Đêm đó, Phương Minh Viễn ngủ lại biệt thự bên bờ biển của hoàng tử
Abdullah, hoàng tử Abdullah đã sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi hắn vào
tối hôm đó.
Sau bữa tiệc, hoàng tử Abdullah không rời khỏi biệt
thự trở về kinh thành, mà ở lại. Về phần Ngũ Ba Hách, do công việc bận
rộn, buổi chiều đã trở về trong thành phố Kuwait. Dưới bầu trời đêm sang tỏa, hai người ngồi trên tầng thượng của biệt thự, nhìn ra biển xa xăm, hưởng thụ sự mát mẻ nhẹ nhàng của những cơn gió biển thổi vào.
-Phương, lần cược đó, vẫn là cậu đã thắng.
Hoàng tử Abdullah khẽ lắc rượu vang đỏ trong tay, nói với thần sắc khó tin.
-Cho tới hôm nay, hồi tưởng lại, tôi vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ,
trong một đêm, nước tôi bị sa vào bánh xe của quân đội Iraq, tôi vốn cho rằng, một lần nữa trở lại trong thành phố, ít nhất cũng cần chúng tôi
đợi thời gian kéo dài đến tám năm mười năm. Sau khi đã trả cái giá rất
lớn, ngoài cậu ra, ai có thể ngờ được. Không ngờ trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi, chỉ là là túi không, thì đem người người Iraq vô cùng
độc ác đánh cho chật vật không chịu nổi, không ngờ trận chiến trên mặt
đất vừa mới bắt đầu, người Iraq liền bị tan rã, thuận lợi cho việc khôi
phục nước tôi, vì sao lúc đó cậu lại nắm phần chắc thắng lớn như vậy
chứ?
Vấn đề này, hoàng tử Abdullah đã nghĩ rất lâu rồi, hơn nữa
lúc ấy các chuyện gia quân sự của mỗi nước trên thế giới tuy đại đa số
đều cho rằng lien quân giữa hai nước Mỹ và Anh nhất định sẽ thu được
thắng lợi trên chiến tranh vùng vịnh. Nhưng ai cũng không dám giống như
Phương Minh Viễn, nói ra một khi chính thức khai chiến, nếu trong ba
tháng quân Mỹ chắc thắng, lúc đó anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn có lẽ
là không ít những chuyện này, nhưng hiện giờ xem ra, Phương Minh Viễn đã tính toán kỹ càng.
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, vấn đề
này, hắn từ lâu đã đoán được lần này trở lại Trung Đông, khẳng định sẽ
có người hỏi, cho nên sớm đã nghĩ ra cách trả lời.
-Hoàng tử
Abdullah, thực ra tôi lúc đó cái mà tôi đoán, nếu nói là nắm chắc cũng
chỉ có khoảng 60%. Mọi người đều nghìn thấy Iraq và Iran chiến tranh gần mười năm, cũng xem như đem quân đội đi rèn luyện, nhưng bọn họ đánh
nhau là chiến tranh gì? Nói khó nghe một chút, vẫn là chiến tranh dưới
hình thức của chiến tranh thế giới 2, mà chiến tranh thế giới 2 đã cách
đây hơn bốn mươi năm rồi, sự phát triển kỹ thuật quân sự của hơn bốn
mươi năm, hình thức chiến tranh cũng sớm đã có sự thay đổi rồi, bọn họ
có thể chỉ nhìn thấy nước Mỹ thất bại trong chiến tranh Triều Tiên và
chiến tranh Việt Nam, chứ không hề nghĩ, người Mỹ đã tổn thất lớn như
thế, thì không nghĩ đến việc thay đổi?
Hơn nữa, nước Mỹ là một
trong những những nước siêu cường quốc, nếu không có vài phần chắc thắng trong trận chiến này, làm sao có thể tùy tiện phát động chiến tranh? Sự thất bại đầu tiên trong chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh với Việt
Nam, đối với uy tín của Mỹ lúc đó trên quốc tế, có thể là sự tổn hại
không nhỏ, người Mỹ lại không phải đồ ngốc, làm sao có thể phạm phải sai lầm hết lần này đến lần khác. Cho nên, tôi cho rằng quân Mỹ lần này
quân Mỹ sẽ chắc thắng.
Phương Minh Viễn chỉ ngón trỏ lên nói:
-Đây là điều thứ nhất.
-Thứ hai, sự phát triển về kinh tế của Mỹ trên thế giới rất tốt, hơn nữa về
ngành công nghiệp điện tử, có thể nói là trình độ cao nhất thế giới, mà ở thế giới này hiện giờ, bất cứ một kỹ thuật mới được phát minh ra, ưu
việt và tiên tiến nhất phải xem xét đến hầu như là lĩnh vực quân sự. Bởi vì, về cơ bản, các đồ dùng cho quân sự, yêu cầu về chi phí thấp hơn
ngành thương nghiệp, một phần kỹ thuật do chi phí quá cao không có cách
nào mở rộng quy mô lớn, đối với việc bên quân đội theo đuổi những trang
thiết bị quân sự tiên tiến cũng không phải là vấn đề. Cho nên, tôi cho
rằng, kỳ thuật vũ khí của nước Mỹ, do có được sự ủng hộ rất lớn từ ngành công nghiệp điện tử trong nước, chắc chắn có một lần phát triển phá
cách.
-Thứ ba, khu vực Trung Đông, với cái nhìn của người Mỹ,
chính là kho dầu của bọn họ, là căn cứ năng lượng của bọn họ, không dể
để mất. Nhưng khí hậu của khu vực Trung Đông lại không có lợi cho quân
đội Mỹ ở đây một thời gian dài trong trận chiến với người Iraq. Cho nên
bọn họ nhất định theo đuổi tốc chiến tốc thắng, nếu tiêu hao được mùa hè của Trung Đông sắp đến, vậy thì người Iraq là người bản địa của khu vực Trung Đông, so với việc người Mỹ không thích nghi được với thời tiết ở
đây, chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế lớn. Hơn nữa sau khi vào mùa hè, một lượng lớn cát bụi sẽ tạo nên khó khăn vô cùng lớn đối với việc bảo
dưỡng trang thiết bị của người Mỹ. Cho nên, người Mỹ cũng sẽ theo đuổi
tốc chiến tốc thắng. Tôi đang suy nghĩ, với tốc độ xử lý của Hội đồng
bảo an Liên Hiệp Quốc lúc đó mà nói, thời gian trao quyền cho người Mỹ
phát động chiến tranh làm sao còn kéo dài đến năm nay, vậy thì ba tháng
thực hiện đem mục tiêu đuổi người Iraq ra ngoài lãnh thổ Kuwait vẫn có
khả năng thực hiện.
-Chính là những thứ này?
Hoàng tử
Abdullah nhìn Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc. tuy ba điều hắn nói
đều có lý, nhưng chỉ dựa vào ba điều này, hắn dám lấy ra một tỷ Usd đánh cược lần này với mình không?
Phương Minh Viễn nhún vau nói:
-Chính là những điều này, đã đánh cuộc ư, thì có khả năng thua, tôi đã chuẩn
bị tâm lý này. Hơn nữa, nếu tôi và anh thay đổi thời gian thành nửa năm, anh còn đánh cuộc với tôi không?
Những lời thẳng thắn của Phương Minh Viễn khiến hoàng tử Abdullah không biết nói gì cho phải. Quả thực
như những gì Phương Minh Viễn đã nói, nếu Phương Minh Viễn định thời
gian thành nửa năm, anh ta còn đáng ứng một cách vui vẻ như vậy không?
Nếu biết, ở Kuwait, ngành công nghiệp dầu mỏ là thuộc sở hữu của quốc
gia, doanh nghiệp tư nhân hoặc doanh nghiệp nước ngoài, muốn gia nhập
trong ngành công nghiệp dầu mỏ, đó không phải là việc dể dàng. Chính là ý đồ đầu tư của các tập đoàn dầu mỏ đa quốc gia có tiếng đó của quốc gia
Âu Mĩ, bị Kuwair tuyệt đường thong thương, cũng có một lượng lớn người
trong điều kiện đó của Phương Minh Viễn, nếu không phải trong thời kỳ
đặc biệt, hoàng gia Kuwait căn bản không thể đồng ý.
-Được thôi, được thôi, bất kể lúc đó cậu nghĩ như thế nào, dù sao cậu cũng đã thắng cược.
Hoàng tử Abdullah mở hai tay ra, sắc mặt bất đắc dĩ nói:
-Emir đã chính thức phê chuẩn việc đầu tư của cậu, trong mỏ dầu Kalafaer của
phía Đông nước tôi, cậu có 25% cổ phần, cậu muốn tiền lãi ư, hay muốn
phần tử dầu chứ?
-Mỏ dầu Kalafaer? 25% cổ phần? Làm sao lại nhiều như vậy?
Phương Minh Viễn cũng giật mình,tuy mỏ dầu Kalafaer không phải mỏ dầu lớn nhất của Kuwait, nhưng cũng là một mỏ dầu tự phun có quy mô bậc trung, 25%
cổ phần của nó thì đáng giá một tỷ Usd?
Hoàng tử Abdullah nhìn vẻ giật mình kinh ngạc của Phương Minh Viễn, cười lên một cách đắc ý. Ở
cùng với Phương Minh Viễn, hoàng tử Abdullah luôn có một cảm giác giao
tiếp với người đã trưởng thành, hơn nữa đối phương luôn có sự chuẩn bị
kỹ càng, khiến cho anh ta cảm thấy lạc hậu, hiện giờ cho dù đã nhìn thấy Phương Minh Viễn đã lộ ra dáng vẻ king ngạc, khiến tâm trạng anh ta rất tốt.
-25% cổ phần của mỏ dầu Kalafaer, một tỷ Usd đương nhiên là mua không được, nhưng…
Hoàng tử Abdullah kéo dài giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...