Đoàn người Sato hơi rùng mình, tùng người giống như quả cà bị dính xương ỉu xìu đi! Sato thì như bị đánh cho lảo đảo, suýt nữa té ngã xuống đất! Lý do này của Phương Minh Viễn khiến họ không còn gì để nói! Đừng nói
giữa hai bên vẫn chưa có ký kết nào chính thức, cho dù là ký rồi, điều
này cũng hoàn toàn trở thành cái cớ để bội ước! Ai bảo chúng dám bôi nhọ nhà họ Phương?
-Như vậy làm sao mới để cơn thịnh nộ của chúng bình thường lại?
Sato giọng điệu bất lực nói. Nếu là vì vấn đề tiền, như vậy thì có thể thương thảo?
-Gía gấp chín lần! Họ đưa ra giá gấp mười một lần!
Sato nghẹn ngào nói,
-Hơn nữa, họ đều đưa ra giá gấp mười lần với tất cả các công ty Nhật Bản!
Thấp hơn giá này, họ ngay cả nói chuyện cũng không có hứng thú!
-Mười một lần?
Sato nghẹn ngào nhìn trân trối Hạ Mã Tả Dực, ông hi vọng Hạ Mã Tả Dực mỉm
cười nói với ông đây chỉ là một lời nói dối! Một câu nói đùa hù dọa!
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là ánh mắt của Hạ Mã Tả Dực nhìn ông
chậm rãi kiên định mà gật đầu!
-Sao bọn họ không đi cướp ngân hàng?
Sau một lúc lâu, Mitsui Masaki mới tức giận nói.
Lúc này Sato mặt đã xám như tro tàn! Gía gấp mười một lần! Lần này Phương
gia đưa ra một cái giá trên trời! Nói thật, giá gấp tám lần, là đã dồn
Sato đến chỗ chết rồi, như vậy, sau khi về Nhật Bản, cũng không có công! Mà không ngờ bây giờ Phương gia lại đưa ra lên gấp mười một lần! Cơ hội đổi ý những người này sẽ phải chớp lấy!
Hạ Mã Tả Dực thở dài,
hắn cũng không thể không thừa nhận, lần này, Phương gia đã nắm được
nhược điểm rất tốt! Mà bọn người Sato lại vì nhất thời hồ đồ mà đẩy mình xuống hố!
Giới truyền thông Trung Quốc bây giờ một mặt gầ như
khiển trách bọn người Sato, hơn nữa không chỉ Ủy ban nhân dân tỉnh Tần
Tây, người phát ngôn Bộ ngoại gia Trung Quốc cũng là truyền thông của
nước mình, một lần nữa khẳng định, hi vọng người ngoại quốc đến Trung
Quốc, phải tôn trọng pháp luật Trung Quốc, để tránh xảy ra chuyện không
vui. Bày tỏ sự tán thưởng đối với cách giải quyết của Cục trưởng cục
cảnh sát Tần Tây Ngụy Nhiên quyết định tạm gian bọn người Sato!
Mà trong chuyện này, Phương gia đóng vai người bị hại, như vậy, bất luận
là về hoàn cảnh xã hội, hay là lập trường của Phương gia đều có đầy đủ
lý do! Mà bọn người Sato đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải chịu
sự tức giận của người Nhật khi họ bị Phương gia trút tức giận---Đòn này
của Phương gia đã quét tất cả các doanh nghiệp của Nhật Bản đi!
-Bây giờ, Phương Minh Viễn không còn ở Phụng Nguyên nữa, Phương gia vốn
không muốn lộ cho họ biết! Lỗ Vận Hưng nghe nói cũng đã về Chương Châu,
chỉ để lại cho chúng ta một bản hợp đồng, chúng ta muốn mua thì phải giá gấp mười một lần, nếu không mua, họ nói sẽ bỏ đi! Dù sao họ vốn cũng
không định bán ra bên ngoài!
Akiko Sano lấy trong túi ra bản hợp đồng đưa cho Sato nói.
Sato cầm lấy lật xem, đúng là bản nháp thỏa thuận lúc đầu giữa họ và Phương
gia, trừ mức giá đã được thay đổi ra, những điều khoản khác không có gì
khác biệt.
Sato cảm thấy đầy chua xót. Đi chín mươi chín bước,
thì lại ngã ở bước cuối cùng! Mắt đã thấy thành công lại vì không kiềm
chế ược mà trởr thành bọt biển!
-Việc này, công ty biết chưa?
Sato chỉ cảm thấy trong miệng toàn mùi tanh.
-Công ty đã biết rồi, nhưng…nhưng công ty chỉ nói để Sato ngài xử lý!
Akiko Sano thấp giọng nói.
Sato trầm xuống, lãnh đạo cấp cao công ty muốn làm gì? Không ngờ ngay cả một ý kiến rõ ràng cũng không có? Lẽ nào, là lãnh đạo cấp cao công ty đã
không hài lòng với thất bại lần này của ông đến cực điểm? Chuyện này
không phải không thể, tình hình trước mắt, công ty sản vật Mitsui phái
người đến chỉ sợ cũng không có cách nào làm dịu bớt cơn phẫn nộ của
Phương gia, tất nhiên cũng không có cách nào thay đổi mức giá của Phương gia! Mọi việc diễn ra sơ với mức giá đàm phán lúc đầu nhiều hơn bốn
phần có dư, cũng phải có người chịu trách nhiệm chuyện này! Mà mặt khác
vì công ty Nhật Bản bị tổn thất không phải cũng cần phải trấn an sao?
Sato hiểu rõ hơn bất cứ ai, lãnh đạo cấp cao công ty rất coi trọng đất hiếm! So với những tài nguyên không thể tái sinh, chỉ cần có máy in tiền thì
tiền mặt có thể không ngừng được in ra thì có là gì? Trữ lượng đất hiếm
của công ty đều là để ứng phó với các tình hình khó khăn xuất hiện! Chỉ
cần còn có thể, lãnh đạo cấp cao của công ty tuyệt đối không thể dễ dàng đồng ý động đến trữ lượng này!
-Tôi hiểu rồi!
Sato vẻ mặt sầu thảm cười nói:
-Phiền phức tôi tạo ra tất nhiên tôi phải tự mình giải quyết!
Sau đó Sato toàn thân mềm nhĩn ngã trên đất!
Lúc này Phương Minh Viễn thực sự vẫn ở Phụng Nguyên, chẳng qua là đang
tránh mặt, không gặp người Nhật, cũng không gặp nhân viên chính phủ
người Nhật đến xin xỏ! Có lúc anh thật sự không rõ những quan chức này
rốt cuộc là lấy lương của nước nào, đang đứng ở bên nào! Rõ ràng nhận
thuế thu nhập do dân Trung Quốc nộp, làm việc lại đứng về phía nước
ngoài, hơn nữa còn không biết thế nào gọi là hổ thẹn, thế nào là đỏ mặt!
Sau khi đoàn người Sato bị bắt, tối hôm đó có quan chức của Ủy
ban nhân dân tỉnh gọi điện tới Phương gia, sau đó liên tục có quan cức
gọi điện đến, đại khái đều yêu cầu, mặc dù nói chuyện rất khéo léo,
nhưng vẫn là miệng yêu cầu muốn Phương gia và cảnh sát Phụng Nguyên suy
xét tới anh hưởng quốc tế, ảnh hưởng đến con đường ngoại giao, muốn chân trọng quan hệ hữu nghị không dễ dàng giữa hai nước Trung Nhật, quý
trọng thành cổ ngoại giao quý báu của các vị lãnh đạo trước…Nói ngắn
gọn, là khuyên Phương gia ra mặt thả bọn người Sato! Chắc bọn người này
không thể nói được Dương Quân Nghĩa, nên mới đi theo đường vòng tìm đến
Phương gia!
Phương gia phiền toái không chịu nổi sau đó Phương
Minh Viễn không chút khách khí nói với một trong các quan chức trong
banh ngành ngoại giao tỉnh, lúc xảy ra chuyện, còn có Chủ tịch công ty
điện ảnh New Line Hollywood của Mĩ Nciku ở đó,hơn nữa đều thấy mọi
chuyện từ đầu đến cuối. Nếu thả bọn người Sato như vậy, sau này khi bọn
người Nciku về nước sẽ đem chuyện này lên giới truyền thông Mĩ, dùng
chuyện này để chứng minh Trung Quốc không phải một quốc gia pháp trị! Mà là một quốc gia nhân trị! Tình cảm giữa các quan chức lơn hơn pháp luật quốc gia! Các quan chức dẫn đầu còn không tuân thủ quy định pháp luật,
còn quay lại chèn ép chính những quan chức mình,nhân dân trong trấn,như
đưa tay sai lắc đầu vẫy đuôi với với người nước ngoài! Người Nhật ở
Trung Quốc có thể nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt nhất! Đến lúc đó, nếu trên xã hội quốc tế, gây ra hiểu lầm gì với các quốc gia khác, làm ô
nhục danh tiếng của Trung Quốc, trách nhiệm này đễn lúc đó ai chịu?
Còn về nghi vấn của Phương Minh Viễn, viên quan chức đó ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng thì gác máy. Sau đó, thì không có ai gọi điện đến Phương gia
nữa. Nhưng những quan chức này lại quay sang các quan chức.thương nhân
có quan hệ tốt với Phương gia để gây áp lực, nếu họ đi thuyết phục
Phương gia, nói hộ vài lời cho bọn Sato. Sở dĩ bây giờ Hạ Mã Tả Dực nhận vụ của Sato, trong đó cũng vì thực tế Phương gia đã quá phiền với việc
này rồi! Kết quả thoáng một chút.
Nhưng việc bọn người Sato bị
tạm giam mặc dù đã được giải quyết, nhưng vấn đề khác lại đến, Sato việc của bọn Sato bị công khai ra bên ngoài, các công ty khác của Nhật tất
nhiên được biết những động hướng mới về vấn đề nhập khẩu đất hiếm của
công ty sản vật Mitsui, thế là cũng dồn dập phái người đến quận Bình
Xuyên, dồn dập yêu cầu đầm phán việc nhập khẩu đất hiếm với Phương gia!
Mặc dù càng hận Nhật Bản, người Trung Quốc cũng không thể không thừa nhận
Nhật Bản rất hiểu quan chức Trung Quốc, hiểu nhiều hơn so với Trung Quốc hiểu quan chức Nhật, mà quan chức Trung Quốc vì đủ loại nguyên nhân mà
“thân cận” với người Nhật Bản, còn hơn cả quan chức Nhật Bản thân cận
với Trung Quốc! Kết quả này chính là, những công ty này công ty nào cũng thông qua quan hệ phức tạp rắc rối, để quan chức Trung Quốc đưa tin nói vài câu tốt cho họ!
Phương Minh Viễn không hề muốn gặp những
người Nhật Bản này, cũng suy xét đắc tội nhiều với quan chức trong nước, trong đó không thiếu những lãnh đạo cấp cao mang tới những hậu quả
nghiêm trọng! Nếu Phương gia vì thế quyết định từ bỏ thị trường trong
nước, chuyên chú tâm đến thị trường quốc tế, thì đã xong rồi. Nhưng điều đó tất nhiên là không thể được, cho nên Phương Minh Viễn chỉ có thể
nghiến răng tiếp đại diện Nhật Bản!
Cũng may sau việc của Sato
bất luận người nhà Phương gia có tỏ thái độ gì với người Nhật, những
người Nhật đó cũng chỉ cho rằng họ vẫn còn giận, mà mình cũng chỉ bị
liên lụy xui xẻo từ vụ của bọn người Sato!
Sau đó, Phương Minh
Viễn giao hết những việc này cho Lỗ Vận Hưng, dù sao một miệng chắc
chắn, thấp hơn so với giá yêu cầu đàm phán trên thị trường quốc tế, căn
bản không cho họ có thời gian suy xét! Mọi người đối xử bình đẳng như
nhau! Anh mượn cớ còn phải thương thảo với Nciku để tránh mặt đi.
Nhưng hôm qua, Phương gia và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông đã đi tới
thỏa thuận chung với công ty điện ảnh New Line, việc chọn lựa đạo diễn
và địa điểm quay công ty điện ảnh New Line đều phải nhượng bộ Phương
Minh viễn và công ty điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông! Hai bên căn bản đã quyết định do đạo diễn New Zealand Peter. Jackson làm đạo diễn bộ phim!
Hai bên giao hẹn đợi sau khi Nciku trở về Hollywuood Mĩ sẽ lại hẹn thời gian cùng tuyên bố tin này lên toàn thế giới!
Sáng hôm nay đoàn người Nciku thừa cơ rời khỏi Phụng Nguyên về nước, nhân
viên đàm phán do tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông phái tới cũng đến
sân bay trở về Hông Kông chuẩn bị các công việc liên quan, việc này tạm
thời coi như đã xong một công đoạn.
Phương Minh Viễn thật ra
cũng muốn đi Hông Kông, nhưng việc ở Phụng Nguyên anh cũng không thể
buông tay ngay lập tức, dù sao trong gia đình, nói thật, trừ anh ra, chỉ sợ không có ai chịu được bao nhiêu đến nhờ vả như vậy, vừa làm cầu nối, vừa đưa thư! Nếu ai không lau mặt kịp, đi đồng ý những người này, ngay
cả có muốn quay lại xử lý cũng không dễ dàng gì!
Cho nên anh vẫn phải ở lại Phụng Nguyên! Cho bụi bặm rơi xuống đất hết đã!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...