Trùm Tài Nguyên

Khích Thường Sinh nói một hồi, nhưng cả đám người của huyện Đồng Thích Hợp đều không thể mở miệng đối đáp.

Phương Gia muốn mua lại nhà máy rượu ư? Là Phương gia nào thế? Phương Gia ở
huyện Bình Xuyên ư? Họ càng nghĩ càng cảm thấy sự việc hơi có phần kỳ
lạ. Tại sao Phương gia lại muốn nhẩy vào nhà máy rượu? Bảy triệu tệ mua
nhà máy rượu đúng là cái giá quá hời. Hơn nữa, một khi Phương gia đã thu mua nhà máy rượu, bọn họ sẽ không có chỗ mà bòn rút chi phí như trước
đây nữa. Họ không nhận ra nhà máy rượu dưới sự quản lý của Phương Gia
không còn có thể cho họ chi tiêu bừa bãi giống như bây giờ.

Nhưng… bọn họ lại nghĩ tới gia tài to lớn của Phương gia và không khỏi có chút hi vọng- nếu mà Phương Gia tiếp quản nhà máy rượu, liệu nhà máy rượu có thể phát triển mạnh mẽ như Phương Gia kia chăng? Cho dù là không thể
sánh bằng Tập đoàn điện ảnh Cẩm hồ của Hồng Kong hay tập đoàn
Carrefour…Mọi người đều chua xót phát hiện ra rằng dường như phía sau
sản nghiệp nổi tiếng nhà họ Phương, bất kể là từ nguồn thu nào, hàng năm lợi nhuận thu về e rằng cũng gấp nghìn lần nhà máy rượu. Nhà máy rượu
chính là một nguồn thu kém hiệu quả nhất trong đó. Nếu vậy thì nguồn thu thuế của huyện cũng sẽ gia tăng gấp bội. Nếu đúng như vậy, nền tài
chính của huyện Đồng Nghi có thể sẽ được mở mày mở mặt. Những người làm
lãnh đạo như bọn họ kia lại được của người phúc ta, tự nhiên có được
chiến tích lớn. Mà nhân đó cũng có vô vàn cơ

Hội, mà đối với bọn họ thì đó đúng là cơ hội phát tài rồi.

Cho nên, trong lúc nhất thời bọn họ cảm thấy nửa vui nửa buồn, không biết
là nên phản đối ngay hay là tỏ vẻ tán thành! Chỉ có Úy Trì Anh là cảm
thấy choáng váng. Nếu như nhà máy rượu bị bán về tay Phương Gia thì
người quản đốc như cô sẽ thế nào? Phương Gia đã đề xuất rõ ràng rằng
toàn bộ cán bộ nhà máy đều bị sa thải. Cô làm quản đốc đương nhiên là kẻ đứng mũi chịu sào. Mà cô, nếu không làm quản đốc nhà máy rượu, thì còn
có thể làm gì được cơ chứ? Trong huyện này, ai đã có phần người đó, đâu
còn chỗ tốt nào dành cho cô!

Điều làm cho cô lo lắng hơn chính là nếu trong việc mua lại nhà máy rượu, khi Phương gia phát hiện ra tài

sản thực tế của nhà máy rượu thì việc mình làm tay chân sẽ bị bại lộ.
Khi đó thì nguy to. Nhưng hiện trong phòng họp thì Úy Trì Anh là người
có địa vị thấp nhất, cô làm gì có tư cách để mà ngăn cản chứ?


Thưa Giám đốc Khích, nhà máy rượu huyện Đồng Nghi chúng ta mấy năm nay
hiệu quả kinh doanh không được tốt như trước, nhưng là do nhiều nguyên
nhân, Ở nhà máy rượu này các đồng chí cán bộ đều không thuộc về bộ phận
sản xuất, vì họ nhà máy cũng đã phải chi trả rất nhiều. Nếu như sa thải
toàn bộ thì ở huyện hiện nay cũng không thể có đủ người để thay thế các
chực vụ đó!”. Bí thư huyện ủy Kha Mông Sơn nhẹ nhàng nói “ Các anh trên
tỉnh có thể đàm phán thêm với Phương gia, ít nhất cũng phải giữ lại một
bộ phận, như vậy cũng có lợi cho việc làm yên lòng công nhân viên của
nhà máy rượu nữa.!”

Chủ tịch huyện Chu Hưng Hoa cũng nhẹ nhàng
thêm vào, trong lòng đang thầm mắng Kha Mông Sơn, những lời này lẽ ra là hắn nói trước, nhưng đã bị Kha Mông Sơn tranh nói mất.

“ Có
nhiều nguyên nhân sao? Vậy được, xin mời bí thu Kha phát biều. Là nguyên nhân nào dẫn đến hậu quả này? Một nhà máy tốt như vậy, sao giờ đây lại
trở nên kém cỏi thế này? Khích Thường Sinh thản nhiên nói, “ Họ vì muốn
cứu lấy nhà máy này, nên mới đưa ra cái giá như thế, tôi đang rửa tai
lắng nghe các đồng chí đây!”

Những lời nói của Kha Mông Sơn chẳng qua là muốn kêu khổ một chút, để kêu gọi sự giúp đỡ của tỉnh, đồng thời cũng là cố gắng hơn nữa để giành thêm nguồn lợi cho cán bộ huyện. Thân
làm hàng xóm khu Bình Xuyên, bọn họ sớm đã nghe nói nhân viên của nhà họ Phương, bất kể là lương hay thưởng so với người khác đều là rất nổi
bật. Ngay như bồi bàn trong quán rượu của Phương Gia, thu nhập cũng là
là cao thủ ở huyện Đồng Nghi, chứ đừng nói chi đến hàng quản lý, nghe

nói mỗi năm thu nhập cũng lên đến mấy trăm ngàn tệ.

Năm thu vào
hơn mấy trăm ngàn, hàng thếp tiền 100 tệ hồng tươi đối với thu nhập bình quân hơn ba ngàn đồng của người dân, công nhân viên huyện Đồng Nghi thì quả thật là quá khác biệt. Có thể thấy, huyện Đồng nghi không phải là
không có người đi Bình Xuyên, muốn thâm nhập vào tập đoàn của Phương Gia nhưng rất ít người thành công. Hơn nữa, số ít người may mắn mà áo gấm
vinh quy lại càng khiến những người khác ở huyện Đồng Nghi muốn tới
Phương Gia

Còn lần này, Phương Gia đã nhắm vào nhà máy rượu, đối
với Kha Mông Sơn thì đây chính là một cơ hội hiếm có. Ông không phải là
cần có bao nhiêu cán bộ có thể ở lại nhà máy rượu, dù sao nhà máy bị
Phương gia mua rồi, mà sau khi mua, nhà máy rượu từ là Doanh nghiệp nhà
nước sẽ trở thành Doanh nghiệp tư nhân, thân phận thay đổi, cũng có thể
quyết định những cán bộ kia nếu như mà có thể ở lại nhà máy thì cũng
phải xem xét thân phận được phớt lờ đi. Tất nhiên, nếu Phương gia không
để tâm thì chẳng phải có thể một múi tên trúng hai đích sao. Dù sao ở
trong cuộc quan điểm quản lý chắc sẽ không nghiêm khắc như bên ngoài.

Kha Mông Sơn đang nghĩ xem làm thế nào đưa các cán bộ là con cháu trong nhà vào làm tại nhà máy rượu, chỉ cần bọn họn không bị sa thải, sau này
trong nhà lại có sự giúp đỡ, có lẽ trong số họ sẽ có người có thể lọt
được vào làm quản lý của Phương gia. Nhưng Kha Mông Sơn cũng không ngờ
được Khích Thường Sinh lại đem vấn đề đó ra, lại còn trực tiếp chất vấn
hắn.

“Cái này thì…” Kha Mông Sơn nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải. Sắc mặt cũng biểu lộ sự lung tung.

“Phó chủ tịch Mễ, nhà máy rượu do đồng chí phụ trách, mấy hôm trước chẳng
phải đồng chí vừa báo cáo với tôi một số khó khăn của nhà máy hay sao,

vậy đồng chí hãy trả lời cho Giám đốc Khích đi!”. Kha Mông Sơn quả là
một kẻ dày dạn kinh nghiệm, trong chớp mắt đã đẩy trách nhiệm sang cho
người ngồi bên cạnh là Mễ Kỷ Lâm.

Mễ Kỷ Lâm há hốc mồm kinh ngạc. Đúng là nhà máy rượu do hắn phụ trách, nhưng mấy ngày gần đây hắn đâu
có báo cáo khó khăn gì của nhà máy cho Kha Mông Sơn? Nhưng miệng quan
khó đỡ, ở huyện Đồng Nghi này Kha Mông Sơn là nhân vật quyền uy số một,
mặc dù trước mặt Khích Thường Sinh hắn không là gì, nhưng làm khó một
Phó chủ tịch huyện kiêm thường ủy như vâyh thật chẳng coi hắn ra gì.

“Giám đốc Khích, cái này…” đến nước này thì Mễ Kỷ Lâm cũng đành phải tiếp
lời. Thật ra, hắn muốn đẩy sang cho Úy Trì Anh, nhưng ngay trước mặt Kha Mông Sơn hắn không dám!

Vừa lúc đó, cửa phòng họp huyện vang lên mấy tiếng đập cửa. Khích thường Sinh khẽ cau mày, ông đang họp ở đây,
sao lại có kẻ nào có mắt mà không thấy như vậy?

Thư ký của ông
hiểu ý tiến ra mở cửa, chỉ thò đầu ra nói mấy câu rồi lại vội vàng chạy
trở về chỗ, ghé tai Khích Thường Sinh nói nhỏ hai câu, Khích Thường Sinh mặt biến sắc, lập tức đứng lên nói: “ Các đồng chí, chúng ta cùng hoan
nghênh đồng chí Vu Lập Chí trưởng ban Ủy ban kỷ luật tỉnh và đồng chí
Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Thành phố Đồng Xuyên - Kim Thạch!”

Theo
lời ông nói, cửa phòng họp lại được mở ra, hai người trung niên song vai đi vào, người đi bên trái thì bọn Kha Mông Sơn không nhận ra, chắc là
người của Ủy ban kỷ luật tỉnh Vu Lập Chí, còn người đi bên phải chính là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Đồng Xuyên- Kim Thạch. Kha Mông Sơn
đứng dậy mà trong lòng kinh hãi. Ủy ban kỷ luật tỉnh và Ủy ban kỷ luật
thành phố cùng xuất hiện ở đây, thế là thế nào? Chẳng lẽ, những người
ngồi trong này sẽ có ai gặp chuyện xui xẻo? Nhưng tại sao trước đây
không hề có tin tức nào?

Nếu mà như thế thì những người ngồi đây đều có thể bị xui xẻo!


“ Giám đốc Khích, làm phiền cuộc hợp của các anh, thật là xin lỗi!”. Vu
Lập Chí nói. Mặc dù nói Khích Thường Sinh là cấp Phó Giám đốc sở, nhưng
hắn là cán bộ cấp Cục, những người đang ngồi họp đều đoán ra được là hắn đang lấy giọng bình đẳng đển giao lưu với Khích Thường sinh. Nhưng mà
mọi người cũng không có ai tỏ vẻ khó hiểu.

“Trưởng ban Vu, Bí thư Kim, các đồng chí đến vào lúc này, phải chăng là có chuyện gì?” Khích Thường Sinh bình tĩnh hỏi.

“Xin hỏi, các vị đang ngồi đây ai là Phó Chủ tịch huyện Đồng Nghi Mễ Kỷ Lâm
và Quản đốc nhà máy rượu Úy trì Anh?”. Vu Lập Chí cao giọng hỏi.

Những người ngồi họp vừa kinh ngạc lại vừa thấy nhẹ nhõm hướng mắt nhìn về
phía hai người. Khuôn mặt xinh đẹp của Úy Trì Anh trắng bệch, nếu như
tay không chống xuống mặt bàn thì chắc chắn lại ngồi khụyu xuống chỗ cũ. Mế Kỷ Lâm so với cô còn kinh hãi hơn, đã kịp ngồi phịch xuống salon,
trán vã mồ hôi, môi run rẩy, không nói nổi lời nào!

Theo ánh mắt
mọi người Chu lập Chí hơi ngạc nhiên nhìn Úy Trì Anh, lại dùng vẻ mặt
chán ghét nhìn Mễ Kỷ Lâm nói: “ Các đồng chí chính là Mễ Kỷ Lâm và Úy
Trì Anh? Chúng tai có vài việc cần cùng các đồng chí tiến hành làm rõ,
hi vọng các đồng chí tích cực phối hợp. Xin mời hai vị theo tôi sang
Phụng Nguyên một chuyến!” Kim Thạch vung tay lên, đã có mấy nhân viên đi tới, mỗi người một bên kẹp lấy Mễ Kỷ Lâm và Úy Trì Anh lôi đi.

“ Không cần các anh dẫn” Úy Trì Anh nói, “tôi có thể tự đi được!” Nói
xong, tuy bước chân có chút run rẩy, nhưng vẫn tự đi ra ngoài. Về phần
Mễ Kỷ Lâm, đã nằm liệt trên ghế sô pha, hai gã nhân viên phải rất vất vả mới đỡ được hắn ra khỏi sô pha để dẫn ra ngoài.

Chu Lập Chí và
Kim Thạch cũng cùng nhau bước theo, để lại trong phòng họp những ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau. Ngay lúc đó, không khí trong phòng lặng ngắt như
tờ, tất cả mọi người không ai muốn nói lời nào.

Kha Mông Sơn, Chu Hưng Hoa và Mã Hữu Tính đều âm thầm lau mồ hôi, mới vừa lúc Chu Lập Chí và Kim Thạch xuất hiện, ba người trong lòng cũng dậy song kinh sợ. Tuy
nhiên giờ mới nghĩ ra, một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như thé này sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh phải phái người đến bắt? Đây quả là giết gà dùng dao
mổ trâu, sự việc đúng là quá kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận