Miyamoto có chút biến đổi sắc mặt, mặc dù hắn đoán được việc đầu
tiên Sato phải làm là vì việc đất hiếm yêu cầu từ Phương Minh Viễn mới
tìm đến hắn.Nhưng hắn không ngờ trong tay Phương Minh Viễn lại nắm giữ
nhiều đất hiếm đến như vậy! Mặc dù hắn là biên tập một tạp chí truyện
tranh, nhưng đối với việc đất hiếm sản xuất theo công nghệ hiện đại cũng không phải hoàn toàn không biết! Không có đủ đất hiếm sự phát triển
kinh tế của Nhật Bản sẽ bị ảnh hưởng, về điểm này Miyamoto tin tưởng!
-Sato các ông không nghĩ tại sao Mĩ, Australia, Russia, Canada đều có nguồn
tài nguyên đất hiếm lớn nh vậy ư, những quốc gia này không hề khai thác, mà đem thị trường này giao cho Trung Quốc?
Miyamoto bình thản nói,
-Tại sao khi các ông lấy các sản phẩm sản xuất từ đất hiếm bán lại cho Trung Quốc, giá lại gấp mười hai mươi lần thậm chí hàng trăm lần? Nếu các ông muốn làm rõ điểm này,tất nhiên cũng hiểu rõ tại sao bên Phương lại từ
chối bán đất hiếm cho các ông.
-Đó là vì sự cạnh tranh không theo thứ tự của các doanh nghiệp Trung Quốc bọn họ,đã gây ra sản xuất đất
hiếm tại các quốc gia khác vốn không có lời, buôn bán lỗ vốn không ai
muốn làm, tất nhiên các quốc gai này không sản xuất nữa. Mà sản phẩm của chúng ta dều đầu tư nguồn vốn khổng lồ để nghiên cứu phát triển ra các
sản phẩm mới và hiện đại, tất nhiên là muốn có lợi nhuận lớn, trên thế
giới này quốc gia nào không muốn như vậy?
Sato phản đối.
-Nếu các ông cho rằng sự cạnh tranh không theo thứ tự của các doanh nghiệp
Trung Quốc đã gây ra việc sản xuất đất hiếm ở các quốc gia khác không có lợi nhuận, như vậy trình tự sản xuất khi mà bên Phương và chính phủ
Trung Quốc đang chỉnh đốn đất hiếm hiện nay,sau khi giá đất hiếm tăng
lên,các xí nghiệp của các quốc gia như Mĩ…lại có thể mở cửa sản xuất.
Việc này vừa phá vỡ lũng đoạn, vừa tạo ra cơ hội việc làm tốt, thì có gì không tốt cơ chứ? Ít nhất, các doanh nghiệp Trung Quốc cũng không thể
lấy việc ngừng cung cấp đất hiếm ra để đe dọa chúng ta nữa!
Miyamoto vẫn giữ vẻ thản nhiên nói,
-Còn về mức lợi nhuận khổng lồ mà ngài Sato nói, tôi không muốn bình luận.
Nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, ông Sato cho rằng các sản phẩm dùng kỹ
thuật mới và hiện đại thì có quyền hưởng lợi nhuận cao,thì bên Phương
cũng nghĩ như vậy, tài nguyên đất hiếm cũng có tư cách nhận lợi nhuận
khổng lồ!
Sắc mặt Sato lập tức trầm ngâm lại, ông ta không ngờ Miyamoto lại có thể đứng về phía Phương Minh Viễn nói.
-Ông Miyamoto, theo lập trường của ông, ông là một người Nhật Bản,thì nên lấy ích lợi của Nhật Bản làm trọng chứ!
Sato lạnh lùng nói.
-Phi quốc dân chết tiệt!
Trong lòng Sato mắng thầm.
Miyamoto nhún vai nói,
-Không sai, về điểm này ông nói không phải hoàn toàn sai, tôi là một người
Nhật Bản, đúng là tôi phải bảo vệ lợi ích của quốc gia!
Sắc mặt Sato hơi hòa hoãn một chút.
-Được rồi. Ông Sato, vậy tôi hỏi ông một câu, ông cảm thấy tình nghĩa giữa
tôi và Phương đáng giá bao nhiêu tiền? Nói cách khác, ông cảm thấy
Phương có thể vì tôi mà từ bỏ bảo vệ lợi ích của Trung Quốc, tổ quốc của anh ta không? Theo luận điểm của ông, là một người TRung Quốc, anh ta
không thể trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ, khi lợi ích quốc gia và
tình nghĩa cá nhân cùng đặt ở một điểm, ông thấy nên chọn cái nào? Nói
cách khác, ông cảm thấy con người thành công giống như anh ta ngay cả
việc này cũng nhìn không thấu?
Miyamoto khinh thường lắc đầu nói,
-Vậy thì các ông quá khinh thường anh ta rồi!
Sắc mặt Sato khó coi như gan lợn, câu nói này của Miyamoto thật sự là thấu
tình đạt lý. Ông ta làm sao không biết, quan hệ giữa Miyamoto và Phương
Minh Viễn rất tốt, nhưng so với lợi nhuận khổng lồ có thể đạt được từ
đất hiếm thì chẳng có là cái gì. Phương Minh Viễn làm sao có thể vì việc của Miyamoto mà từ bỏ đi khoản lợi nhuận hằng trăm triệu.
Hơn
nữa, dựa vào việc Phương Minh Viễn có thể vì việc thủ tướng Nhật Bản
Ichiro đến thăm đền thờ, liền lập tức công khai phê bình nội các Nhật
Bản do ngài Ichiro dẫn đầu, thì hoàn toàn có thể khẳng định Phương Minh
Viễn phải trái rất rõ ràng, quyết đoán minh bạch, không vì chuyện hắn ở
Nhật có rất nhiều ngành công nghiệp phát triển, có lợi nhuận lớn mà có
chút chần chừ.
Điều càng khiến cho Sato không biết làm thế nào là nếu các doanh nghiệp khác của Trung Quốc, không kiêng nể gì phê bình
Thủ tướng và nội các Nhật Bản, ngay cả không phải trong thị trường Nhật
cũng bị làm khó dễ, cũng phải thông qua giới truyền thông khiển trách
vài câu, kháng nghị lên Bộ ngoại giao Trung Quốc, mà đối đầu với Phương
Minh Viễn Nhật Bản bất luận là chính phủ hay nhân dân, chỉ có hai ba con mèo nhỏ thì không làm được gì, dường như tất cả đều hành quân lặng lẽ
giống nhau.
Khi người Nhật Bản đối đầu với người Trung Quốc, điều có lợi là dùng những thủ đoạn tốt nhất trước mặt Phương Minh Viễn, ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có.
Sato hiểu suy nghĩ của đa số
người Nhật Bản, bị Phương Minh Viễn làm bẽ mặt nhiều lần, kháng nghị
cũng thế, chống lại cũng thế, chưa một lần có tác dụng mang tính thực
chất, ngược lại còn bị Phương Minh Viễn dũng thủ đoạn ác độc hơn đánh
ngược trở lại. Nhất là đợt động đất ở Kobe, khiến toàn thể người Nhật
Bản choáng váng, cho đến bây giờ, vẫn thường nghe thấy có người Nhật Bản than vãn, lúc đầu nếu nghe lời cảnh báo của “Phương”, để ý một chút,
cũng không đến mức có nhiều đồng bào bị chết và nhiều người bị thương
trong cuộc động đất đó.
Là một đảo nhỏ, một đảo chịu nhiều thiên
tai nặng nề, trên thế giới này,so với người Nhật Bản thì dân tộc có nguy cơ bị hủy diệt ngoại trừ một số dân tộc đã bị hủy diệt, cũng không còn
nữa! Cho dù lúc đầu rốt cuộc là Phương Minh Viễn mèo mù gặp chuột chết
hay là có chút cảm nhận---thì đại đa số mọi người đều cho rằng đó là
thần linh đã hiển linh---vì thái độ của Phương Minh Viễn trước khi trận
động đất xảy ra cứng rắn đến mức người ta phải tức giận, căn bản không
muốn cho anh ta bất cứ con đường sống nào. Sau khi trận động đất nổ ra,
thực sự đã tát một cái trời giáng vào người Nhật Bản! khiến người Nhật
Bản trở thành trò cười trên thế giới!
Nhật Bản là một nước tín
ngưỡng thần linh, ảnh hưởng của tôn giáo đã thẩm thấu đến đời sống sinh
hoạt của người Nhật Bản, người Nhật Bản hoàn toàn không tin vào thần
linh chỉ một bộ phận nhỏ trong tổng số quốc dân! Mặc dù người Nhật Bản
rất buồn tại sao thần linh Nhật Bản lại nhắc nhở một người Trung Quốc,
nhưng sự thật đã thắng hùng biện, họ chỉ có thể tiếp nhận. Đối với người dược thần linh yêu thương họ đương nhiên pải nể sợ!
Tất nhiên
cũng không thể phủ nhận trong đó có một bộ phận rất lớn người Nhật Bản
hi vọng nếu xác suất này rất cao, khi Nhật Bản lại xảy ra thiên tai một
lần nữa, Phương Minh Viễn còn có thể đưa ra lời cảnh báo như trận động
đất ở Kobe!
-Miyamoto, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi!
Sato nói,
-Tôi không hề muốn nhận được sự ưu đãi gì thông qua tình bạn giữa Phương và
ông. Tôi chỉ muốn ông Miyamoto nói với Phương chúng tôi hi vọng có thể
tiến hành đàm phán với Phương về việc nhập khẩu đất hiếm trong hai năm
nay và năm sau, để đảm bảo cho công ty sản vật Tam Tỉnh chúng tôi, thậm
chí toàn bộ Nhật Bản còn được đảm bảo nguồn đất hiếm theo yêu cầu.
-Là vì chuyện này?
Miyamoto có chút ngạc nhiên nói, gọi tôi đến đây là vì chuyện này sao?chỉ vì
muốn tôi thông báo cho Phương Minh Viễn, họ hi vọng có thể đàm phán với
anh ta về việc nhập khẩu đất hiếm?
-Chính vì chuyện này!
Sato bất đắc dĩ nói. Mặc dù sáu tập đoàn lớn của Nhật Bản phụ trách những
người nhập khẩu đất hiếm, sau khi biết được tin này sẽ lập tức liên lạc
với ngành khai thác Trung Quốc,thậm chí còn phái người đích thân đến
thương thảo việc nhập khẩu đất hiếm với ngành khai thác Trung Quốc.
Nhưng người họ có thể liên hệ phụ trách cao nhất chỉ có thể là Tổng giám đốc ngành khai thác Trung Quốc Lỗ Vận Hưng.
Mà Lỗ Vận Hưng,sau
vài ba lần lấy đường bọc đạn tiễn bọn họ ra về, họ mới thấu hiểu, ngành
khai thác Trung Quốc hiện nay mặc dù do ông ta quản lý, nhưng hiện tay
ông ta chỉ quản lý việc trong nước,mà trong hai năm nay và năm sau, tất
cả quyền xuất khẩu đất hiếm của ngành khai thác Trung Quốc đều bị ông
chủ thu nắm hết. Nói ngắn gọn, chính là ông ta có quyền ký vào các đơn
thu mua đất hiếm trong nước, nhưng quyền xuất khẩu một gam đất hiếm ông
ta lại không có quyền! Bọn họ có cống nạp bao nhêu thứ cũng chẳng có tác dụng gì! Nếu họ muốn nhập khẩu đất hiếm cuối cùng cũng phải đi tìm
Phương Minh Viễn!
Sau khi mấy người Sato nhận được tin này, lập
tức liên hệ với Phương Minh viễn, đáng tiếc họ có dùng bất cứ cách nào
cũng như đá chìm dưới biển, không hề có bát kỳ tin tức nào, chỉ có hồi
âm theo công thức hóa tạm thời Phương Minh Viễn không có thời gian xử lý việc này, tất cả đợi sau này hẵng nói! Còn thời gian này, có thể ba đến năm tháng, cũng có khả năng nửa năm đến một năm!
Đừng nói nửa năm hay một năm, ngay cả ba đến năm tháng cũng khiến mấy người Sato phải sốt ruột rồi!
Mặc dù trong thời gian ngắn đất hiếm mà sáu tập đoàn lớn của Nhật Bản nắm
giữ không thể thiếu, nhưng trong nội bộ của sáu tập đoàn này đã có người đề nghị phải truy xét trách nhiệm ban đầu của những người không đối phó được! Nếu không phải lúc đó họ dùng những thủ đoạn không chính đáng tạo cơ hội cho ngành khai thác Trung Quốc thu mua lại tài nguyên đất hiếm
trong nước, nếu không mọi chuyện đâu có tiến triển đến mức như vậy!
Mọi người đều hiểu, đàm phán nhập khẩu đất hiếm với ngành khai thác Trung
Quốc khó khăn sẽ càng lớn hơn! Ngành khai khác Trung Quốc thu mua đất
hiếm đã gấp hai lần giá trên thị trường quốc tế, muốn mua lại đất hiếm
từ trong tay chúng thì những tập đoàn của Nhật Bản còn phải trả mức giá
cao hơn! Lại liên tưởng đến bản hợp đồng mà công ty xuất nhập khẩu
Farari ký với ngành khai thác Trung Quốc còn cảm thấy kỳ lạ hơn, mấy
người Sato không khỏi thấy lạnh gáy!
Nhưng so với giá đất hiếm,
càng cần thiết khẩn cấp giải quyết chính là làm thế nào liên hệ được với đối phương, giữa hai bên không có quan hệ, thì đàm phán thế nào?
-Tất nhiên nếu ông Miyamoto có thể nói đỡ cho chúng tôi mấy câu thì sẽ càng
tốt hơn! Công ty sản vật Tam Tỉnh tôi nhất định sẽ có báo đáp!
Sato vội vàng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...