-Các anh là ai?Aomaba không tỏ vẻ gì hỏi-ánh mắt thoáng nhìn qua bọn họ, mấy người Robert tỏ vẻ cảnh giác.Mặc dù họ là nhóm do AP phái đến phỏng vấn, mặc dù họ đều là người Mĩ, vì cứu đồng bào, người Mĩ trước nay đều tận lực hết sức, giống như năm đó vì cứu phóng viên Mĩ bị mất tích ở Triều Tiên, Tổng thống trước của Mĩ cũng đích thân đến Triều Tiên. Vì người Mĩ họ có phần lo lắng! Hơn nữa, Aomaba còn biết gần đây còn có các nhân viên chuyên nghiệp do AP phái đến để bảo vệ sự an toàn cho họ, mặc dù anh ta thấy rất tò mò, tại sao quốc gia như vậy lại đến Indonesia, lại còn cần người bảo vệ?Nhưng, có phần lo lắng không nghĩa là có thể lỗ mãng! Là có thể không kiêng nể gì! Điểm này Aomaba rất rõ.Giữa bọn họ, phê bình chính phủ, đó là việc rất bình thường, Suharta thì sao? Tổng thống Mĩ thường bị người dân mắng xối xả, muốn ông ta phải từ chức, người Mĩ trước nay không cho rằng đầu não một quốc gia là chí cao vô thượng,thuần khiết vô hạ!Nhưng ở các quốc gia khác, khi đối mặt với những người người lạ, không kiêng nể gì phê bình chính quyền vùng đó, vậy chỉ có thể nói là hữu dũng vô mưu! Ông ta dù gì cũng là phóng viên bí mật của AP, sao lại có thể phạm phải sai lầm thấp kém như vậy.-Chúng tôi là sinh viên đại học Saskatchewan ở Jakarta! Việc lúc nãy các ông nói, chúng tôi cũng nghe chút ít, chúng tôi chỉ muốn hỏi các ông một chút, những gì các ông nói lúc nãy rốt cuộc là tùy tiện nói hay là thật?Một người thanh niên trong đó nhìn thẳng vào hai mắt Aomaba nói. Âm lượng mặc dù không lớn nhưng rất kiên định!-Đại học Saskatchewan?Aomaba lẩm bẩm, cái tên này hình như ông đã từng nghe ở đâu rồi, là một trường tư nhân tốt nhất từ Jakarta đến Indonexia, thế hệ trước của nó là niên đại năm sáu mươi, Đảng Hoa Kiều của Indonexia để bố trí ổn thóa đại học dân lập sinh viên Hoa quốc tịch Indonexia. Sau khi trải qua một loạt các cuộc bạo động xã hội, bây giờ không chỉ thu hút con cháu người Trung ưu tú, rất nhiều phần tử tri thức của Indonexia, tầng lớp cấp cao giàu có thậm chí cả con cháu quan lại nhập học! Có thể nói là khi đó trong suy nghĩ của thanh niên Indonexia khá tiền vệ, ý thức dân chủ khá mạnh.Aomaba không biết trong đại học Saskatchewan, vận động dân chủ hiện nay đang phát triển bồng bột, quyền uy của Suharto bị thách thức. Vì vậy mà bị chính quyền Suharto coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt! Thế hệ trước của Phương Minh Viễn, sinh viên đại học Saskatchewanb đầu tháng năm đã tổ chức tỏ rõ uy lực với quy mô lớn,chính quyền Suharto mượn cớ bạo loạn đã trấn áp mang tính huyết tẩy sinh viên đại học Saskatchewan,có rất nhiều người mang tư tưởng dân chủ phản đối chế độ độc tài Suharto, sinh viên đại học đang tìm dấu vết của chính quyền tham nhũng, rất nhiều người bị mất tích, Suharto còn hạ lệnh niêm phong trường đại học này. Jakarta bạo loạn, cùng với việc trấn ap sinh viên đại học Saskatchewan đẫm máu. Toàn thế giới đều khiếp sợ, cũng trở thành chất xúc tác không thể không hạ bệ Suharto!-Ừh, đại học Saskatchewan, một trong những trường đại học tốt nhất của nước chúng tôi!Hai người thanh niên bộ mặt tự hào nói, một người trong đó còn đưa ra cả thẻ học sinh đặt trước mặt Aomaba.Trong lòng aomaba yên tâm được vài phần, thanh niên nhất là sinh viên đại học, còn có vài phần đáng tin cậy! Nhưng ông cũng không vì vậy mà tin tưởng họ hoàn toàn.-Việc này có phải là thật không, chúng tôi cũng không thể chắc chắn 100%, một vài tin tức chúng tôi cũng biết thông qua giới truyền thông của nước mình!-Vậy các ông có thể nói cho chúng tôi biết, những giới truyền thông nào không?Người thanh niên hỏi vặn lại.-Có “tài chính quốc tế”, còn có tạp chí Forbes! Còn tên các giới truyền thông khác, thì không nhớ được!Aomaba giang hai tay ra, nhún vai nói. Thành thật mà nói, người Mĩ quan tâm nhất chính là mình, nếu nói không liên quan gì đến lợi ích của Mĩ,tất cả những việc xảy ra ở nước ngoài, đại đa số người Mĩ không mấy hứng thú. Mặc dù Indonexia dân số đông, nước cũng rộng, nếu không phải gia tộc Suharto vơ vét của cải, bản lĩnh thật sự xuất thần nhập hóa, nếu không chẳng ai có thể quan tâm, mấy người Aomaba cũng vì muốn đến Jakarta làm việc, cho nên mới cố ý tìm một vài tin tức liên quan đến Indonexia mưới được.Aomaba chú ý thấy khi hai người thanh niên trước mặt nghe đến tạp chí “tài chính quốc tế” và “Forbes”, ánh mắt sáng lên.“Tài chính quốc tế” này là truyền thông nào,họ không biết, nhưng tạp chí họ cũng đã sớm nghe qua ! Nó và “Tài phú”,”tuần san thương nghiệp” và “người học kinh tế” là một trong bốn tạp chí tài chính kinh tế nổi tiếng trên thế giới, với sức mạnh dự đoán tương lai của nó, có tinh thần không thỏa hiệp, quan điểm rõ ràng, phản truyền thống, không theo khuôn mẫu mà phạm vi ảnh hưởng nổi tiếng trên quốc tế có thể nói là lấn đến toàn cầu, bảng xếp hạng tạp chí đề cử trở thành chỉ tiêu trào lưu kinh tế thế giới.Các ngành nghề nổi tiếng thế giới “Forbes” được xếp vào danh sách nổi tiếng, điều này cũng phản ánh sự biến thiên của các ngành công nghiệp trên thế giới và sự hưng thịnh của cá nhân. Có thể nói, từ mỗi góc độ cho thấy, ”Forbes” chính là một bức ảnh thu nhỏ của nền kinh tế thế giới. Có thể nói theo họ tạp chí “Forbes” mức độ tin cậy rất lớn! -Xin hỏi các ông là người Mĩ à?Hai người thanh niên lại hỏi.-Các cậu ăn xong chưa?Aomaba không trả lời họ,quay đầu nói với mọi người cùng đi,-Xong rồi, chúng ta đi làm việc thôi.Mấy người Robert đứng dậy, Ngô Hải Thuận như trút được gánh nặng cũng đứng dậy cùng, Aomaba gật đầu với hai người đó rồi ngẩng đầu đi ra ngoài.Nhìn theo bóng của họ, mặc dù hai người thanh niên cũng mấy lần định bước theo, cuối cùng vẫn đứng nguyên chỗ cũ.Ngày 17 tháng 5,trong một đình nhỏ của nhà họ Quách Hông Kông, Trịnh Ngu Đồng, Quách lão gia, Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ bốn người vừa đứng cảm nhận làn gió nhẹ thoảng qua, vừa phân tích hiện trạng trong nước Indonexia.Từ khi đến tháng 5, tình hình Indonexia lâm vào tình trạng khó khắn, vì giá trị tiền tệ giảm mạnh, mâu thuẫn xã hội nổi bật, bất mãn với chính phủ Suharto, rất nhiều người Indonexia đã bộc lộ ra lời nói!-Nhưng các cậu có để ý không, giới truyền thông Indonexia, mấy hôm nay không hề có trung đoạn báo cáo tiêu cực Hoa Kiều!Quách lão gia lo lắng nói. Mặc dù trải qua thời gian chuẩn bị lâu như vậy, cho dù là cuộc khủng hoảng ở Indonexia thật sự giống như những gì Phương Minh Viễn nói, cũng có thể nahnh chóng có phản ứng. Nhưng Quách lão gia nghĩ đến cuối cùng là có xảy ra hay không! Cho dù tất cả những việc họ làm trước đây đều vô dụng! -Chỉ sợ bây giờ Suharto cũng không có chọn lựa nào khác!Trịnh Ngu Đồng thở dài,-Các anh xem bài báo này, đại học Saskatchewan của Jakarta, có hơn nghìn sinh viên, tập trung ở sân trường, tổ chức mitting thị uy, yêu cầu Suharto chủ động hạ bệ trả chính quyền lại cho nhân dân Indonexia! -Đây chẳng qua là Saskatchewan! Nếu Suharto có thể chủ động hạ bệ, thì còn là Suharto không?Quách lão gia khinh thường nói,-Suharto thì không, một khi tự mình hạ bệ, những tội ác của họ trong bao nhiêu năm qua sẽ bị người ta tính toán?-Tuy nhiên, Quách lão gia, ông có nghe nói không? Lần này Suharto muốn tăng mức độ khó khăn hơn, chỉ sợ không dễ như vậy! Tập đoàn chuyên nghiệp Indonexia, lần này nội bộ tiếp tục chấp chính với Suharto, đã có những phản đối khác lạ. Korth do tập đoàn phái tới đã không thiếu các trường hợp bên trong, hoài nghi với chế dộ chấp chính của Suharto!Trịnh Ngu Đồng nghiêm mặt nói.-Há chỉ có Korth, Chủ tịch quốc hội kiêm Chủ tịch hội nghị hiệp thương nhân dân cơ cấu quyền lực cao nhất nhà nước của họ Cáp Nhĩ Mặc Kha gần đây cũng không mấy yên ổn! Ha ha, tập đoàn chuyên nghiệp rối loạn một phen,vận động hội liên hiệp Đạo Hồi và Islam Hồi giáo, cùng với con gái Tổng thống Sujianuo trước Mai Gia Ngõa lãnh đạo Đảng nhân dân Ấn Độ chủ yếu phản đối Đảng đối lập và người của phe đối lập sao có thể bỏ qua cơ hội này?Quách lão gia cười nhạt nói,-Nhưng càng như vậy,tôi càng thấy Suharto có thể sử dụng quân dội trấn áp,bạo loạn sẽ càng khó tránh!Phương Minh Viễn thở dài, Quách lão gia nói không sai, càng như vậy, Suharto miệng cọp gan thỏ càng chó cùn rứt giậu, lấy Suharto với quân đội chính biến, chấp chính mấy năm nay, vẫn luôn coi trọng việc nắm chắc quân đội trong tay, không những tài chính tiến hành chính sách nghiêm với quân đội, cũng đồng thời kéo quân đội tham gia vào chính sự. Hội nghị và chính phủ Indonexia muốn các nhân viên quan trọng phải xuất ngũ hoặc quân nhân hiện dịch, giống như hội nghị ở Indonexia có 500 vị trí, trong đó có 75 vị trí là do quân đội Suharto đảm nhiệm, đứa con rể thứ của ông ta cũng là đầu sỏ cuộc bạo loạn thế hệ trước ở Indonexia, còn đảm nhiệm chức tư lệnh bộ đội đặc chủng.Nhưng cái gọi là thành thì cũng tiêu bại thì cũng tiêu, Suharto ỷ vào chính quyền Indonexia nắm quân đội trong tay. Mà cũng chính vì đối mặt với phong trào quần chúng không ngừng tăng vọt và kinh tế tiêu điều ngày sâu sắc, trong quân đội xuất hiện những ý kiến bất đồng---lãnh đạo cấp cao của quân đội sau khi xảy ra bạo loạn, một mặt không đồng ý nhìn thấy hậu quả đổ máu do xung đột với quy mô lớn mang đến, nhưng quân nhân tầng lớp cấp trung cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn do cuộc khủng hoảng kinh tế mang lại, tiếng oan than chính quyền Suharto dậy đất. Cho nên lnhx đạo quân đội trước nay ủng hộ Suharto cũng bắt đầu ủng hộ Suharto càng về sau công khai đưa ra yêu cầu ông ta từ chức, có thể nói quân đội đang có những tác dụng quan trọng trong quá trình hạ bệ Suharto.-Chúng tôi đã có những thỏa thuận chung với lãnh tụ Hoa Kiều của Thái Lan, Singapore và Malayxia, một khi Indonexia xảy ra chuyện, họ sẽ lập tức thúc đẩy chính phủ nước mình thu dụng Hoa Kiều rút khỏi Indonexia. Hơn nữa, trước mắt họ cũng có chuẩn bị về phương tiện giao thông và vật tư!Vu Thu Hạ nhẹ nhàng nói,-Cha, đừng cố quá!Mấy tháng nay, bọn họ gồm có cả Vu Thu Hạ đã tạo quan hệ nhiều lần với các đại gia giàu có người Trung Quốc của Đông Nam Á, thuyết phục không ít các đại gia Hoa Kiều đồng ý, một khi cục diện Indonexia có biến đổi gì sẽ toàn lực giúp đỡ họ cứu đồng bào!-Được mấy nhà, đến bây giờ, họ vẫn còn cảnh giác sao?Quách lão gia tức giận nói. Ông và Trịnh Ngu Đồng trước sau đã gọi điện thoại cho các lãnh tụ Hoa Kiều của Indonexia bảo bọn họ sớm co sự chuẩn bị, cho dù là chuyển một phần tài sản đi trước, rồi đưa người già phụ nữa và trẻ em trong gia đình ra khỏi nước, như vậy, cho dù Indonexia có bạo loạn cũng có đường lui.-Bọn họ đã chuyển tài sản, con cháu thanh niên trong nhà đều đã đưa ra nước ngoài. Nhưng…Vu Thu Hạ khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.Mặc dù Hoa Kiều ở Indonexia thuộc tầng lớp có thu nhập tương đối cao của Indonexia, nhưng trải qua cuộc khủng hoảng kinh tế, tài sản trong gia đình cũng ngâm nước khá nhiều, còn lực để đưa người nhà ra nước ngoài tránh nạn chỉ có bộ phận những gia đình giảu có! Rất nhiều người, cho dù biết cuộc bạo loạn xã hội sắp tới cũng không đủ lực để đưa người nhà ra nước ngoài!-Chỉ sợ là không kịp nữa!Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói. Anh nhớ, trước đây, Suharto trấn áp mitting thị uy sinh viên trường Saskatchewan và bạo loạn gần như là xảy ra đồng thời. Hiện nay giáo viên sinh viên đại học Saskatchewan đnag náo loạn, chỉ sợ bạo loạn cách không xa nữa!-Ôi, đây đúng là người tính không bằng trời tính! Ai ngờ, gia tộc Suharto vì chính quyền lại điên cuồng như vậy!Trịnh Ngu Đồng thở dài nói. Bọn họ từ tháng 1 tháng 2 đã thông qua nhiều hình thức để cảnh báo các đại gia Hoa Kiều của Indonexia, nhưng những đại gia đó lại cho rằng Indonexia bây giờ đã trở thành tiêu điểm được xã hội quốc tế trên toàn thế giới quan tâm, chính quyền Suharto không dám diễn lại trò cũ dưới thiên hạ to lớn!Thành thật mà nói, lúc đầu, anh còn cảm thấy suy nghĩ của những người này cũng có lý! Bây giờ dù sao không thể so sánh với niên đại năm sáu mươi, khi đó toàn thế giới đều vì chiến tranh lạnh mà chia làm hai trận địa, để chống đỡ tầm ảnh hưởng của trận địa đối phương mở rộng ra, đừng nói trấn áp một vài người, chiến tranh đổ máu thành song thì cũng không có gì lạ! Nhưng sau niên đại 80, chiến tranh lạnh kết thúc, và sau này Liên Xô giải thể, quan hệ giữa các quốc gia bắt đầu dịu xuống, chính phủ các nước phương Tây bắt đầu khởi xướng hòa bình, coi trọng chủ nghĩa nhân đạo, toàn thế giới bước vào thời đại tương đối hòa bình! Mặc dù khu vực cục bộ vẫn tồn tại chiến tranh, nhưng không tồn tại với quy mô lớn! Theo họ thấy,nếu chính quyền Suharto trong thời gian này kích động dân bản xứ Indonexia triển khai tàn sát Hoa Kiều, tất nhiên sẽ dẫn đến sự khiển trách trên toàn thế giới, khiến họ trở thành những con chuột bị đánh qua đánh lại! Suharto sẽ không dám gây hắn trong thời gian này!Cho nên khi họ khẳng định khi chính quyền Suharto rất có thể phát rồ lên hạ thủ hạ, thì đã muộn rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...