng đầu chó ước tính không đến mười ngàn khối. Nhiều nhất là ở Australia, chiếm tám mươi phần trăm (80%) tổng sản lượng vàng đầu chó. Trong đó có một mỏ vàng đầu chó có khối lượng lớn nhất đạt hai trăm ki lô gam cũng ở Australia. Trong lịch sử khai thác vàng của nhân loại, nước ta cũng là một quốc gia có vàng đầu chó quen thuộc.
Mà quan trọng hơn là những nơi xuất hiện vàng đầu chó xung quanh chắc chắn sẽ có mỏ vàng
Tô Hoán Đông biết trong thời kỳ giữa thế kỷ trước, một thợ mộc nhặt được một khối vàng đầu chó ở bên bờ biển phía tây nước Mỹ, việc này được đồn ra ngoài mọi người ào ào kéo đến đó, nơi nơi đào vàng, hình thành phong trào tìm vàng. Sau nhiều năm trong cơn nóng tìm vàng, tại tiểu bang San Francisco xuất hiện mộ số lớn người Úc đến kiểm tra đó là một mỏ vàng đầu chó lớn, sau đó ngay tại gần đó tìm được một mỏ vàng. Cho nên tìm được vàng đầu chó chẳng những có thể thu được của cải lớn mà còn có thể tìm được cả mỏ vàng! Cho nên nó cũng tượng trưng cho sự may mắn.
- Vàng đầu chó?
Tô Hoán Đông nói có phần không chắc chắn. Không biết Phương Minh Viễn đi đâu mà có được?
Phương Minh Viễn duỗi ra ngón tay cái nói:
- Ông nội đúng là có con mắt nhìn, đây là một khối vàng đầu chó tự nhiên!
- Cháu tìm được ở đâu vậy?
Tô Hoán Đông như ngừng thở một lát. Mặc dù hiện nay xã hội trong thời kỳ buôn bán thương mại, vàng đã ra khỏi lĩnh vực lưu thông nhưng cũng được trình tự ưu tiên trong mua bán. Trong hàng loạt các cuộc mua bán giữa nước này với nước kia cũng nhiều người trả tiền bằng vàng. Có một mỏ vàng mới sẽ làm tăng một lượng lớn dự trữ vàng quốc gia, như vậy sẽ có ý nghĩa rất quan trọng.
- Phía bắc huyện Xích!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Làm thế nào cháu có thể chạy đến đó?
Tô Hoán Đông biết phía bắc huyện Xích, nên trong lòng càng cảm thấy lạ.
- Ông muốn nghe cháu nói thật? Hay là muốn nghe lời nói dối?
Phương Minh Viễn chớp mắt nói.
- Lời nói thật thì như thế nào? Còn lời nói dối thì như thế nào?
Tô Hoán Đông để khối vàng đầu chó để lên bàn tủm tỉm cười nhìn Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn cười lớn hai tiếng
- Ha ha, nói thật là cháu đã thấy một quyển nhật ký không biết lai lịch, thấy chủ cuốn nhật ký từng nhắc đến trong những năm chiến tranh kháng Nhật đã từng ở huyện Xích phát hiện ra vàng đầu chó. Tuy nhiên ông không cần hỏi cháu quyển nhật ký đó, nó đã rất cũ nát rồi. Đã không còn hình dáng, tin tức đó cũng là do cháu đoán được. Thứ hai là cháu đã đốt nó rồi.
- Cháu căn cứ vào những gì viết trong cuốn nhật ký đó mà tìm được sao?
Tô Hoán Đông cảm thấy khó tin, thằng bé này có vận may quá, từ chiến tranh chống Nhật đến nay cũng đã năm mươi năm, nơi đó chắc cũng đã thay đổi rất lớn. Cứ theo đó mà vẫn có thể tìm được vàng đầu chó?
- Các cháu đi mấy người?
Tô Hoán Đông hỏi nhỏ
- Ba người, cháu, anh Trần và anh Vệ. Bọn cháu cũng không tìm người dân địa phương nào dẫn đường cả.
Phương Minh Viễn nói.
Tô Hoán Đông hơi gật đầu, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc ông đều đã gặp qua, đó là những người thành thật, lại có bản lĩnh.
- Cháu có lá gan lớn thật, có biết là những nơi khai thác vàng cũng là những nơi hỗn loạn nhất, ở đâu cũng có thể giết người để cướp lấy vàng!
- Nhưng ở đó không có người ạ! Chúng cháu vòng vo ở trong núi đến bốn năm ngày mới tìm được.
Phương Minh Viễn cũng không nói quá, mỏ vàng đó được phát hiện ở phía trước, các thôn xung quanh không hề có ai biết.
Tô Hoán Đông do dự một lát, mới tiếp tục hỏi:
-Thế còn lời nói dối như thế nào?
-Chúng cháu đến đó để săn thú, ngoài ra còn đi ngắm phong cảnh sông núi, tình cờ phát hiện ra.
Phương Minh Viễn hơi do dự trả lời.
Tô Hoán Đông hơi trầm ngâm, ông nghe đến đây thấy thằng bé hiển nhiên là có thể làm cho mọi người không biết sự tồn tại về quyển nhật ký, nên mới tìm ra lý do như vậy. Như vậy quyển nhật ký đó chắc không đơn giản. Nhưng trong mắt ông Phương Minh Viễn là thế hệ sau, ông cũng không nghĩ nghiêm khắc quá.
-Thứ này cháu định tính sao bây giờ?
Tô Hoán Đông chỉ vào khối vàng đầu chó trên bàn nói.
-Cháu tới tìm ông là vì nó sao?
Một khối vàng đầu chó rất quý báu nhưng bản thân ông là Bộ trưởng bộ Đường sắt, ông còn xem nó đến mức quan trọng như thế nào. Hơn nữa gia đình Phương Minh Viễn cũng coi như không được cái gì. Chỉ cần Phương Minh Viễn không nói ra ngoài thì sẽ không có ai biết?
- Ông Tô, chúng cháu còn phát hiện trong núi còn có một mỏ vàng. Tuy nhiên cháu chỉ mang một khối vàng đầu chó này về để làm bằng chứng thôi!
Phương Minh Viễn nói sơ qua nhưng Tô Hoán Đông lại kinh ngạc nhảy dựng lên, thốt ra
- Thật là các cháu thấy mỏ vàng?
- Vâng, mặc dù chúng cháu xác định không được tốt lắm nhưng cháu đoán trữ lượng cũng không nhỏ.
Phương Minh Viễn gật đầu nói.
Tô Hoán Đông đi lòng vòng trong phòng, để lấy lại bình tĩnh, đây chính là một mỏ vàng à, cho dù trữ lượng ít hay nhiều thì đó cũng là một mỏ vàng! Không phải là một loại khoáng sản bình thường.
Đợi cho ông ngồi lại trên ghế, sắc mặt đã trở lại bình thường.
- Minh Viễn, vậy cháu tìm ông rốt cuộc là muốn ông làm gì?
- Ông nội à, có phải Phó bộ trưởng ban tài nguyên quốc gia là Trì Bộ trưởng phải không ạ? Và ông ta có quan hệ tốt với ông phải không?
Phương Minh Viễn hỏi nhỏ. Điều đó là do vô tình hắn nghe thấy Tô Ái Quân nhắc tới, ông Trì Cảnh Ngọc và Tô Hoán Đông là bạn cùng đại học, sau lại cùng học trường Đảng Trung ương, hai người đều tiến bước không tồi, chẳng qua năm đó đề án đường sắt của Tô Hoán Đông được bộ phận lãnh đạo cao nhất xem nên tự nhiên bước nhanh hơn ông ấy một bước. Tuy vậy ngay sau đó ông ấy cũng tiếp nhận chức vụ bộ trưởng cao nhất Bộ tài nguyên quốc gia, hai nhà vẫn quan hệ tốt, thường xuyên đi lại.
Tô Hoán Đông không khỏi vui vẻ, vừa rồi ông còn lo lắng là Phương Minh Viễn sẽ đề xuất cho mình khai thác mỏ vàng đó, muốn ông giúp đỡ che giấu giúp cho yêu cầu đó. Tuy Tô Hoán Đông rất yêu thương Phương Minh Viễn nhưng những việc như vậy thì ông cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được!
- Minh Viễn, ý của cháu là…
Tô Hoán Đông còn muốn xác định lại ý đồ của Phương Minh Viễn một lần nữa.
- Cháu mong có thể giao khối vàng đầu chó này đến tay Bộ trưởng Trì, mời ông ấy cử nhân viên tới huyện Xích thăm dò và xác định trữ lượng vàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...