-A, các người xem, có người đến rồi!
Sài Tĩnh Ngọc khẽ nói với bọn họ Triệu Nhã và Phùng Thiến tay trong tay bước đi.
Quả nhiên, đúng như những gì cô nói, có một người đàn ông không rõ bao nhiêu tuổi, lấy mũ lông che mặt, tiến đến bắt chuyện với người thanh niên đang giơ tập tiền lên.
-Người kia khẳng định là một người kết nối!
Sài Tịnh Ngọc cười nói.
-Người kết nối?
Giang Nhạc Sơn tò mò hỏi. Từ này, hắn trước nay chưa từng nghe qua.
-Chính là “kẻ đầu cơ” mà các người vẫn thường nhắc, ở Bắc Kinh cách ngôn gọi là “người kết nối”!
Lưu Dũng cười nói.
-Thật là được mở rộng tầm mắt! Đây là lần đầu tôi nghe nói, người thủ đô gọi họ là “người kết nối”!
Giang Nhạc Sơn cười cười nói:
-“Người kết nối”... Từ này dùng thật là chuẩn xác!
-Từ này phải là những người già trong kinh thành mới biết được, hiện tại, ha ha, bình thường mọi người đều gọi là kẻ đầu cơ trục lợi!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Tuy nhiên tình hình chung, đều không có ai quản!
-Ừ, bên thành phố Thượng Hải cũng là như vậy.
Giang Nhạc Sơn gật gật đầu nói. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết chuyện này là không phù hợp với chính sách quốc gia, nhưng cũng không thể nào mà ngăn cấm hết.
-Kìa! Mọi người xem, tên tiểu tử kia hình như không mua được rồi?
Triệu Nhã chỉ ra phía hai người kia, nén giọng nói.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên đúng như lời cô nói, người nam kia đã xoay người đi ra chỗ khác, còn cái người trẻ tuổi kia vẫn đang quơ tập tiền mặt đứng ở nơi đó, tiếp tục kêu to:
-Một trăm rưởi mà cũng không mua được? Thật là tham lam!
Giang Nhạc Sơn không khỏi thốt ra nói.
Lưu Dũng không cho là đúng, hơi lắc lắc đầu, vừa định mở lời, Phương Minh Viễn liền nhẹ lắc đầu, Lưu Dũng liền đem những lời muốn nói nuốt xuống cổ họng.
Sự xuất hiện của những kẻ đầu cơ này, cũng không phải chỉ là hiện tượng xã hội chỉ có ở Trung Quốc, mà còn xảy ra ở các nước phát triển như Anh, Mỹ, mỗi lần tổ chức những trận thi đấu lớn, hoặc có sự biểu diễn của các siêu sao, ở ngoài sân vận động hay ở nơi tổ chức biểu diễn, bạn đều có thể nhìn thấy bóng dáng những kẻ đầu cơ này. Mặc dù đại bộ phận các quốc gia đều có luật nghiêm cấm hành vi đảo phiếu, nhưng sự xuất hiện của những kẻ đầu cơ vẫn không hề chấm dứt.
Hơn nữa những kẻ đầu cơ trục lợi buôn lậu vé xe lửa, cũng từng xuất hiện ở Mĩ. Chẳng qua, đó là ở cuối thế kỷ mười chín, đầu thế kỷ hai mươi. Ngay lúc đó ở nước Mĩ có một cái tên rất nổi tiếng —— người kinh tế phiếu vụ.
Đó là bởi vì lúc ấy giá thấp vé số lượng xe lửa thấp xa so với mức thị trường cần, rất nhiều người đều tranh giành mua, giá qua tay sẽ càng cao hơn nữa. Bởi vì lúc ấy pháp luật không kiện toàn, rất nhiều người mua vé nhiều chân chính không khiếu nại, đã xảy ra nhiều trường hợp dẫn đến xung đột. Điểm này, thoạt nhìn, so với việc khó cầu một vé xe lửa ở Hoa Hạ, cùng có thể nói là giống nhau.
Chỉ có điều bởi vì sau này ở nước Mĩ số lượng xe cá nhân tăng dần theo từng năm, mọi người bình thường đi đâu gần đều lựa chọn đi bằng ô-tô, đi xa thì đi bằng máy bay, xe lửa càng ngày càng ít được mọi người coi trọng, số người đi xe lửa càng ngày càng thấp, nên buôn lậu vé mới giảm xuống.
Tuy nhiên, vé xe lửa rời khỏi tầm mắt của những người kinh tế phiếu vụ này, thì những lĩnh vực khác lại được họ dòm ngó đến. Những chuyên gia về vé phiếu, người thường đương nhiên không phải đối thủ của bọn họ. Thường thường thì vé vào cửa của những buổi biểu diễn hoặc những trận thi đấu, từ lúc được phát hành, chỉ sau mấy phút, sẽ bị những người này quơ sạch. Sau đó lấy giá cao hơn đến mười lần để đầu cơ trục lợi.
Vì thế, nhiều bang của nước Mĩ thậm chí đã phải tuyên bố đảo phiếu là hạnh vi phạm pháp. Nghe nói, Washington đã thông qua dự luật, cấm lấy vượt quá năm đô la Mỹ một vé vào cửa chuyển nhượng.
Thêm một ví dụ như ở bên Anh, độ đả kích của chính phủ Anh quốc với những kẻ đầu cơ là một trong những quốc gia phương Tây nghiêm khắc nhất. Căn cứ theo luật pháp của Anh quốc, đầu cơ trục lợi vé xem bóng đá cũng là phạm tội. Bởi vậy, rất nhiều người mê bóng đá nếu như không mua được vé vào cửa, thì hầu như là không mua vé của những kẻ này.
Ngay cả iphone4 sau này được tung ra thị trường Anh quốc, luôn luôn có một hàng người xếp hàng dài bên ngoài những cửa hàng bán lẻ của Apple, nhưng trong đó cũng có rất nhiều người là "đua theo" —— mỗi lần mua được một chiếc iphone4 bọn họ có thể cho thuê với hơn mười bảng Anh. Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần có đồ vật nào không được cung cấp đầy đủ, thì những kẻ này còn không thể ngăn chặn!
-Tôi thật ra cảm thấy, nếu người kia là chính mình xếp hàng mua được phiếu, giá cả thế này mà không bán cho hắn, cũng rất bình thường!
Sài Tĩịnh Ngọc thoáng chút suy nghĩ nói:
-Hiện tại vé ở rạp chiếu phim, mỗi người chỉ được phép mua hai tấm phiếu, hơn nữa phải xếp hàng rất lâu. Còn có khả năng đến lúc đến lượt mình rồi thì lại hết vé! Nếu đem những phí tổn này tính toán hết, thì một trăm năm mươi tệ, tôi thấy cũng không phải là cao!
Giang Nhạc Sơn sợ run một chút, hắn tĩnh tâm ngẫm nghĩ một chút, không thể không thừa nhận, Sài Tĩnh Ngọc nói cũng rất có lý.
-Kìa, kia không phải là Lưu Vũ Yến sao?
Lưu Dũng đột nhiên vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn, chỉ vào cách đó không xa nói. Theo hướng hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy Lưu Vũ Yến và hai cô gái đang đứng ở chỗ mua phiếu cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng chờ đợi.
-Vũ Yến, bạn nói nếu buổi lúc tám giờ tối kia hết vé, chỉ có buổi chiếu phim đêm, thì phải làm sao bây giờ?
Đứng ở bên cạnh Lưu Vũ Yến là một cô gái có gương mặt tròn, trên mặt mang nhiều tàn nhang, lo lắng nói.
-Thế thì hôm nay đến đây là không công rồi! Xem xong thì cũng là ba bốn giờ sang rồi, giao thông công cộng lúc đó còn chưa có. Hơn nữa cửa ký túc xá lúc đó chắc chắc là đóng rồi!
Không đợi Lưu Vũ Yến nói, cô gái bên cạnh khác tiếp lời.
Lưu Vũ Yến nhẹ nhàng giấu chân, không chỉ bởi vì lạnh, mà còn vì đã phải đứng ở đây một lúc lâu, đôi chân đã mỏi rã rời. Lúc này đây, các bạn trong ký túc xá đã cùng người yêu ra ngoài xem phim, muốn lôi kéo cô. Cô cũng là bởi vì có chút tò mò với bộ phim 《 Titanic 》muốn biết, bộ phim tiêu tốn mười mấy trăm triệu này rốt cuộc là như thế nào, cho nên cũng liền đồng ý.
Kết quả là khi mọi người hội tụ, cô mới phát hiện, đối phương không ngờ còn có thêm một người nam đến kèm, thật vừa vặn ba cặp.
Nhưng bọn họ thật không ngờ, khi đến được nơi này, mới phát hiện, số người xếp hàng lấy vé trước cửa rạp chiếu phim quả là vượt qua tưởng tượng của họ! Bọn họ vốn nghĩ, muốn xem bộ phim lúc một rưỡi chiều, thì cần đến trước bốn tiếng, thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng vừa đến đây, hàng người xếp hàng mua vé phải dài đến tận nghìn mét! Nếu không phải sau đó biết được, trong số những người xếp hàng này, có không ít người là đến để mua vé xem phim cho mấy hôm sau, thì họ đã đi về rồi.
Sáu người thay phiên nhau đi xếp hàng, kết quả là vẫn còn đang xếp hàng đến tận bây giờ, đừng nói là buổi chiếu phim lúc một rưỡi sắp đến lúc chiếu, đến cả buổi chiếu phim lúc năm giờ chiều, vé cũng đã không còn. Họ giờ cũng chỉ có thể khẩn cầu, trời xanh nể tình, cho họ có thể mua được vé lúc tám giờ mà thôi.
Tuy rằng số người xem phim thật sự là quá nhiều, người phụ trách của rạp chiếu phim đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm một khoản lớn vào lúc này, mở thêm buổi chiếu phim đêm. Nhưng buổi đêm mười hai giờ mới bắt đầu chiếu, xem xong cũng đến rạng sáng hơn ba giờ, đến nơi để về còn không có. Hơn nữa Lưu Vũ Yến hiện tại có thể nói là một khi đã bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây, đương nhiên là không thể qua đêm ở bên ngoài. Nhưng cứ như vậy mà từ bỏ để trở về trường, các cô có chút không cam lòng. Huống chi, kế tiếp sẽ còn phải thi cuối kỳ, muốn bớt chút thời gian đi xem phim, chắc chắn không dễ dàng. Mỗi ngày nghe thấy các bạn nói chuyện say sưa về phim 《 Titanic》, lại là một lần ruột gan bị giày vò.
-Đều là tại Tả Lập Quân, tôi đã sớm nói qua với anh ta, bảo anh ta đển trước một ngày để mua vé!
Cô gái mặt tàn nhang tức giận nói. Đứng ở chỗ này, không chỉ lạnh, mà còn mệt chết đi được. Các cô muốn tìm chỗ nghỉ ngơi tránh gió, nhưng tất cả chỗ có thể nghỉ ngơi cạnh rạp chiếu phim, hiện giờ đều là kín đặc đầu người, muốn tìm cái chỗ để ngồi cũng khó!
-Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Tả, anh ta có đến đây, thì chẳng phải cũng phải xếp hàng sao? Hơn nữa anh ta đến đây, cũng chỉ có thể mua được hai vé!
Lưu Vũ Yến nhẹ giọng nói.
-Bạn trông người kia kìa, hắn ta hô đã lâu rồi, mà không có ai bán vé cho hắn.
Một cô gái khác chỉ vào trong đám người ấy, một người thanh niên thanh âm đã ngày càng nhỏ, sắc mặt càng ngày càng lo lắng.
-Có ai bán cho hắn mới là lạ! Trời thì lạnh, phải xếp hàng lâu như vậy, còn chưa chắc mua được, việc đau khổ như vậy chẳng ai muốn làm lại lần thứ hai!
Cô gái mặt tàn nhang cô gái bĩu môi nói:
-Hơn tám mươi tệ, những người đã quyết tâm đến xem 《 Titanic》, ai còn luyến tiếc chút tiền ấy?
Lưu Vũ Yến trong lòng cười khổ, người bạn này của mình, một tháng tiền tiêu vặt khoảng mấy trăm tệ, bảy tám mươi tệ này, đối với cô thật chẳng đáng là bao! Ở xã hội này, người không có tiền, dù sao vẫn là đa số. Tiêu ba trăm tệ để cho hai người xem một bộ phim, dù sao đối với cô vẫn là không thể!
-Tôi vừa rồi có hỏi qua mấy tên buôn lậu, hiện tại một tấm vé ít nhất phải một trăm tám!
Cô gái mặt tàn nhang nén giọng nói:
-Nếu mua hai vé ở vị trí tốt, thì còn trên bốn trăm tệ!
-Bốn trăm tệ! Đắt vậy sao!
Hai người Lưu Vũ Yến đều bị dọa phát khiếp, cho dù là làm việc ở một đơn vị tốt, thì số tiền này cũng phải tương đương với tiền lương của nửa tháng!
-Đúng vậy! Thật sự là rất đắt!
Cô gái mặt tàn nhang bất đắc dĩ nói. Nếu một trăm năm mươi tệ một tấm, cô cũng sẽ quyết tâm mua bằng được. Nhưng một tấm hai trăm tệ, hai tấm bốn trăm tệ, mặc dù là tiền tiêu vặt luôn luôn dư thừa, cô cũng vẫn cảm thấy đau lòng, đừng nói là mấy người Lưu Vũ Yến!
Ba người đang nói chuyện, liền thấy từ nơi dãy người xếp hàng mua vé có một thanh niên chen ra, vội vàng đi tới gần các cô.
Lưu Vũ Yến vội vàng hỏi:
-Cậu Tả, mua được chưa?
Người thanh niên lắc đầu nói:
-Vé lúc tám giờ đã bán hết, bọn họ bảo tôi đi ra hỏi xem liệu chúng ta có muốn xem buổi chiếu phim ban đêm không?
Ba cô gái không hẹn mà mặt cùng cúi gằm xuống, chuyện này thật đúng là sợ cái gì thì cái đó tất sẽ đến!
-Lúc này mới có mấy giờ, còn chưa đến một rưỡi, mà vé lúc tám giờ tối đã hết rồi sao?
Tinh Tinh, cũng chính là cô gái mặt tàn nhang nói. Rạp chiếu phim này ở thành phố Thượng Hải cũng là một rạp chiếu phim nổi danh, bên trong có gần ngàn chỗ ngồi.
-Rất nhiều vé đã bị người ta mua từ cách đây mấy hôm rồi!
Tả Lập Quân cười gượng nói:
-Hiện tại có mười người nữa thì đến lượt chúng ta, làm sao bây giờ? Mua vé buổi chiếu phim đêm, hay là mua vé của mấy ngày sau thì được?
Ba người Lưu Vũ Yến vô cùng bối rối, mua vé buổi chiếu phim đêm, thật sự là không muốn buổi đêm không thể quay về, nhưng sau mấy ngày? Sau mấy ngày thì chuẩn bị thi cuối kỳ rồi, muốn thống nhất thời gian để tụ họp, chỉ sợ không hề dễ dàng!
-Có thể mua vé trước mấy ngày?
Lưu Vũ Yến vội vàng hỏi.
-Ba ngày!
Tả Lập Quân nói.
-Ba ngày!
Lưu Vũ Yến nhìn nhìn hai bạn mình, khó xử nói:
-Hai ngày tới mình phải đi học buổi tối, giáo sư Lã và giáo sư Trần!
-Lã mặt đen?
Hai cô đồng thanh nói.
Lưu Vũ Yến gật gật đầu, giáo sư Lã đối nhân xử thế khá cổ hủ cố chấp, đối với những học sinh đến muộn về sớm thì ghét đến tận xương tuỷ, hơn nữa hôm nào đi học cũng điểm danh! Mặc dù có hơn trăm người đi học, cũng sẽ tùy cơ kiểm tra! Một khi bị giáo sư Lã tra được việc vô cớ trốn học, thì môn đó chỉ có thể vừa đủ điểm mà qua. Nếu là trong một học kỳ có hai lần trốn học, thì chúc mừng bạn, xác định mà thi lại đi!
-Giáo sư Trần nào nhỉ?
Tinh Tinh hỏi, tối ngày kìa cô không phải đi học.
-Là thầy Trần Nam Sơn! Tôi rất thích nghe thầy ấy giản bài!
Lưu Vũ Yến nói như vậy khiến mấy người kia đều không thể nói gì, đừng nói là Lưu Vũ Yến, đến bọn họ còn thích nghe bài giảng của Trần Nam Sơn.
-Vậy thì làm sao đây?
Tinh Tinh gấp giọng nói. Ngày kia, cô cũng phải lên lớp của Lã mặt đen rồi.
-Này cô gái, tôi có một đề nghị!
Từ bên cạnh truyền đến thanh âm của một người nam, dọa cho mấy người giật mình nhảy dựng. Quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ có chút lưu manh, đứng ở cách đó vài bước.
-Anh có đề nghị gì?
Tinh tinh kinh ngạc nói.
-Tôi ở đây, có hai tấm vé lúc năm giờ. Các vị có thể mua vé buổi tối tám giờ ngày mai hoặc ngày kia, sau đó đến đây, mỗi một tấm thêm tám mươi tệ, đổi lấy mấy tấm phiếu này của tôi. Như vậy thì các vị có thể xem buổi chiếu phim ngày hôm nay rồi!
Người thanh niên cười nói:
-Như vậy thì chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao!
-Vậy là nếu muốn đổi lấy vé trong tay anh thì phải đưa cho anh tám mươi tệ sao?
Tinh tinh liên tục lắc đầu nói:
-Đắt quá, chúng tôi vẫn còn năm phiếu lúc tám giờ, như vậy là quá thiệt!
-Tám mươi tệ là không nhiều đâu!
Người thanh niên vô tình cười nói:
-Các vị hai ngày nữa vẫn còn phải đến nơi đây, tính đến tiền xe và thời gian bị lãng phí, các vị xem có được không? Hơn nữa các vị số người hình như cũng không ít, đến lúc đó, các vị có thời gian nhàn hạ mà đến cùng nhau sao? Cô nói tôi lấy giá đắt, nếu không tin, cô ứ tìm người khác mà hỏi, tình huống giống các ngươi, mỗi tấm vé phải lấy của các vị một trăm tám mươi, một chút cũng không nhiều!
Tinh Tinh nhìn Lưu Vũ Yến, Lưu Vũ Yến lại nhìn nhìn Tả Lập Quân, bốn người mở to mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, khó mà quyết được điều gì.
-Nếu không thì để chúng tôi đi mua vé đã, lát nữa chúng ta bàn tiếp?
Tả Lập Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi bán vé gấp giọng nói.
-Được rồi!
Tinh Tinh gật gật đầu, xếp hàng lâu như vậy, nếu không mua cái gì mà cứ thế đi ra, thì cũng thật là mất công!
Tả Lập Quân vội vàng chạy trở về, ba người Lưu Vũ Yến và người thanh niên kia tiếp tục ở lại bàn giá cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...