Phương Minh Viễn hiểu sở dĩ Tô Hoán Đông muốn anh nhẹ nhành khước từ khen thưởng của lão nhân, cũng là một ý hay.Trung Quốc từ trước đến nay đã có câu danh ngôn “người nổi tiếng thường dễ bị ghét, một đống đất nhô ra khỏi bờ sông, nước sẽ cuốn nó đi trước; cao hơn người dễ bị chê bai”, đạo lý giản dị “bắn chim đầu đàn”.
Những vương công đại thần thời cổ đại, thậm chó ngay cả hoàng đế nhường ngôi, cho dù có vội vã cũng phải có thái độ, nếu không sẽ thu thu hút nhiều lời công kích chê bai!
Sau khi Phương Minh Viễn tốt nghiệp đại học,theo thông tin trên internet, “thiên tài linh cảm mới là 1%, thêm 9% mồ hôi” câu danh ngôn này và người đời đều biết giống như là một phiên bản cũ!Mà nguyên văn của nó là “người nổi tiếng thường dễ bị ghét,một đống đất nhô ra khỏi bờ sông,nước sẽ cuốn nó đi trước, cao hơn người dễ bị chê bai”. Nguyên văn của đoạn văn này là chỉ quan hệ giữa xuất sứ cá nhân và bàn bạc về trị loạn quốc gia, vẫn có nhiều chí sĩ nhân dân vì chí hướng của mình mà không oán hận đứng dậy cho đến bây giờ, ngược lại trở thành cách nói tao nhã “người sợ tiếng lợn sợ béo”!
-Ông Tô, tôi đã từng nói---người có công không thưởng, có tội không giết, mặc dù Nghiêu Thuấn không thể trị nước, huống chi người khác?
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
-Có phải ông trời cũng muốn Phương gia chúng tôi làm gương?
-Người có công không thưởng, có tội không giết, dù Nghiêu Thuấn không thể trị nước, huống chi người khác?
Câu nói này nói ra từ Tư Mã Quang, ý là nếu không thưởng phạt phân minh, như vậy vua Nghiêu Hòa Thuấn chấp chính thời cổ đại cũng không khiến thiên hạ đại trị!
Câu nói này có thể nói “Người có công không thưởng, vì thiện mà thất vọng, gian hồi bất cật, vì ác bất chấp mọi hành động hung ác” cách làm khác nhau nhưng kết quả lại kỳ diệu!
Tô Hoán Đông khẽ rùng mình, mặc dù công trạng của Phương gia chỉ có ít người biết nhưng lúc này lão nhân đã đưa ra tín hiệu có phải là lo lắng cho bản thân mình?
-Ông Tô, sức khỏe ông cụ vẫn tốt chứ?
Phương Minh Viễn lại hỏi.
-Tinh thần vẫn tốt! Nhưng…
Tô Hoán Đông không nói thêm gì, Phương Minh Viễn cũng hiểu, xem ra Tô Hoán Đông không hề xem tình hình sức khỏe của lão nhân, nhưng anh cũng không hỏi thêm nhiều, những điều này cũng không thể hỏi nhiều qua điện thoại, nhất là dưới lỗ tai của con gấu Bắc Cực! Mặc dù điện thoại của đại sứ quán đều được bảo mật, nhưng có thể nói ít thì nói ít là tốt nhất!
-Ông Tô, ông còn nhớ Đồng Xuyên mà tôi nói với ông không? Có thể biến nó thành khu đặc biệt không?
Phương Minh Viễn bất ngờ nói trong điện thoại,
-Nếu lão nhân cho phép, tôi cũng muốn thử ở Đồng Xuyên xem!
Đồng Xuyên? Tô Hoán Đông nói lại thật nhanh, nhớ lại cuộc nói chuyện trước đây với Phương Minh Viễn, khoảng sau mấy chục giây, ông mới nghĩ ra, Phương Minh Viễn đã từng nhắc nhở ông trong tỉnh Tần Tây, gần khu Binh Xuyên, ở giữa khu thánh địa cách mạng và Phụng Nguyên, thành phố đó đã bắt đầu xuống dốc!
Sau khi Phương Minh Viễn nói chuyện với ông, Tô Hoán Đông mới đặc biệt bảo người đi thu thập thông tin Đồng Xuyên. Mới phát hiện ra hóa ra Đồng Xuyên đã từng là khu sản xuất than quan trọng của toàn Trung Quốc và khu sản xuất xi măng lớn nhất Tây Bắc,cống hiến lớn cho sự phát triển xây dựng nước nhà. Nhưng, sự phát triển của Đồng Xuyên thuộc mô hình phát triển “trước mỏ sau thành” điển hình, khai thác nhiều năm tài nguyên Đông Xuyên đã gần tới mức cạn kiệt, nhưng vì nhiều nguyên nhân hạn chế mà sự phát triển công nghiệp mới trong thành phố,các loại hình di tích lịch sử trong thành phố vô cùng đặc sắc, tất cả những điều này đều hạn chế sự phát triền liên tục nhanh chóng trong tương lai của Đồng Xuyên. Nếu trong mấy năm tới không thể thay đổi loại hình, sự xuống dốc của thành phố này có thể nói là ván đã đóng thuyền!
Phương Minh Viễn đã từng nói những ý tưởng của mình với Tô Hoán Đông, suy nghĩ đến tình hình Trung Quốc hiện nay, phát triển kinh tế khu vực duyên hải phía Đông rõ ràng là nhanh hơn khu vực lục địa, mà khu vực Tây Bắc là một trong những khu vực phát triển chậm nhất. Mặc dù tỉnh Tần Tây có thể nói là khu vực miền Trung, phát triển trong mấy năm gần đây chính là trong các tỉnh khu lục địa, có thể nói là chiếm vị trí hàng đầu. Nhưng so với ự phát triền của khu vực duyên hải phía Đông vẫn có sự chênh lệch nhất định!
Hơn nữa trong tỉnh Tần Tây, nói trắng ra là phát triển kinh tế ở hai ba thành phố đứng đầu tỉnh Tần Tây rất tốt,như thánh địa cách mạng, Đồng Xuyên, hay là khu nhỏ thành phố Khang An, những nơi này đều thuộc khu vực phát triển kinh tế lạc hậu! Thu nhập bình quân của dân cư trong thành phố so với thành phố Phụng Nguyên chỉ đạt mức 1/3 đến 1/4! Điều quan trọng hơn cả là những người này ở khu vực đó thì không thấy có phát triển tương lai, cho nên thanh niên trong những thành phố này rất nhiều người đến thành phố Phụng Nguyên làm công!
Mà Phương Minh Viễn muốn thử nghiệm ý tưởng của mình trên những khu vực này, đương nhiên nếu có thể lục lọi được một vài con đường để chuyển đổi loại hình thành phố thì là kết quả không thể tốt hơn!
-Hồ đồ!
Tô Hoán Đông lập tức trách cứ trong điện thoại,
-Khu đặc biệt mới, há chẳng phải nói xây dựng là xây dựng được sao? Hơn nữa cho dù là xây dựng, một sinh viên như cậu lấy thân phận gì để tham gia vào? Đại sự quốc gia đâu phải là trò chơi? Nếu gây tổn thất nghiêm trọng đến kinh tế, trách nhiệm này do ai gánh vác? Chẳng may…không có gì chẳng may!
-Trách nhiệm tôi sẽ gánh vác!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói,
-Tôi có thể nộp thuế Đồng Xuyên trong hai mươi năm cho trung ương trước, trong quá trình thí điểm, cứ coi như tổn thất kinh tế lớn, số tiền này cũng đủ để chùi đít trung ương chứ? Hơn nữa, Tôi có thể bảo đảm, trong hai mươi năm này,tất cả quy định pháp luật chính sách của thành phố Đồng Xuyên, trang bị ứng cử viên chính phủ hoàn toàn sẽ tuân thủ mọi quy định pháp luật, Phương Minh Viễn tôi tuyệt đối không vi phạm! Chỉ có điều tôi hi vọng phương hướng phát triển kinh tế Đồng Xuyên do Phương Minh Viễn tôi quyết định! Cải cách mở cửa chính là ném đá qua sông, tôi tin đủ tư cách có thể làm người dò đường hơn rất nhiều quan chức trong nước!
Tô Hoán Đông trầm mặc, những quan chức Trung Quôc, bên trong hiểu con người Phương Minh Viễn không ai qua được cha con họ Tô, ánh mắt của Phương Minh Viễn Tô Hoán Đông đã sớm được lĩnh giáo. Nhưng năm này nếu mỗi lần Phương Minh Viễn nhắc nhở, chính phủ đều sẽ nghiêm túc chú ý như lần này, sự phát triển của quốc gia có thể đi không ít đường vòng, cũng có thể thu hoạch nhiều lợi ích hơn.
Mà tài thương nghiệp thiên phú của Phương Minh Viễn càng là ví dụ đủ để chứng minh,một nhân vật thiên tài như vậy, không muốn vào trong thể chế, thực sự làm cho người ta cảm thấy thương tiếc. Theo Tô Hoán Đông, chỉ có khi Phương Minh Viễn đứng trong hạt nhân tầng lớp cấp cao nước công hòa, mới là nơi con mắt tài hoa của anh ta phát huy hết sức! Nhưng…cho dù bây giờ là thời kỳ hòa bình, muốn đứng trong hàng ngũ quan chức cấp tỉnh bộ, không đủ 40 tuổi thì tuyệt đối không thể nào!
40 tuổi, nếu có thể đứng vào hàng ngũ cấp tỉnh bộ đó cũng là những nhân vật rất tầm cỡ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...