Bọn Phương Minh Viễn dừng lại ở trước một ngã tư đường, ngay tại bên
cạnh chiếc xe thể thao mui thuyền rộng rãi của bọn họ, một người con
trai còn trẻ tuổi đang ôm một người phụ nữ nồng nặc mùi son phấn, không
biết nói chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ có vẻ đang rất phấn chấn, vui vẻ.
Trịnh Gia Nghi cũng không khỏi mở to hai mắt, đây mới là dời người không lúc nào là không gặp, không thể tưởng tượng được mới qua một năm, chính mình gặp lại Lục Thiên Hữu ở trên đường phố của HongKong. Hơn nữa xem
ra, vẫn là một dáng vẻ của người làm quan rộng mở!
Lục Thiên Hữu
cũng không biết, ngay tại chiếc xe thể thao mui thuyền rộng rãi kia của
hắn, lại là trên đường phố của HongKong, lại không thấy được trong chiếc xe Mercedes-Benz, không ngờ là Phương Minh Viễn và Trịnh Gia Nghi trong đó.
Lúc trước ở Anh Quốc, trải qua việc hòa giải trong cuộc thi
đấu giữa Phó tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu Phất Thụy Philip.
George.Rodman và tham tán của đại sứ quán Trung Quốc tại Anh quốc, hơn
nữa cha mình Lục Văn Chương tự mình qua Anh quốc nhận lỗi với Phương
Minh Viễn, sau khi đáp ưng nhiều điều kiện hà khắc và sau khi Lục Thiên
Hữu chịu giam giữ ba mươi lăm ngày, bị cảnh sát Anh quốc trục xuất. Nói
là trục xuất nhưng thực ra là chuyển giao giữa cảnh sát Trung Quốc và
cảnh sát Anh quốc, sau khi về nước, Lục Thiên Hữu bị tội cố ý đánh người bị thương, bị giam tại nhà giam tỉnh, thời hạn thi hành án là 7 năm.
Trong thời giant hi hành án này thực ra cũng được anh em Lục Văn Hoa và lục
Văn Chương nhiều lần châm chước. Nhưng rõ ràng Phương Minh Viễn đã đề
xuất thời giant hi hành án không dưới 5 năm, nếu chính mình ép năm năm,
có lẽ đối phương càng bất mãn. Đã trải qua một lần ở Anh quốc, Lục Văn
Chương đối vơi Phương Minh Viễn càng kiêng kị, dù sao một gia tộc lại có thể bị đại một gã tham tán ở sự quán Anh áp đảo,không phải căn nhà nhỏ
bé của nhà họ Lục ở Chương Châu có thể chống đỡ.
Hơn nữa, vì gom
góp mười triệu bảng Anh, có thẻ nói nhà họ Lục đã điều động tất cả tài
chính trong tay, còn một ít tài sản cố định mang danh nghĩa hai người
lại phải mang tới ngân hàng để mượn tiền, lúc này mới miễn cưỡng giao
khoản tiền này cho Phương Minh Viễn.
Lục Thiên Hữu về nước nhưng
đồng lõa vơi hắn là Vương Hoa Lập và Vương Đông cường lại không may mắn
như vậy, tuy rằng bọn họ thân thuộc, cũng chạy ngược chạy xuôi để chạy
tội cho bọn họ, nhưng thứ nhất là bọn họ không có mạng lưới quan hệ tài
chính hùng hậu ở Anh quốc như nhà họ Lục; thứ hai, vì cam đoan thực hiện ước định, Philip cũng nhận được nhiều áp lực từ cảnh sát Anh quốc. Cho
nên hai người này đã bị tòa án Anh quốc tuyên bố là tội phạm, mặt khác
bỏ tù 72 năm và 63 năm, hơn nữa còn quy đỉnhõ ràng là không được nộp
tiền bảo lãnh.
Nếu như nói đây là tình huống không ngờ, ví dụ như hai người đó có cha mẹ là cán bộ cấp tỉnh trở lên của Trung Quốc, hai
người có thể suy nghĩ là ở trong tù của Anh quôc cả quãng đời còn lại.
Về phần Joseph và thuộc hạ của hắn, tự nhiên cũng là không có trái cây
ngon mà ăn. Anh quốc không có tử hình cho nên bọn họ bị phân công phán
từ 50 nưm tới 100 năm, không đợi thời gian thi hành án. Tuy nhiên so với Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường mà nói, bọn họ vẫn có cơ hội nộp tiền bảo lãnh. Có lẽ ở trong ngục 10 năm đến 20 năm là có thể được thả.
Khi Lục Thiên Hữu ở trong tù sau khi biết được tin tức này, lúc đó cũng sợ
một thời gian dài. Chỉ cần nghĩ tới khả năng mình có thể bị giam trong
ngục của Anh quốc tới chết, Lục Thiên Hữu mồ hôi lạnh toát.
Cùng
so sánh với bọn chúng, Lục Thiên Hữu bị giam ở Trung Quốc cũng bình
thường giống như trên thiên đường. Bởi vì nhà họ Lục đã sắp xếp cho Lục
Thiên Hữu ở trong nhà giam một mình. phòng giam có diện tích hơn ba mươi thước vuông, trong đó còn có một phòng vệ sinh, có vòi tắm hoa sen.
Trong phòng còn có TV và tủ lạnh, còn có rất nhiều sách và báo chí. Đáp
ứng yêu cầu của Lục Thiên Hữu, trang bị cho hắn máy VCD mới đưa ra thị
trường không lâu, còn có máy chơi game mới nhất.
Hơn nữa Lũ Thiên Hữu không phải tham gia lao động. Ngoại trừ việc không thể tiến vào khu làm việc của nhà giam và không thể ra khỏi nhà giam từ 8h sáng đến 8h
tối, Lục Thiên Hữu có thể làm gì trong nhà giam cũng được. Nếu Lục Thiên Hứu muốn làm gì ngoài nhà giam, chỉ cần có bốn tên cảnh sát di theo,
ban ngày cũng có thể ra ngoài thành.
Cho nên thời gian Lục Thiên Hữu ở trong trại giam, ngoại trừ một số việc bị trói buộc, buổi tối
nhất định phải ở tại nhà giam, không thể tùy tiện ngủ lại ở bên ngoài,
kì thật không phải nếm bất cứ khổ cực nào, thậm chí sau 2 tháng bị giam, liền cử người đem vào cho hắn hai người phụ nữ, mỗi ngày buổi sáng đến, buổi tối đi, giúp hắn tìm niềm vui. Mà sau khi được 3 tháng, hắm thậm
chí còn lôi kéo lãnh đạo của trại giam, cùng nhau tới những chỗ ăn chơi
hoan lạ của địa phương.
Dù sao nhà họ Lục cũng có tiền, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền lớn, bọn quan viên này liền phục vụ hắn như một vị tiên.
Thời gian hắn bị giam càng dài, sau khi tâm lí sợ hãi của hắn không còn, Lục Thiên Hữu ở trong trại giam càng ngày càng buồn bực, liền ngĩ ra một
cách là đi đến vùng núi thâm sơn cùng cốc vài ngày, cũng sảng khoái hơn
cái nhà giam một mẫu ruộng có ba phần là đấtt kia.
Lục Văn Chương đối với yêu cầu của đứa con “Đứng đắn” tự nhiên là phải cố gắng lớn
nhất. Vì thế hắn lừa dối Lục Văn Hoa, trộm tìm một người thanh niên có
bộ dạng khá giống với Lục Thiên Hữu, lại hối lộ lãnh đạo nhà giam, mua
được toàn bộ từ trên xuống dưới, đến thay mận đổi đào, đổi cho Lục Thiên Hữu ra ngoài.
Lúc đầu, cha con Lục Thiên Hữu còn lo sự việc bị
bại lộ, là cho Phương Minh Viễn nooit trận lôi đình, cho nên sau năm sáu ngày trao đổi, Lục Thiên Hữu cảm thấy ở bên ngoài cũng không khác bình
thường nhiều, hai người lại đổi lại. Cho nên Lục Thiên Hữu hành tung
xung quang nhà giam huyện còn nhiều, cam đoan một khi có cơn gió thổi
lay động cỏ cũng đủ chạy về nhà giam.
Nhưng sau khi trải qua một
hai tháng, cha con Lục Văn Chương phát hiện, dường như căn bản là không
ai để ý tới chuyện này, lá gan bọn họ càng lúc càng lớn, thời gian Lục
Thiên Hữu trở lại nhà giam ngày càng ngắn, thường thường trong một
tháng, thời gian ở trong ngục chưa tới ba hay năm ngày. Cùng lúc đó phạm vi hoạt dộng của Lục Thiên Hữu ngày càng được mở rộng, từ phạm vi xung
quanh nhà giam huyện ra toàn tỉnh, sau đó lại mở rộng ra các tỉnh lân
cận. Thật ra hắn cũng không co hy vọng xuất ngoại.
Mà tới năm nay đã được 7 tháng rồi, bởi vì HongKong trở về Trung Quốc, tiếp theo là
bùng nổ hủng hoảng tài chính Đông Nam Á, Lục Thiên Hữu đã nghĩ đến việc
tới HongKong đi dạo. Tuy rằng trước đó không phải là hắn chưa có tới
HongKong, nhưng HongKong Khi đó và HongKong hiện tại thì đã thay đổi.
Đối với ý tưởng này của hắn, đương nhiên là Lục Văn Chương sẽ không từ
chối, vì thế hắn liền nhờ tới tên tuổi và thân phận của người thanh niên kia ngồi tù thay hắn, đi tới HongKong. Ngành khai thác mỏ Hoa Tân ở
HongKong đương nhiên là có đồng bọn
Cho nên Lục Thiên Hữu ở HongKong cũng như là cá gặp nước, xe thơm người đẹp, vô cùng dể chịu.
Tuy rằng hắn cũng biêt, năm đó ở Anh quốc, trong đám người Phương Minh Viễn co một người con gái đến từ gia đình quyền quý ở HongKong, nhưng xem ra hắn không tính được tổng diện tích rộng lớn của HongKong, người tập
trung cũng tương đối đông, trong số lượng dân số đông như vậy, nếu cố ý
tìm, hai người quen biết nhau, có thể gặp nhau giữa biển người mênh
mông, xác suất là cực kì nhỏ.
Hơn nữa Lục Thiên Hữu cũng tự biết, mấy năm qua nhà họ Lục buôn bán đất hiếm lời không ít tiền, tài sản này ở trong nước khiến nhiều người them nhỏ dãi, nhưng đặt ở HongKong không là gì cả, đừng nói nhà quyền quý này ở HongKong, chính là gia tộc hạng
nhất, tài sản này cũng không có khả năng so với nhà họ Lục. Đây mới là,
không đến HongKong không biết mình nghèo.
Cho nên hắn cho rằng,
phạm vi hoạt động của hắn, cùng với những người hắn kết bạn, đương nhiên phải không cùng gặp gỡ đối phương không cùng xuất hiện, nói như vậy,
xác suất gặp gỡ có thể xem nhẹ. Vì thế sau ngày 28/7 tiến vào HongKong
chơi rất là kinh khủng.
Cả ngày mở xe thể thao ra, mang theo người đẹp ra vào những nơi này.
Đương nhiên, Lục Thiên Hữu không phải là không đúng tý nào, ở HongKong không
làm gì cả, giống hôm nay, hắn muốn đi gặp một vị thương nhân đến từ Hàn
Quốc, một khách hàng của Khai thác mỏ Hoa Tân.
Khách hàng chủ yếu của khai thác mỏ Hoa Tân vốn là đều đến từ quốc gia phát đạt, sau khi
kết hợp ngoại giao với Hàn Quốc, hai công ty mơi có dịp tiếp xúc. Tuy
nhiên, giá cả mua đồ ăn đến từ Hàn Quốc khai thác mỏ Hoa Tân cũng là một trong những khách hàng cao nhất, hơn nữa người Hàn Quốc trả giá rất
nhanh. Không bao giờ cò kè mặc cả. Không giống người Anh, người Mĩ và
người Nhật Bản, cuối cùng dùng trăm phương ngìn kế mua đồ ăn với giá
thấp.
Mà tiền mười triệu bảng Anh khiến cho nhà họ Lục vô cùng
căng thẳng, cho nên nhà họ Lục gia tăng quy mô đối với đất quý, nhằm đạt tới lợi ích lớn nhất. Cho nên, người Hàn Quốc không thể nghi ngờ trở
thành lựa chọn của bọn họ.
Mà lúc này Lục Thiên Hữu gặp gỡ người Hàn Quốc cũng là vì bàn bạc hiệp nghị Cung Hoa năm 97-98
Đương nhiên, người đàm phán không phải là hắn. Lục Văn Chương đã sớm dồng ý
với những điều khoản mà đối phương đưa ra, lúc này chủ yếu là tiến hành
bàn bạc một số quy tắc giữa hai bên, và kí hợp đồng. Đồng thời, Lục Văn
Chương cũng có ý kiến cho Lục Thiên Hữu tiếp xúc với kinh doanh đất
hiếm, tiếp xúc với khách hàng của công ty, vì tương lai hắn chuẩn bị làm tại công ty.
Vui vẻ với sự sắp xếp này của cha, mặc dù Lục Thiên Hữu có chút bât mãn nhưng cũng hiểu được, đây là con đường tất yếu của
hắn trong tương lai, cho nên hôm nay hắn buông tha việc đi du ngoạn trên biển cùng lũ bạn, đi ô tô tơi công ty.
Nhưng hắn lại vạn lần
không ngờ, không ngờ lại khéo như vậy, hắn và Phương Minh Viễn, Trịnh
Gia Nghi ở ngã tư cùng tiến vào một con đường, hơn nữa xe của hắn còn
dứng bên cạnh xe Phương Minh Viễn, mà hắn lại là người lái một chiếc xe
thể thao hình mui thuyền rộng rãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...