Phương Minh Viễn vốn không quen người đang nói, nhưng Giang Lạc Sơn lại quen, chính là bạn tốt của hắn trong ký túc xá của Trương Thiếu Quân, đi sau Trương Thiếu Quân còn sáu bảy người nữa đều là bạn học của nhau.
Giang Lạc Sơn thở phào nói:
-Các bạn đều đã đến rồi, tôi còn băn khoăn gì nữa đây, có tí đoạc đường sao các bạn đi chậm thế?
Đi lâu như vậy?
Trương Thiếu Quân kêu một cách khoa trương.
-Giang Sơn cậu nghĩ bọn tớ dễ dàng ư, cậu động tí là kêu, chúng tớ chạy đứt cả chân rồi đấy. Bọn tớ đã liên hệ với rất nhiều bạn học, họ vẫn đang trên đường, bọn tớ sợ cậu ở đây sốt ruột cho nên đã đi với thầy Trần qua đây trước.
-Sao tớ lại không đến được cơ chứ? Thiếu Quân vốn đã nói chuyện với tớ, đang cao hứng, quay đầu muốn đi rồi, sao tớ lại không hỏi rốt cuộc cơ chứ? Nghe nói tên tiểu tử cậu lại gây họa rồi, tất nhiên tớ cũng phải đến giúp vu chứ!
Thầy giáo Trần cười hiền hòa,quay đầu nói với Lưu Dũng nói:
-Cậu là Lưu Dũng phải không? Tôi nhớ cậu là sinh viên khoa thương mại Quốc tế! Sao cậu cũng ở đây?
-Xin chào thầy giáo Trần!
Lưu Dũng thành tâm nói.
-Em và Minh Viễn đang trên đường về ký túc xá, vừa đúng lúc gặp anh Giang đang bị bốn người đuổi đánh, không vừa mắt liền giúp anh Giang, sau đó Tổ trưởng Hồ mấy người đó xuất hiện đưa chúng em về đây! Chuyện này không thể truy cứu chúng em chuyện đánh nhau ẩu đả đâu nhé.
Mặt Hồ Hán Sóng lúc này tái đi, Lưu Dũng đang giap mặt tố cáo trạng!Mặc dù thầy Trần Nam Sơn không còn phụ trách chức vụ hành chính trong trường nữa, chỉ có điều mỗi tuần vẫn có lúc lên giảng đường giảng bài cho sinh viên, nhưng sức ảnh hưởng của hắn bất cứ kẻ nào cũng không dám bỏ qua.
-Trách nhiệm đánh nhau ẩu đả?
Trần Nam Sơn tỏ vẻ kinh ngạc, anh nhìn mấy tên mặt sẹo đã thay đổi sắc mặt, nhíu mày nói với Hồ Hán Sóng:
-Ông nói xem, chuyện này là thế nào? Sao đánh nhau?
Mồ hôi sau lưng Hồ Hán Sóng đã ướt đẫm áo lót, Trần Nam Sơn là kẻ nào, người đứng đầu trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông, học giả nổi tiếng trong nước, đã nói chuyện với một vài lãnh đạo của Trung ương, bươn chải trong xã hội nhiều năm, có chuyện gì là chưa từng thấy, việc này hắn lấy cớ quá vụng về làm sao có thể giấu được hai con ngươi dực lửa của hắn cơ chứ? Nhưng lời thì cũng đã nói rồi, giờ muốn thay đổi cúng khó.
-Thầy giáo Trần anh hiểu nhầm rồi! Mọi việc vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi chỉ nói nghi ngờ có hiện tượng đánh nhau.
Hồ Hán Sóng cười lớn nói.
-Chỉ là hiềm nghi?
Trần Nam Sơn lặp lại đầy hàm ý.
-Bác Trần bác đừng nghe ông ta nói, nếu không sợ bác đến chúng cáu còn bị cu oan giá họa.
Giang Lạc Sơn ngắt lời nói.
-Ông ta đang định đem chuyện đánh nhau này đổ lên đầu chúng tôi, để trường học phạt chúng tôi.
Trong lòng Hồ Hán Sóng lúc này trống rỗng, nghe xembác Trần rấtrõ ràng là quan hệ giữa Giang Lạc Sơn và Trần Nam Sơnlà không phải vừa! Tên Dương Hải Thuận này hắn xử lý thế nào vậy? Không phải nói tên Giang Lạc Sơn này không có gia thế gì sao?
-Tại sao chứ? Xử phạt các người thì có lợi gì với hắn chứ?
Trần Nam Sơn tỏ vẻ không hiểu nói.
-Cậu đắc tội với ông ta à?
Hồ Hán Sóng vội vàng xua tay nói:
-Thầy Trần, lời của bạn Giang...
-Xin chào thầy Trần, em là Phương Minh Viễn sinh viên khoa Cộng tế học viện quản lý, bạn Giang và chúng em tất nhiên là không hề dắc tội Hồ Hán Sóng, nhưng bạn Giang lại gây trở ngại cho con đường phát tài của một số kẻ. Vì vậy bị người ta trả thù cũng là tất nhiên! Còn về chúng em, chỉ là bị tai bay vạ gió.
Phương Minh Viễn nói.
-Cậu không phải là sinh viên đại học Thân Hoa Hoa Đông!
Hồ Hán Sóng thất thanh nói.
-Tất nhiên không phải, sinh viên đại học Thân Hoa Hoa Đông mười một giờ đêm lại giống như côn đồ thế chứ, mang theo đao kiếm, còn gây náo loạn trong trường chúng ta nữa chứ.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Họ còn mang theo đao kiếm?
Trần Nam Sơn quay sang nhìn vào ánh mắt của bốn tên mặt sẹo, lập tức thấy tức giận nói:
-Hồ Hán Sóng, ý của anh là, sinh viên trường đại học Cộng tế Hoa Đông sau mười một giờ, đánh nhau với mấy tên côn đồ mang theo đao kiếm ở trong khuôn viên trường sao?
Hồ Hán Sóng quả thực đã hận Phương Minh Viễn lắm rồi! Tên tiểu tử này không ngờ dám giả mạo sinh viên đại học Thân Hoa Hoa Đông, làm cho hắn đau đầu, bây giờ lại còn mách lẻo hắn với Trần Nam Sơn.
-Không phải đâu thưa thầy Trần, ông nghe tôi nói.
Hồ Hán Sóng liên tục xua tay nói.
-Nghe ông nói cái gì?từ khi nào mà sinh viên đại học Hoa Đông lại sa đọa đến mức này?
Trần Nam Sơn bộ dạng tức sùi bọt mép nói:
-Việc này tính chất đã tới cực điểm! Ảnh hưởng cũng rất nguy hiểm! Tôi đã phải hỏi Lạc Hưng Nhâm, mấy năm nay rốt cuộc ông ta đã quản lý trường như thế nào mà lại xảy ra chuyện này.
Nói xong Trần Nam Sơn liền tìm điện thoại.
Hồ Hán Sóng bị dọa mất hồn mất vía, Lạc Hưng Nhiệm chính là Bí thư Đảng ủy kiêm hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông! Việc này nếu bị nói đến tai Lạc Hưng Nhậm thì như đến tai trời, Lạc Hưng Nhậm là ai cơ chứ, là người được rất người chọn ra làm hiệu trưởng đại học Cộng tế Hoa Đông, là người cầm lái trong chính phủ nước nhà thành phố Thượng Hải, sao lại không nhìn ra được mưu mẹo này cơ chứ.
Hồ Hán Sóng chẳng qua chỉ là chức Tổ trưởng nhỏ nhoi, trong mắt Lạc Hưng Nhiệm chỉ là một con bọ cũng không đi đâu được.
-Thầy Trần, mọi việc vẫn chưa rõ ràng, chẳng qua chúng ta cũng đang điều tra mọi việc rõ ràng hơn thôi.
Hồ Hán Sóng luống cuống tay chân, vội vàng ngăn Trần Nam Sơn nói:
-Mọi việc vẫn chưa có kết luận cuối cùng, không cần phải đánh động đến Bí thư Lạc đâu, ông nói phải không?
Trần Nam Sơn suy nghĩ một lúc nhìn hắn, mồ hôi Hồ Hán Sóng toát ra nhiều hơn.
Bỗng nhiên ở ngoài có tiếng ồn ào, hình như có người hô “Bắt láy hắn!” ,Trần Nam Sơn nhìn Trương Thiếu Quân, Trương Thiếu Quân hiểu ý đi ra ngoài xem, không lâu sau thấy anh ta và ba bốn người thanh niên bị một người trung niên đẩy vào trong.
-Dương Hải Thuận! Qủa nhiên ông ở đây!
Giang Lạc Sơn lập tức kêu lên.
-Ông ta chính là Dương Hải Thuận|! Đánh ông ta đi!
Rất nhiều sinh viên ở đó hướng ánh mắt phẫn nộ về hắn, đến ủng hộ Giang Lạc Sơn ngoài những người có quan hệ tốt với anh ta, chính là những người có xung đột lúc sáng với Dương Hải Thuận ở cửa nhà ăn, mặc dù họ vẫn chưa được công nhận trong xã hội, nhưng không phải họ lạ lắm gì với xã hội này, vì vậy vừa nghe thấy Giang Lạc Sơn bị đưa đến phòng bảo vệ vì tội đánh nhau, phản ứng đầu tiên của mọi người là Giang Lạc Sơn bị trả thù! Mà sự xuất hiện của Dương Hải Thuận vô tình lại càng tăng thêm nghi ngờ của mọi người.
-Ông chủ Dương đúng là có hứng trí, mười một giờ đêm còn có hứng chạy đến phòng bảo vệ này uống rượu ăn cơm nữa!
Trương Thiếu Quân khiêu khích nói:
-Lão Giang, bên đó ngoại trừ bát đũa của ông chù Dương, còn có một bộ bát đũa đã dùng rồi, theo tôi thấy, tám phần là vị Tổ trưởng công chính liêm minh của chúng ta.
-Tôi và Hồ Hán Sóng là bằng hữu quen biết lâu năm, buổi tối chúng tôi ngồi với nhau uống rượu thì có vấn đề gì cơ chứ?
Dương Hải Thuận bị kích động vẫn mạnh miệng nói, mới bắt đầu theo hắn thấy, Hồ Hán Sóng ra tay bắt Giang Lạc Sơn không rõ lý lịch dễ như trở bàn tay, vì thế hắn vẫn ngồi trong phòng Hồ Hán Sóng uống rượu chờ tin tốt.
Khi Trần Nam Sơn tới, do còn đi cùng với bảy tám người Trương Thiếu Quân, động tĩnh không nhỏ, trong lòng Dương Hải Thuận có chút kinh ngạc, sau đó còn thêm một tốp sinh viên hai ba mươi người đến nữa, tiếng động càng lớn hơn, Dương Hải Thuận liền mở cửa, muốn xem bên ngoài có chuyện gì, kết quả là đế kẻ khác nhìn thấy.
Dương Hải Thuận đương nhiên không thể không phục tùng theo quy định của bảo vệ trường đại học Cộng tế Hoa Đông, vào mười một giờ đêm xuất hiện trong phòng bảo vệ, khó tránh nhiều học sinh đều nhìn hắn, Dương Hải Thuận phát hiện mấy sinh viên vào phòng bảo vệ, hắn cũng không phải kẻ ngốc sẽ hiểu được vấn đề này.
Dương Hải Thuận lập tức nghĩ bài chuồn, dù sao ở đây, một là hắn không thể đánh, hai là đều là cán bộ trong trường, ba là dể dàng để người ta bắt thóp, nhưng hắn vừa muốn đi thì đã có người nhận ra hắn, tiếp theo rất đơn giản, đám đó muốn bắt hắn thì tìm đậu phụ đông chết là được rồi.
-Có vấn đề gì không, ông nói vô ích.
Trần Nam Sơn nhìn từ trên xuống dưới hắn lạnh lùng nói:
-Ông là Dương Hải Thuận nhà thầu khu nhà ăn đúng không?
Dương Hải Thuận vắt cổ với những câu hỏi hờ hững của Trần Nam Sơn, nói càng nhiều lỗ hổng càng nhiều, hắn vẫn không hiểu được,chỉ cần hắn nhất quyết Hồ Hán Sóng là bằng hữu ngồi đây quây quấn uống rượu trong mùa đông thì có vấn đề gì?
-Vị này là thầy giáo Trần Nam Sơn, lãnh đạo cũ của Bí thư Lac!
Hồ Hán Sóng vội vàng nháy mắt ra hiệu, rồi thấp giọng nhắc nhở nói.Sách lược của Dương Hải Thuận không phải sai nhưng sau này Trần Nam Sơn nói một câu hờ hững với Lạc Hưng Nhiệm không tôn trọng đồng chí cũ, điều này cũng khiến hắn và Dương Hải Thuận uồng một bình rồi.
Dương Hải Thuận cũng hoảng sợ, trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông hắn lăn lộn không ít, tất nhiên biết trong trường có mấy viên ngọc quý là những thầy giáo cũ của trường, Bí thư Đảng ủy trường gặp mấy vị này cũng phải khoan nhượng vài phần, nếu không, còn một đống con cháu của họ trong Bộ giáo dục nữa, hắn có cố gắng thế nào, nhưng họ đã ghét, ngáng chân hắn thì quá dễ dàng.
Chỉ có điều chỉ là nghe nói, hôm nay là lần đầu tiên Dương Hải Thuận gặp Trần Nam Sơn! Cũng hơi giật mình, sao ông ta này lại đến đây?
-Thầy Trần, tôi nghe danh ông đã lâu nhưng chưa có duyên gặp mặt.
Khuôn mặt Dương Hải Thuận lập tức tỏ vẻ nhiệt tình tươi cười nói.
-Danh tiếng của tôi ông đã nghe qua ư ông chủ Dương! Vụ thầu nhà ăn của ông vẫn thầu tốt thật, sinh viên ngay cả đưa ra ý kiến phê bình cũng không được?
Trần Nam Sơn lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...