Vợ chồng Minh Ngọc Công cũng giật mình há hốc miệng, Hải Thuận đứng ở
đối diện thậm chí có thể nhìn thấy răng hàm rõ ràng, Minh Ngọc Công
không cũng không nhớ rõ mình đã quen một vị Hải tổng của thị trường
Trường An khi nào?
-Hải Tổng, ý của ông là gì?
Từ Hải Tinh gấp giọng hỏi.
-Từ Hải Tinh!
Hải Thuận sắc mặt trầm xuống nói:
-Ông cũng là một người lâu năm trên thương trường, sao lại không hiểu chuyện như thế này? xảy ra việc lớn như vậy sao không báo cho tôi? Hơn nữa rõ
ràng là có người có thể làm chứng cho Trưởng phòng Minh, tại sao ông
không mang họ đến?
-Nhân chứng?
Từ Hải Tinh nhìn ba người đứng phía sau Hải Thuân, hắn có ấn tượng, bọn họ đều là nhân viên bộ phận tiêu thụ ở tầng một.
-Đúng! Nhân chứng, bọn họ đều tận mắt chứng kiến tất cả những gì xảy ra, có
thể làm chứng cho Trưởng phòng Minh, lúc nãy quả thực là người phụ nữ
kia đã đẩy ngã con của Trưởng phòng Minh!
Hải Thuân vẻ mặt cực kỳ không hài lòng nói.
-Ngươi nói dối.
Vu Nhụy tức giận chỉ vào mặt Hải Thuân nói :
-Ông dựa vào cái gì mà nói như vậy!
-Dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Hải Thuân vẻ mặt khinh thường nói.
-Tôi có người làm chứng, ba người này đều có thể làm chứng, bọn họ đã nhìn
thấy, chính là do cô ta đã đẩy con của Trưởng phòng Phương ngã xuống
đất! Chẳng qua là đứa nhỏ kia không cẩn thận đụng phải cô một chút! Tôi
thực sự là không hiểu nổi, một người xinh đẹp như cô, tại sao lại có thể không có đạo đức và lương tâm đến như vậy! Một đứa bé nhỏ như vậy, chỉ
đụng phải cô một chút thì có sao đâu? Cô lại ra tay ác độc như vậy chẳng trách mọi người đều nói không có gì ác độc hơn lòng dạ đàn bà!
Hắn lại chỉ Bình Ninh mấy người bọn họ, vẻ khinh thường lộ rõ trong lời nói:
-Người của đài truyền hình các người sao vậy? Người của đài truyền hình thì có đặc quyền sao? Có thể xem pháp luật và đạo đức không ra gì hay sao?
Chụp đi, chụp càng tốt, đúng lúc để mọi người được xem bộ mặt đáng ghê
tởm của các người, để cho mọi người thấy những người ở đây đều đẹp đẽ,
ra vẻ đạo mạo nguỵ công tử, nguỵ thục nữ, nhưng thực chất là lòng dạ như thế nào, sợ rằng nếu so sánh từng người với ngũ cốc luôn hồi kia còn dơ bẩn hơn!
Vu Nhụy bị làm cho tức giận đến nỗi toàn thân đều run
cầm cập, vốn đối với tên lưu manh, vô lại Minh Ngọc Công này đã chứa đầy tức giận, lúc này lại nghe Hải Thuân chỉ trích không kìm nổi muốn giơ
tay lên tát cho hắn một cái.
Không ngờ rằng tên Hải Thuân này tuy không còn trẻ nữa nhưng động tác ngược lại không hề chậm, một cánh tay
hắn liền giơ lên tóm lấy tay Vu Nhụy cười lạnh nói:
-Thế nào, bị người khác vạch trần bộ mặt xấu xa rồi, không chịu được nên muốn ra tay....
-Bộp
Một cái bạt tai giáng xuống mặt Hải Thuân, khiến những lời chưa kịp nói ra phải nuốt vào trong bụng.
-Ôi! Ôi! Ôi!
Buông tay Vu Nhụy ra, Hải Thuân lùi lại mấy bước và lấy tay xoa xoa lên má đau rát, hắn cảm giác lợi của mình có chút lỏng ra!
Phương Minh Viễn vừa lắc lắc cổ tay của mình vừa đưa khăn tay cho Vu Nhụy, cầm lấy tách trà trên bàn cẩn thận lau chùi phía trên bàn tay của mình
giống như mặt trên đã dínhvào thứ dơ bẩn gì đó.
-Sở trưởng Trâu, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, chính là hắn đã ra tay đánh người trước!
Hải Thuân hơi thở gấp gáp, một lúc sau mới nói, tay vuốt vuốt chỗ bị thũng xuống trên quai hàm và chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
-Hắn cố ý đánh người, ông còn không mau bắt hắn lại?
Sở trưởng Trâu hướng ánh mắt khó xử về phía Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn không bận tâm nói:
-Hải tổng, xem ra ông đúng là con khỉ nhảy ra từ tảng đá rồi? Không gì độc
ác hơn lòng dạ đàn bà? Nếu vợ ngươi, mẹ và bà của ngươi nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào? Nếu nghe được bọn họ chắc chắn sẽ không muốn sinh ra và
nuôi lớn ngươi đâu, hơn nữa ba người làm chứng này không phải cũng đều
là phụ nữ hay sao, vậy thì lời nói của bọn họ có đáng tin không? Nếu đã
không đáng tin, Hải tổng, ông có tư cách gì mà ở đây vung tay múa chân
thể hiện mình có đạo đức? Trâu Sở Trưởng, phiền ông một chút, bây giờ
tôi muốn báo cảnh sát tố cáo ông Hải Tổng này và cả hai người kia có ác ý lừa bịp tống tiền, tôi yêu cầu Cục cảnh sát thành phố Phụng Nguyên lập
tức chính thức lập hồ sơ, về phần ông bị một cái bạt tai đó là do ông
xứng đáng nhận được!
-Đồng chí này, hình như là...
Sở
trưởng Trâu nhìn Hải Thuân và Minh Ngọc Công, hai người bọn họ rõ ràng
là có một chút run sợ, thật không ngờ Phương Minh Viễn lại dám tố cáo
lại bọn họ!
-Lừa gạt tống tiền, ngươi nói láo!
Hải Thuân
phẫn nộ chỉ vào mặt Phương Minh Viễ quát, ta đường đường là Phó tổng
giám đốc của Trường An, ngươi rốt cuộc là cái gì mà xứng cho ta tống
tiền ngươi!
-Đúng vậy, ta thấy ngươi đúng là mất trí rồi! Bố của
ta là Phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân, anh của ta là Cục trưởng của Cục
Công thương, ta đường đường cũng là một cán bộ cấp phòng, lại lừa bịp
tống tiền ngươi, hừ!
Minh Ngọc Công vẻ mặt khinh thường nói:
-Tố cáo đi, tố cáo đi, ta cũng muốn xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào!
Phương Minh Viễn thở dài, những chuyện như thế này thật sự là nhàm chán, vì sao hắn lúc nào cũng gặp phải!
Phương Minh Viễn lấy điện thoại ra, bấm số. Điện thoại rất nhanh đã được kết
nối, phía bên kia truyền đến một giọng nói có chút vui mừng.
-Phương Thiếu, cậu đã trở về lâu như vậy, cuối cùng thì cũng nhớ đến tôi rồi,
bây giờ có phải cậu đang ở thành phố Khang An không?
-Chú Dương,
hôm nay cháu mới về Phụng Nguyên, hiện tại cháu và phóng viên Vu Nhụy
đang ở Cửa hàng Trường An, gặp một chút phiền toái, đụng phải vài người
muốn lừa gạt tống tiền chúng cháu. Ừ ừ.... ở đây đã có các đồng chí cảnh sát, chỉ có điều đối phương cũng xem như là có thân phận nên đồng chí
cảnh sát có chút chần chừ. Một chút nữa tôi còn có việc, không có thời
gian ở đây phí lời cùng bọn họ. Ừ Ừ... được, tôi bảo bọn họ nghe điện
thoại!
Sau đó Phương Minh Viễn đưa điện thoại cho Sở trưởng Trâu nói :
-Ông nghe điện thoại đi.
Sở trưởng Trâu nhận lấy điện thoại nói :
-Alô, xin hỏi ông là ai?
-ôi là Bí thư Đảng uỷ Công an tỉnh Tần Tây, Chủ nhiệm uỷ ban chính trị pháp luật tỉnh! Anh là ai! giọng nói trong điện thoại chuyển đến Sở trưởng
Trâu theo bản năng lập tức thẳng lưng nói.
-Báo cáo, tôi là Trâu Hữu Nghĩa Phó sở trưởng thành phố Phụng Nguyên, mời đồng chí Bí thư chỉ thị!
-Bí thư
Hai từ này giống như hai thanh chuỳ lớn đập vào lòng hai vợ chồng nhà Hải
Thuân và Phương Minh Ngọc, ba người sợ hãi nhìn nhau, chẳng lẽ là Bí thư quận uỷ của thành phố Phụng Nguyên? Nhưng mà hình như là không có một
vị Bí thư quận uỷ nào họ Dương thì phải?
-Rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Đối phương là ai lại khiến cho các ông khó xử như vậy? Trong
điện thoại giọng của Dương Quân Nghĩa tuy là ôn hoà những trên trán của
Trâu Hữu Nghĩa đã toát đầy mồ hôi. Đây chính là một vị lãnh đạo lớn
trong hệ thống cảnh sát Tỉnh Tần Tây, bình thường có bao nhiêu người
muốn nịnh bợ đều không được, không ngờ người thanh niên này gọi một cuộc địên thoại là có thể! Phương Minh Viễn này lại trực tiếp gọi là “Chú
Dương” nữa, trong lòng Phương Hữu Nghĩ nghĩ may mà từ lúc nãy tới giờ
mình vẫn đối xử công bằng, không thiên vị cho Minh Ngọc Công.
Trâu Hữu Nghĩa đem sự việc kể vắn tắt lại một lượt, nói tiếp:
-Bí thư Dương, Minh Ngọc Công là con trai của Minh Học Quân Phó Chủ nhiệm
Hội đồng nhân dân thành phố, anh của ông ta là Minh Ngọc Thành là Cục
trưởng của Cục Công thương, còn có một người nữa là Hải Tổng phó tổng
giám đốc của thương trường Trường An, anh ta là người chủ động đưa ra ba người làm chứng, chứng minh thực sự là do Phóng viên Vu đẩy ngã con của Minh Ngọc Công!
-Thật là buồn cười, Phóng viên Vu sao có thể làm chuyện này được!
Dương Quân Nghĩa đối với Vu Nhụy cũng không phải xa lạ, mấy năm nay cũng gặp
không ít lần, tất nhiên là cũng không tin Vu Nhụy sẽ làm những chuyện vô nghĩa như vậy, hơn nữa cô ấy đi cùng với Phương Minh Viễn lại càng
không thể làm những chuyện rỗi hơi này được.
-Trâu Hữu Nghĩa, ông làm không sai, ông có thể thông báo cho Cục khu của các ông, chính thức lập hồ sơ về vụ này, tiến hành điều tra cho tới cùng, nhất định phải
điều tra ra manh mối, tôi chờ tin của các ông, ah, Phóng viên Vu và bạn
của cố ấy có thể đi được rồi, nếu sau này vụ án cần thì hãy thông báo
cho tôi biết!
Dương Hữu Nghĩa biết Phương Minh Viễn không muốn nên tên của anh cũng không hề nhắc đến.
Trâu Hữu Nghĩa ngay lập tức ngầm hiểu trong lòng, lãnh đạo tuy rằng không
nói phải thiên vị ai nhưng trong lời nói lại bóng gió để lộ ra vừa nghe
là đã hiểu ngay, hơn nữa Trâu Hữu Nghĩa cũng biết trong chuyện này 99%
là do vợ chồng Minh Ngọc Công cố tình gây sự, nhân cơ hội này bắt đối
phương đền bù và cúi đầu nhận lỗi, về phần Hải Tổng tại sao lại chen vào hắn cũng không biết, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại tới việc ra quyết định cuối cùng của hắn.
Trâu Hữu Nghĩa trả lại điện
thoại cho Phương Minh Viễn, hướng ánh mắt về phía Minh Ngọc Công, trên
mặt lộ ra nét tươi cười, hắn cũng không thích cái người này từ lâu rồi,
chỉ có điều , một là người bị hại lại không có nhân chứng, hai là hắn
chỉ là một Phó sở trưởng đồn công an đường phố thực sự là không chống đỡ nổi cơn giận của một Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân và một vị cán bộ
khu vực, nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Dương Quân Nghĩa làm chỗ dựa,
ngược lại hắn muốn xem xem nếu vị Phó cục trưởng đó và Cục trưởng Minh
biết được tin này thì trông sẽ thế nào!
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trâu Hữu Nghĩa, trong lòng Minh Ngọc Công có chút bất an, không biết
thế nào, hắn luôn cảm thấy trong điệu cười kia có chứa mấy phần dữ tợn.
-Sở trưởng Trâu, vị Bí thư Dương kia là ai vậy?
Minh Ngọc Công dựa vào việc không phải ngày một ngày hai mới quen biết Trâu
Hữu Nghĩa, nén lại sự sợ hãi trong lòng, hỏi thật cẩn thận, ở bên cạnh
Hải Thuân cũng dỏng tai nghe ngóng, hắn thực sự không ngờ tới điều
này,xem ra đối phương cũng là một người có thế lực vì vậy lúc này trong
lòng cũng không khỏi, có chút sợ hãi.
-Bí thư Dương là ai thì mấy người không cần phải biết!
Trâu Hữu Nghĩa nói:
-Chúng tôi đã quyết định chấp nhận báo án mà vị tiên sinh kia yêu cầu, Trưởng
phòng Minh, Hải tổng, mấy vị có ý xấu muốn lừa bịp tiền bạc của họ, cần
phải theo chúng tôi về Sở để nói rõ ràng chuyện này, còn mấy người này,
tôi muốn hỏi rõ ràng, có thật các người đã tận mắt chứng kiến việc Phóng viên Vu đẩy ngã đứa bé này? Phải nói sự thật, tôi muốn nhắc nhở mấy
người, việc nguỵ tạo chứng cứ cũng phải chịu trách nhiệm bằng pháp luật.
Từ Hải Tinh cũng đã đi tới mặt âm trầm nói:
-La Quyên Quyên, cô ở tại quầy bán hàng cách nơi xảy ra vụ việc một cái
thang, cô làm thế nào mà nhìn thấy rõ Phóng viên Vu đẩy ngã đứa nhỏ? Còn cô nữa Triệu Á Lệ, mắt cô không phải là bị cận thị hay sao, nếu không
mang kính thì ngoài hai thước tất cả đều là mơ hồ, hơn nữa tôi còn nhớ
buổi sáng lúc kiểm tra vệ sinh cô đã nói kính của cô hôm qua bị rơi vỡ
rồi, đang muốn đi sửa lại, rõ ràng là quầy bán hàng cách nơi xảy ra
chuyện ít nhất năm mét, nếu không mang kính thì cô sao có thể nhìn thấy.
La Quyên Quyên và Triệu Á Lệ, cúi đầu, khúm núm không nói nên lời.
Từ Hải Tinh lại nhìn người thứ ba có chút khinh thường lắc lắc đầu nhưng
không nói thêm gì nữa, người phụ nữ này trong mắt chỉ có làm thế nào để
tạo quan hệ tốt với các vị lãnh đạo để tiến lên phía trước, còn về
nghiệp vụ thì thực sự là rối tinh rối mù, không đâu vào đâu cả, nếu
không phải gia thế của cô ta, Từ Hải Tinh sớm đã đá cô ta ra khỏi tầng
một do mình quản lý này rồi, chẳng cần phải nói cũng biết cô ta thấy có
cơ hội nịnh bợ Hải Tổng, để mình có thể dựa vào mà đi lên.
Trâu Hữu Nghĩa nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
-Các cô đã suy nghĩ cẩn thận chưa, một khi ghi lời khai vào rồi thì đừng hối hận, không có lý do hợp lý hợp pháp thì không có khả năng rồi, các cô
cũng không nên vì nhất thời hồ đồ mà huỷ đi tương lai tốt đẹp của chính
mình, các cô có hiểu không, cái gì gọi là một bước sảy chân rồi phải hối hận nghìn năm sau?
Hải Thuân tức giận nói:
-Sở trưởng Trâu, ý của ông là gì? Các công có phải đang nghi ngờ tôi làm giả chứng cứ?
Trâu Hữu Nghĩa mở hai tay và nói:
-Hải tổng, tôi chỉ đang tiến hành lấy lời khai theo luật thôi, đồng thời nói cho họ những gì cần phải biết thôi, nếu bây giờ mà không nói, tới đồn
công an ghi lời khai trước thì cũng giống nhau thôi, đật đều là một bộ
phận công việc của chúng tôi, thế nào? Đến công việc theo luật của chúng tôi Hải tổng cũng xem không vừa mắt, muốn thay đổi hay sao?
Giọng điệu của Trâu Hữu Nghĩa lúc này có chút không vừa, nếu là trước khi có
cuộc điện thoại của Dương Quân Nghĩa, Hải tổng chắc chắn là dùng lời lẽ
nghiêm khắc để rầy la hắn, một tên Phó sở trưởng đồn công an cỏn con,
đối với việc hắn có thể gặp được lãnh đạo quận uỷ thậm chí là lãnh đạo
Thành uỷ cũng có thể gặp được còn không để ở trong lòng. Nhưng hiện tại, Hải tổng trong lòng không khỏi có chút bất an nên cũng chẳng còn tâm
trạng nào nữa.
-Từ Hải Tinh, ý của cô là gì?
Hải Thuân chỉ vào mặt Từ Hải Tinh, thở hổn hển nói
Từ Hải Tinh chắp hai tay lại lạnh lùng cười nói:
-Hải tổng, chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ lạ, theo tôi người có khả năng thực sự nhìn rõ sự việc vừa rồi vẫn chưa đến, mà nếu có đến thì tôi cảm thấy
can bản là nhìn không thấy, trừ khi nói lúc làm việc bọn họ lại không ở
quầy bán hàng, nếu không sao bọn họ có thể nhìn thấy được? Nếu như bọn
họ là người làm chứng giả thì rõ ràng đang làm mất danh dự của Trường An chúng ta!
Đối với Hải tổng, thì Từ Hải Tinh cũng thấy hắn đáng
ghét giống như vậy, người của Bí thư Đảng uỷ Trường An và Hải tổng không được xem là một vòng tròn, cho nên có cơ hội như thế này, hắn tất nhiên không ngại nhân tiện giẫm lên cả hai chân của Hải Thuân!
-Từ Hải Tinh, tôi cảnh cáo cậu, không được nói bậy, nếu không, trách nhiệm này ngươi gánh vác không nổi!
Hải Thuân mạnh miệng nói.
Từ Hải Tinh bĩu môi khinh thường nói:
-Hải tổng, phiền ông hãy nghĩ cho bản thân mình trước đi, hậu quả của việc
làm giả chứng cứ rất nghiêm trọng đấy, hy vọng sau này tôi còn có thể
gặp lại Hải tổng.
Bên kia, Phương Minh Viễn nhìn thấy mấy người Du Tân Bình, áy náy nói:
-Mọi người phải ở đây một chút, chờ bọn họ ghi xong là có thể đi rồi. Tôi và Tiểu Nhị còn có việc phải đi trước. Ông Liễu, ghi hình thì gửi cho tôi
một bản nhé!
Liễu Bình Ninh vỗ ngực nói :
-Không thành vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Trong lòng ba người khỏi phải nói, hiển nhiên lần này đến đây là đúng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...