Đoàn xe vẫn đang chạy đến, chỉ thấy đâu đâu trên đầu đường cũng là những tên côn đồ đánh đấm bừa bãi, cướp bóc các cửa hàng ở hai bên đường, có một số cửa hàng không bị bọn chúng châm lửa đốt, khói đen nghi ngút, chủ của những cửa tiệm đó, đa phần đều là người Hoa, bị bọn chúng ẩu đả trên đường lôi kéo cưỡng ép! Không ít người khắp người đều là máu tươi!Cristo nhờ phúc bọn họ xuốg xe cứu được không dưới hai mấy người, vì thế, Christopher bọn họ không thể không cướp một chiếc xe bus trên đường, phân ra một tên lính đánh thuê lái xe theo ở phía sau!Lúc đầu, Aomaba vẫn có chút khó hiểu, nếu thời gian gấp gáp như vậy, vì sao Christopher bọn họ vẫn cần tốn thời gian cứu người! Hơn nữa anh ta còn chú ý thấy, trong quá trình lần này, vẫn xuất hiện một nhóm người khác, xem ra đám người đó không cùng một phe với Christopher!Sau đó Christophe rmới giải thích nguyên nhân, hóa ra, nếu nói có người chứng minh bọn họ cứu người trong 6 tiếng quay chụp, mỗi một người Hoa Kiều đều có thể khấu trừ cho bọn họ hai mươi phút! Nhưng đây lại là trên một giới hạn, vậy thì tổng số người không thể vượt quá 30 người! mà ngược lại, nếu nói có người có thể chứng minh trong quá trình mỗi nhóm nhỏ quay chụp, nếu thấy chết không cứu, vậy thì những nhóm như vậy lập tức mất đi cơ hội tranh tiền thưởng, bị liệt kê vào đứng đầu từ cuối lên!Aomaba trong lòng thầm mong gọi một tiếng cao minh! Xem ra người phát khoản tiền thưởng cả triệu Usd đã hi vọng có thể công bố cho dân chúng trong thời gian dưới tình hình hỗn loạn này, công bố cho toàn thế giới, nhưng lại không hi vọng như vậy. Những nhóm phóng vấn và đội ngũ lính đánh thuê nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà những người Hoa kiều này gặp phải biết bao gian khổ không quản cực nhọc, cho nên mới dùng phương thức chiết như vậy! Nếu như vậy, cũng coi như một cơ hội cho những Hoa Kiều có nguy hiểm đến tính mạng!Tuy nhiên, điều càng khiến Aomaba hứng thú hơn là, người phát khoản tiền thưởng này là ai? Lại là ai đem những kí giả bọn họ, còn có những tên lính đánh thuê làm đến Indonexia? Trước mắt mà nói, rất có khả năng là một phú hào người Hoa, thậm chí còn có thể là hành động sau lưng của chính phủ đại lục Trung Quốc! Chỉ có điều bọn họ làm sao xác định Indonesia nhàm vào sự hỗn loạn của người Hoa kiều? Ông chủ của nhà mình đoán chừng là biết, những tên lính đánh thuê trước mắt này cũng biết một chút, nhưng Christopherrất uy. Mấy lần Obama thử, đều không đạt được kết quả mà bọn họ mong muốn, ngược lại đã dẫn đến một số bất mãn của Christopher, Obama cũng đành phải từ bỏ những suy nghĩ từ trong lời nói của Christopher, dù sao những người này bọn họ cũng đều nguy hiểm, nếu nói không có sự phối hợp của Christopher bọn họ, đừng nói một triệu Usd tiền thưởng, thì an toàn cũng là vấn đề!-Lần này Jakarta sợ rằng phải bị đả thương nặng! Robert nhìn đường phố bên ngoài đều đã là một mớ hỗn loạn, không khỏi thấp giọng than thở nói.Obama thầm nghĩ, điều này không đáng sợ, mà là chắc chắn! Bạo động Los Angeles lúc đầu, chẳng qua chỉ kéo dài bốn ngày, sau khi điều tra rõ rang, thì có 53 người chết, tổn thất về tài sản lên tới một trăm triệu Usd, vượt quá 600 trăm sự kiện nóng bỏng!Sau đó, trừ cảnh sát Los Angeles ra, vẫn vận dụng hơn 100 người và cả nghìn lục quân Mỹ và binh lính hải lục quân, mới chấn áp bạo loạn lại, cuối cùng ước chừng một vạn người bị bắt!Khu vực trung nam của Los Angeles cũng chính là khu trung tâm của cuộc bạo loạn. Cho tới cuối năm 97, khi anh ta đi qua từ đó, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều những vết tích hoang tàn, cháy đen của năm năm trước. Cho dù sau cuộc bạo loạn tại Los Angeles, chính phủ lien bang đầu tư cả chin trăm triệu Usd, nhưng vẫn không thể làm cho vùng này hoàn toàn phục hồi lại như ban đầu trong năm năm này. Bởi vì những cửa hàng và các doanh nghiệp nhỏ ở đây đều là thuộc tư nhân, sau khi trải qua một trận bạo loạn như vậy khiến người ta kinh hoàng, rất nhiều chủ các doanh nghiệp đều không có cảm giác an toàn mà chọn lựa rời khỏi nơi này.Anh ta thật sự không thể nào hiểu được, vì sao đến bây giờ, nhân loại đã tiến vào xã hội văn minh, Indonesia vẫn còn xuất hiện bạo loạn nhằm vào người Hoa Kiều! Những người này lẽ nào nói là không hiểu, bạo loạn như vậy đói với nền kinh tế của Indonesia vốn dĩ đã lún sâu vào vũng bùn! Sau khi trải qua sự việc như vậy, chẳng những người Indonesia thấp thỏm lo âu, e rằng xã hội quốc tế cũng tuyệt đối không thể cho phép tổ chức quỹ tiền tệ quốc tế hướng đến một nước nào đó để đả kích chủng tộc, Hơn nữa, hành vi này của bọn họ chẳng những sẽ khiến vốn đầu tư nước ngoài trong nước Indonesia nhanh chóng thấm thoát đi, cũng sẽ khiến tiền vốn nước ngoài, càng thêm phần chần chừ có muốn tiến vào Indonesia không! Nhưng, Aomaba cũng rất muốn biết, phản ứng của chính phủ đại lục Trung Quốc về điều này! Đối mặt với một vòng bạo loạn có tính mục đích, Trung Quốc có như năm đó không, khoanh tay đứng nhìn!Obama vừa quay lại cảnh tượng bạo loạn trên đường, vừa dùng điện thoại liên lạc với Christopher, hướng tới tình thế trước mắt của Christopher.Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy giống như một tạt một chậu nước lạnh vào chân, lịch sử chung quy khó mà thay đổi, trận bạo loạn này tuy chậm lại, nhưng vẫn bùng phá!-Tình hình trước mắt như thế nào?Phương Minh Viễn vừa bước ra ngoài vừa hỏi.-Hiện tại những gì chúng tôi đã biết, đã có các phóng viên của có bảy nhà truyền thông AP, báo Agence France-Presse, Interfax , Bloomberg News, DPA, Kyodo News Service của Nhật, ở Indonesia đưa tin. Buổi sang ngày hôm nay, chính phủ Suharto đột nhiên xuất quân, tiến hành trấn áp giáo viên và học sinh trong cuộc mít tinh biểu tình của trường Đại học Saskatchewan, trong quá trình trấn áp, hai bên đã xảy ra xung đột mạnh mẽ. cho đến hiện tại, nghe nói, đã có trên mười người dân thường bị chết trong trận xung đột! Ngoài ra có mấy trăm người bị thương! Tiếp theo đó, đầu đường ở Jakarta, đã xuất hiện một đám tên côn đồ, bọn chúng không kiêng nể gì đốt cháy xe cộ, cướp bóc các cửa hàng trên đường! Hơn nữa còn gây xung đột với chủ các cửa hàng! Đầu đường Jakarta bây giờ đã loạn thành một đống hỗn độn!Lâm Dung nhanh báo cáo lại tất cả tình hình mà cô ta biết được.-Cho tới bây giờ, có thể hay không thể xác định, hành động bạo loạn này là nhằm vào người Hoa Kiều hay không?Phương Minh Viễn hỏi. đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề! Chưa có đầy đủ chứng cứ, thì không dể nhúng tay tham gia vào! Tuy nói Jakarta rơi vào cuộc bạo loạn, nhưng nếu nói điều nay không hoàn toàn là nhằm vào vấn đề các chủng tộc, vâyj chính là trong nội bộ chính phủ của Indonesia. Chính phủ cuả mỗi nước cũng sẽ không dể dàng tỏ thái độ tham gia vào! Chỉ có cầm được chứng cứ xác định, chứng minh trận bạo loạn này là nhằm vào người Hoa Kiều, Phương Minh Viễn mới có thể lấy danh nghĩa chủ nghĩa nhân đạo mà cổ vũ chính phủ của các nước trên thế giới rõ rang khiển trách chính phủ Indonesia, mới có thể cử người, cử đi phương tiện giao thong đưa những người Hoa Kiều gặp nguy hiểm đến tính mạng trong lãnh địa Indonesia xuất cảnh!-Hiện tại vẫn không thể xác định!Lâm Dung lập tức đáp lại.Khi nói chuyện, Phương Minh Viễn đã đến nói chuyện riêng với ông cụ Quách. ở đây, hắn có thể nhanh chóng lý giải được sự thay đổi phát sinh ở Indonesia và trong khu vực xung quanh, hơn nữa có thể truyền mệnh lệnh của bọn họ ra bên ngoài một cách nhanh nhất!Lúc này Vu Thu Hạ cũng đã nghe thấy vội chạy tới:-Minh Viễn, tôi đã thông báo cho ông cụ và Trịnh lão gia rồi!Phương Minh Viễn hít một hơi dài, nhắm mắt lại, cố gắng bình tâm lại, sau một lúc lâu mới nói:-Vu Thu Hạ, phiền anh thông báo cho chú Quách, tôi cần con thuyền của tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị hiện tại lộ trình trong ba ngày ở Indonesia, cùng lập tức đổi hướng di chuyển nhanh qua Indonesia! Cho nên tổn thất bỏi vậy mà tạo thành, đều do tôi chịu trách nhiệm!Vu Thu Hạ mỉm cười nói:-Minh Viễn, chút tiền này, tập đoàn Quách Thị tôi vẫn chịu trách nhiệm! trước khi đến đây, tôi đã biết hắn, cần hắn đổi hướng con thuyền gần Indonesia!Phương Minh Viễn cảm kích gật đầu lia lịa. tuy hắn nói không biết phụ cận tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị có bao nhiều chiếc thuyền, những có thể mấy chiếc cũng là chuyện tốt!-Dung Dung, cô biết mấy công ty hàng không của Hồng Kông, tôi cần hợp đồng thuê cả máy bay khẩn cấp trước khi bọn họ chuẩn bị thực hiện, sau sáu đến mười hai tiếng, tôi hi vọng ít nhất cần có năm mươi cái phi cơ có thể dùng! Thêm nữa, lập tức hiệp thương với các công ty hàng không như Nhật Bản, Đài Loan, Hàn Quốc, Russia, Mĩ, Canada, có thể bao gọn bao nhiêu chiếc máy bay, thì bao bấy nhiêu chiếc! Đồng thời thông báo cho bên Malaysia, yêu cầu bọn họ chuẩn bị mở sân bay!Phương Minh Viễn lại nhìn về phía Lâm Dung, Lâm Dung gật đầu xong, lập tức bắt đầu liên hệ với bên ngoài!-Minh Viễn, anh cũng không cần quá căng thẳng! Tình thế hiện giờ vẫn chưa sang tỏ!Vu Thu Hạ nhẹ giọng nói. Tuy nói Jakarta thực sự đã xảy ra bạo loạn, nhưng trận bạo loạn này có nhằm vào việc châm chích hay không, hiện tại vẫn khó mà đưa ra kết luận! nếu nói không phải nhằm vào người Hoa Kiều, những gì mà Phương Minh Viễn đã làm, chính là tốn công vô ích, vậy thì số tiền vốn lớn đã hao đi có thể chính là trên trăm triệu Usd!Phương Minh Viễn khẽ lắc lắc đầu, nếu cuộc bạo loạn đã xảy ra rồi, hắn tin rằng, vậy thì cuộc tàn sát tiêos theo người Hoa khó mà tránh được! Ở kiếp trước, khi Inddonesia xảy ra bạo loạn, chính phủ Singapore đã cử lính hải quân đến hải vực cận Jakarta. Toàn bộ tàu thuyền của tất cả các công ty hàng không Singapore điều đến Jakarta, mà chỉ cần là người Hoa, nhận một loạt các phiếu mua sắm miễn thị thực nhận Singapore trước, đồng thời tất cả các công ty hàng không của Đài Loan và Hồng Kông cũng cử đoàn bộ tăng số người phi cơ đến Jakarta. Cán bộ lãnh sự của Đài Loan đóng tại Indonesia đều đón người Hoa đến sân bay, ngay cả Mĩ, Nhật cũng như các chuyến bay quốc tế cũng cho phép dưới tình hình có người chổ ngồi trống, để cho người Hoa lên may bay rời khỏi đây!Chính mình kiếp trước đối mặt với những khổ nạn của đồng bào mà bất lực, kiếp này, hắn lại muốn giúp đỡ đồng bào của mình! Cố gắng làm giảm bớt những nguy hại của cuộc bạo loạn đến mức thấp nhất! Điều này mới không uổng công chính minh bỏ công ra bao lâu nay!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...