“Song Long hội” và “Tôi là ai” đều là những tác phẩm hay nhất của Trình Long, đều đạt được số lượng lớn vé bán và danh tiếng, đặc biệt là tác phẩm Tôi là ai của Hoa Kiện, là một tác phẩm độc đáo dạt dào tình cảm có bối cảnh ở Châu Phi, ở kiếp trước Phương Mih Viễn cũng rất ấn tượng về tác phẩm này. Chỉ có điều ngôn từ trong tác phẩm hắn không nhớ được hết, ở kiếp này cũng chỉ có thể viết lại được chưa hoàn chỉnh, mong là Hoa Kiện có thể hoàn thành được nó.
Trình Long mở “Tôi là ai” xem trước, đúng như lúc nãy Phương Minh Viễn nói, hắn chưa từng viết qua kịch bản phim nên kịch bản này không theo một mô típ nào mà chỉ giống như một câu chuyện, chỉ có điều trong đó đi kèm rất nhiều chú thích và hình ảnh minh họa, đem tất cả những hy vọng của Phương Minh Viễn diễn đạt ra một cách sống động. Trình Long càng xem càng thấy có hứng, vốn là một đạo diễn, những gì Phương Minh Viễn viết ra dù không có quy cách nhưng anh ta vẫn có thể bổ sung vào những phần còn thiếu ấy. Anh ta nhìn trái nhìn phải, kéo lại hai cái thùng, lấy một chiếc bút, đặt mông ngồi xuống thùng sau đó hoàn toàn đắm chìm vào kịch bản, miệng thì lẩm bẩm còn tay thì không ngừng viết viết.
Lúc này mấy người Phương Bân đã cảm thấy rất mỹ mãn vì cầm được chữ ký của mấy vị diễn viên, ngồi trên ghế hoan hỉ đợi Phương Minh Viễn quay lại để ra về.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ giơ tay ra chặn ngang giữa quyển kịch bản và Trình Long, còn phải đề phòng nhỡ anh chàng này đang quá nhập tâm lại có hành động gì quá khích.
- Anh Trình? Anh Trình?
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trình Long theo bản năng liền giơ tay ra gạt tay hắn đi, hắn hạ tay xuống cướp quyển kịch bản về mình.
Trình Long giận tím mặt định nhảy lên giật lại, cũng may sau khi nhìn thấy mặt Phương Minh Viễn anh ta chợt bừng tỉnh, nếu không Phương Minh Viễn chỉ có nước bạt mạng mà chạy trốn. Dù từ nhỏ Phương Minh Viễn đã rất chăm chỉ rèn luyện thân thể, sau đó cũng theo Trần Trung học một chút võ thuật, nhưng nếu đấu với Trình Long thì hắn còn chưa đủ tự tin, đó thật sự được gọi là “liều mạng”
Trình Long miễn cưỡng rụt tay lại, nét mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, xem kịch bản nhập tâm đến nỗi đem tác giả vứt qua một bên, thật là mất mặt.
- Thật sự xin lỗi, thực sự là có chút mê mẩn. Minh Viễn, không làm em bị thương chứ?
Phương Minh Viễn trả lại kịch bản, cười nói:
- Trình độ của anh Trình, em tất nhiên là không thể đỡ nổi rồi, anh mà tiến thêm hai bước nữa em nhất định là sẽ phải quay đầu bỏ chạy rồi.
Kiếp trước có thể nói rằng hắn xem phim của Trình Long từ nhỏ đến lớn. Đối với trình độ võ thuật và khả năng lợi dụng hoàn cảnh xung quanh của Trình Long hắn vẫn ấn tượng sâu sắc.
Mặt Trình Long càng thêm đỏ, ngượng ngùng nói:
- Kịch bản em viết quả là không tồi, anh bị thu hút đến nỗi quên mất là em đang ở đây.
Những điều anh ta nói đều là thật lòng, chỉ mới xem qua một chút đã bị hấp dẫn thật sự. Cốt truyện không phức tạp nhưng lại rất phù hợp với phong cách của anh ta, mà những cảnh đánh nhau trong đó lại càng tôn lên sở trường võ thuật của anh ta. Từng trang từng trang vẽ minh họa trong đó lập tức xâu chuỗi thành một động tác liên tục, tạo thành một cảnh hoàn chỉnh. Anh ta càng nghĩ càng chìm đắm vào nó, càng xem càng cảm thấy hay.
Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, phim “Tôi là ai” này Trình Long không chỉ là diễn viên chính mà còn là đạo diễn chỉ đạo võ thuật, thành phẩm mang đậm phong cách võ thuật của anh ta, hắn chẳng qua là bắt chước mà viết lại, tất nhiên là sẽ hợp ý anh ta rồi, không hợp ý anh ta Phương Minh Viễn mới là người cần phải than vãn.
- Kịch bản này hay thì có hay nhưng chắc là phải đầu tư không ít tiền bạc.
Trình Long bất đắc dĩ buông kịch bản xuống, thở dài nói. “Tôi là ai” không chỉ phải đến tận châu Phi để lấy cảnh, còn phải thuê thổ dân, những cảnh cuối trong phim hình như là phải quay ngoại cảnh ở Malaysia, đặc biệt là cảnh cuối cần huy động rất nhiều quân đội, trên thì có máy bay trực thăng, dưới cần xe quân đội, trên biển thì phải có ca nô, còn phải phong tỏa đường xá, tất cả những thứ lung tung này cộng lại nhất định là tốn không ít tiền. Nhưng Trình Long cũng biết rằng, khi khởi chiếu cũng sẽ thu được không ít tiền vé.
- Minh Viễn, em đừng lo, để anh xem lại đã!
Trình Long lại cầm kịch bản “Song long hội” lên. Đây có thể xem là một bộ phim hài, trong bộ phim này Trình Long một lúc đóng hai vai. Phim lợi dụng hiện tượng cảm ứng tâm linh và sự giống nhau của một cặp song sinh để làm ra những hiệu ứng gây cười. Số lượng vé bán ra của năm đó cũng không tồi.
Trình Long vừa xem vừa cười, cuối cùng xem đến đoạn chỉ huy buổi diễn ca nhạc thì thật sự không thể nhịn nổi cười.
- Tập kịch bản này rất thú vị, anh chưa bao giờ diễn qua mình lại là đối thủ của chính mình bao giờ.
Trình Long đặt quyển kịch bản xuống nói. Cả hai tập kịch bản anh ta đều rất thích, đúng như Phương Minh Viễn nói lúc đầu rằng hai tập kịch bản này là viết dành cho hắn, dù là hài hay võ thuật thì đều mang đậm phong cách Trình Long.
- Nhưng những thứ này đều yêu cầu có kỹ thuật xử lý hậu kỳ tương đối cao, nếu làm không tốt, hiệu quả của phim sẽ giảm đi không ít.
Phương Minh Viễn nhắc nhở anh ta. Kiếp trước “Song long hội” chính vì điều này mà cắt đi không ít phần.
Trình Long nhìn ngược nhìn xuôi, do công việc đã kết thúc nên hầu như tổ làm phim đã về hết, chỉ còn Lữ Lương Duy và một vài người trong nhà họ Trình ở lại tiếp mấy người Vu Thu Hạ. Anh ta nhìn đồng hồ đã gần năm giờ rồi.
- Minh Viễn, thế này đi, ở đây nói chuyện không thích hợp cho lắm, để bà Quách và mọi người chờ lâu thật không phải phép, chi bằng tối nay anh mời mọi người ăn cơm, xem như tiệc đón tiếp mọi người, được không? Hai tập kịch bản này cứ để chỗ anh, anh đi chào mọi người, sắp xếp công việc một lát, em đưa mọi người ra cổng đi, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe.
Phương Minh Viễn cười cười, dù gì cũng đến giờ ăn cơm rồi, ăn ở đâu cũng là ăn. Nghe câu nói vừa rồi của Trình Long, có lẽ hai kịch bản này đã làm anh ta rung động.
- Thế nào rồi?
Nhìn thấy Phương Minh Viễn đi đến Vu Thu Hạ liền hỏi.
- Tiểu Phương xuất mã, nhất định là thành công!
Phương Minh Viễn cười đắc ý.
- Lát nữa anh Trình sẽ mời chúng ta ăn cơm tối, mọi người cùng đi ăn thôi.
Mấy người Phương Bân cười hí hửng, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là Trình Long mời cơm, chuyện này mà đưa ra ngoài thì rất có thể diện.
Trình Long chọn một quán ăn hải sản cách vịnh Nước Cạn không xa.
Rõ ràng là anh ta rất thân với ông chủ ở đây, món ăn được đưa lên rất nhanh, mọi người ngồi chưa đến mười phút gần hai chục món ăn đã được đưa lên.
- Rượu, Phương Minh Viễn chưa thể uống được, cậu ấy còn chưa đến tuổi trưởng thành!
Vu Thu Hạ ngăn người phục vụ rót rượu lại
- Cho chúng tôi chút nước ngọt là được rồi.
Trình Long tất nhiên cũng không dám ép, nâng ly rượu lên nói:
- Mọi người tự nhiên, tôi xin kính một ly!
Anh ta thoải mái như vậy, bàn ăn chẳng mấy chốc đã náo nhiệt hẳn lên, Lữ Lương Duy cũng là một tay tửu lượng có hạng, ngoại trừ Phương Minh Viễn và mấy người phụ nữ ra Miyamoto và Phương Bân cũng cùng uống, Trần Trung tất nhiên là không thể ngồi vào bàn rồi, hơn nữa anh ta còn có nhiệm vụ bảo vệ an toàn nên không thể uống rượu.
Qua ba tuần rượu, hết năm món ăn Trình Long mới cùng bàn chuyện chính với Phương Minh Viễn. Hai kịch bản này anh ta đều đánh giá rất cao, “Tôi là ai” tuy cần đầu tư nhiều một chút nhưng với số lượng tiền bán vé của Trình Long anh ta có thể lo được. Bộ phim “Kỳ tích” cũng đã đến đoạn cuối rồi, mấy ngày hôm nay anh ta cũng đang suy nghĩ xem nên quay gì tiếp theo, hai tập kịch bản của Phương Minh viễn vừa may đáp ứng đúng yêu cầu của anh ta. Bây giờ cần bàn về vấn đề chuyển nhượng hai tập kịch bản này. Nhưng Trình Long cũng không lo lắng, hai tập kịch bản này dù sao Phương Minh Viễn cũng viết dựa trên phong cách của anh ta, thế thì nhất định là dành cho anh ta rồi, vấn đề cần bàn bây giờ chính là chi phí.
- Minh Viễn quả đúng như chú Triêm nói, thật là bậc kỳ tài, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà viết ra được hai tập kịch bản này làm anh rất thích thú, thật sự là kỳ tài.
Trình Long cười híp mắt.
- Anh cũng không muốn úp mở với em làm gì, hai tập kịch bản này anh đều muốn có, vậy căn cứ theo giá kịch bản cao nhất của Hồng Kông để trả cho em, được không?
Trình Long đã nghĩ kỹ rồi, giống như Phương Minh Viễn vừa có tài lại có hậu thuẫn, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện vì hắn là người mới mà trả công rẻ mạt. Hắn rõ ràng là nắm rất rõ phong cách đóng phim của anh ta, hôm nay viết nên một tập kịch bản làm anh ta rất ưng ý, biết đâu ngày mai hắn viết còn tốt hơn. Nuôi con rồng này lớn lên thì kịch bản phim sau này của anh ta không cần lo nữa rồi. Hơn nữa lại có thể nhờ chuyện này mà có được mối quan hệ với Hoàng Triêm và nhà họ Quách, có gì mà không làm chứ? Dù sao thì ở Hồng Kông những loại kịch bản phim như thế này cũng có giá không cao.
Phương Minh Viễn bật cười nói:
- Anh Trình, cái giá cao đó có thể đáng bao nhiêu?
Tuy hắn không biết cấp bậc giá kịch bản của Hồng Kông là bao nhiêu, nhưng dù có là bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể bằng thu nhập của diễn viên được. Một tác phẩm thu được hàng chục triệu đô Hồng Kông, biên kịch nhiều lắm cũng chỉ được một triệu là cùng. Một triệu đô này so với người vừa nhận được ba trăm triệu lãi ngân hàng như hắn mà nói thật chẳng đáng gì.
- Anh Trình, chắc anh không biết rồi, cậu Phương bây giờ là tác giả truyện tranh nổi tiếng nhất ở Nhật Bản, tác phẩm U du bạch thư giờ nổi tiếng toàn quốc, cậu ấy còn là người sáng tạo ra trò chơi Thời đại đại hàng hải, tiêu thụ mạnh từ đợt giáng sinh tới giờ, chỉ bản tiếng Nhật thôi cũng đã tiêu thụ được cả triệu bản! Công ty đang gấp rút tăng ca để tháng sau ra bản tiếng Anh Tiêu thụ sang thị trường Mỹ và châu Âu đấy!
Aso hon Kagetsu dỏng tai nghe, thấy bọn họ nói đến chuyện kịch bản không kiềm nổi bèn ngắt lời:
- Bộ phim này của anh trình mà chiếu ở Nhật Bản, chỉ riêng chuyện cậu Phương là người biên kịch cũng đã thu hút sự chú ý của các đơn vị truyền thông Nhật Bản rồi!
- Hả?
Trình Long kinh ngạc há hốc miệng, đến răng hàm của anh ta Phương Minh Viễn cũng đều nhìn rõ. Vẻ mặt Lữ Lương Duy cũng biểu hiện vẻ khiếp sợ.
- Anh Trình, cô Aso hon và chú Miyamoto đều là người đại diện của em ở Nhật Bản. chú Miyamoto chuyên phụ trách về mảng truyện tranh còn cô Aso phụ trách các mảng còn lại.
Phương Minh Viễn giải thích thêm.
Sau một hồi lâu Trình Long mới tỉnh táo lại, anh ta lắc đầu, cười một cách chua xót:
- Xem ra anh đang còn đánh giá thấp em, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Là ngôi sao điện ảnh Hồng Kông có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Nhật Bản, tất nhiên anh ta hiểu Nhật Bản hơn những người khác. Thị trường truyện tranh và trò chơi của Nhật Bản lớn như thế nào, người hâm mộ ra sao anh ta đều hiểu rất rõ, có thể có một chỗ đứng vững chắc trong hai thị trường này, đã chứng minh năng lực và sức hút của Phương Minh Viễn như thế nào, vì vậy những câu nói vừa rồi của Asohon Kagetsu không hề khoa trương tí nào. Sáng tác nhạc, viết kịch bản, tác giả truyện tranh, sáng tác trò chơi ở lĩnh vực nào Phương Minh viễn cũng đạt được thành tích không vừa, tuy chỉ là một cậu thiếu niên nhưng đối với Trình Long so với ban nãy hắn đã cao lên mấy phân.
- Anh Trình, một chút thành tích nho nhỏ, không đáng nhắc đến. Em viết hai tập kịch bản này là cũng có chuyện muốn nhờ anh.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Trình Long giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Em có việc muốn nhờ anh? Là việc gì?
- Em hy vọng anh Trình có thể làm người phát ngôn cho các sản phẩm của em, không chỉ là ở thị trường Nhật Bản.
Phương Minh viễn mỉm cười nói.
- Không chỉ ở thị trường Nhật Bản?
Trình Long bất giác phản ứng theo bản năng.
- Phương Minh Viễn còn có sản nghiệp ở trong nước, trước mắt là một chuỗi hệ thống các siêu thị, một chuỗi hệ thống các nhà hàng, còn hợp tác với nhà họ Quách chúng tôi mở một khách sạn và một công ty du lịch
Vu Thu Hạ bổ sung thêm:
- Sau này không chừng còn có thêm nữa, ý cậu ấy là muốn mời anh là người đại diện phát ngôn cho tất cả mọi thứ, không biết ý anh Trình thế nào?
Trình Long kinh ngạc lại càng thêm kinh ngạc, bây giờ anh ta mới hiểu, thì ra quan hệ của Phương Minh viễn và nhà họ Quách đã thân tới mức ấy!
- Công sẽ tính theo giá cả chung của thị trường, nếu anh Trình đồng ý, hai tập kịch bản này xem như là quà ra mắt của em tặng cho anh.
Phương Minh viễn nhìn Trình Long với anh mắt hy vọng.
Trình Long yên lặng hồi lâu, sau đó mới cười nói:
- Em đã hậu đãi như thế, anh có muốn cũng không thể từ chối được. Nhưng anh có một điều kiện.
- Anh cứ nói.
Phương Minh Viễn vui như mở cờ trong bụng, chỉ cần Trình Long gật đầu là được, chỉ dựa vào tầm ảnh hưởng của Trình Long ở Đại Lục, Hồng Kông và Nhật Bản, sau này làm ăn sẽ tiền vào như nước.
- Tục ngữ có câu, người cho ta một ta phải trả lại mười. Thành ý của em, anh đã hiểu được. Thế này đi, dù thế nào anh cũng lớn hơn em không ít tuổi, em đã gọi anh một tiếng là anh cũng không thể để em thiệt thòi, nếu không sau này chú Triêm sẽ mắng anh chỉ biết đến tiền.
- Chỉ cần sau này mỗi năm em viết cho anh một kịch bản phim thì sẽ giảm 10% công đại diện, bây giờ anh đã cầm của em hai tập kịch bản, vậy thì năm nay và năm sau mỗi năm giảm 10%! Em thấy thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...