-Một lũ mặt dạn mày dày! Bọn lưu manh , bọn cầm thú đội lốt người ¡
Trần Ương cao giọng giận dữ hét:
-Các ngươi căn bản không xứng mang trên mình trang phục cảnh sát, hành vi
của các ngươi hoàn toàn bôi nhọ quốc hiệu gắn trên cái mũ nà .Vì có mấy
người các ngươi mà cư dân của cái thành thương mại này mới biết , cảnh
sát ngày nay chính là thổ phỉ đội lốt người.
Mà nhóm cảnh sát đứng dựa vào bức tường xám xịt kia, lúc này đây mặt xám mày tro, ủ
rũ đứng ở đó , nửa câu cũng không dám nói , đành mặc kệ Trần Ương dắt
mũi bọn chúng, hận không thể nhổ nước miếng vào mặt bọn chúng rồi mắng
cho chúng một trận.
Bọn chúng thật không may, vừa mới đi vào
phòng, nhìn thấy bọn chúng đến, Giải Tiểu Huy như vừa được cứu sống lập
tức vênh váo tự đắc ra lệnh cho bọn chúng bắt giữ Phương Minh Viễn bọn
họ, toàn bộ đều đưa về đồn cảnh sát, còn làm ầm ĩ đòi đưa Phương Minh
Viễn bọn họ giam vào nhà lao. Đương nhiên,Giải Tiểu Huy cũng không quên
Triệu Nhã những người vừa đi lên lầu, chỉ đạo cho một vài tên cảnh sát
lên trên đó bắt người. Mấy tên cảnh sát này tự nhiên Giải Tiểu Huy nói
gì thì liền nghe theo nấy, tức thì lấy ra còng sắt đòi bắt Phương Minh
Viễn bọn họ, còn có hai người lấy ra côn cảnh sát.
Giám đốc Bạch
gấp đến mức đứng dậm chân tại chỗ , nhưng mà cũng không còn cách nào
khác, dẫu sao ông chủ cũng không có sợ Vu Phượng Quân, nhưng cũng không
có khả năng vì những người nơi khác đến mà đối đầu với Vu Phượng Quân.
Tên khốn nạn Vu Phượng Quân không có việc gì là không làm được, nhà mình lại mở cửa hàng mua bán thức ăn, nếu cả ngày có người mục kích ở trước
tiệm gây rối, khiến người ta ghét bỏ ngươi , vậy thì còn ai dám đến đây
ăn cơm?
Chính vào lúc này, Trần Ương và Kế Thường Ức xuất hiện ở
trước cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, hai người lúc này lập tức xử lý.
Trần Ương tiến lên nhìn kẻ làm ồn ở đây và đá cho hắn một cước vào mông, làm cho hắn ngã sấp, bọn cảnh sát mặc kệ , trước giờ đều là chúng ức
hiếp người khác, làm gì có khi nào có người dám ức hiếp chúng đâu.Vì thế một đám đòi giơ côn cảnh sát lên đánh cho lão này khỏi mở mắt, có mấy
tên nói những lời bẩn thỉu, dơ dáy.
Chỉ là khi Trần Ương lôi ra
thẻ công tác của Bí thư Đảng ủy cục đường sắt, những kẻ khốn nạn nơi đây liền lập tức đơ người ra. Đó chính là một chức quan to của cái thành
thành phố thương mại này, nhân viên cấp dưới có khoảng mười mấy vạn
người, hơn nữa người ta cũng có Cục cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án,
mặc dù cấp bậc thấp hơn so với Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố
nhưng cấp bậc của anh ta lại cao, anh quản không được người ta , người
ta làm mất mặt anh, anh có thể làm gì người ta?
Hơn nữa, sự phát
triển của một thành phố rõ ràng chắc chắn giao thông là quan trọng nhất, mà trong việc vận chuyển hàng hóa với quy mô lớn đường sắt rõ ràng là
phương tiện vận chuyển nhanh chóng và kinh tế nhất, cho nên , lời nói
của Trần Ương ở thành phố thương mại này là rất có trọng lượng, có thể
không hề thua kém chút nào so với một vị Phó chủ tịch thành phố.
Còn bọn họ thì sao, chẳng qua là có sự phân chia rõ rệt giữa nhân viên của
cục quản lí thành thành phố thương mại mà thôi, địa vị thể chế của hai
bên có thể nói là khác hẳn một trời một vực.
-Bí thư Trần, được rồi,không cần phải mắng chúng nữa đâu!
Kế Thường Ức cười lạnh nói
-Tôi đã thông báo cho Phó cục trưởng Địch Thanh Sơn giao những người này cho ông ấy giải quyết là được rồi! Đảm bảo sẽ khiến cho Phương thiếu gia
vừa lòng!
Trong buổi hội đàm lúc sáng Lâm Hâm đã cố ý mấy lần nhắc tới Địch Thanh Sơn, Kế Thường Ức tự nhiên hiểu rõ dụng ý trong đó.
Mấy tên cảnh sát kia nghe vậy hai chân mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống nền nhà! Ngoài ra người mặc dù không có nhếch nhác như bọn chúng nhưng cũng
không có tốt hơn bao nhiêu! Khuôn mặt vốn đã xanh như tàu lá chuối, nay
càng thêm mấy phần tuyệt vọng, chuyện nhỏ này lại phải kinh động đến Phó cục trưởng của cục thành phố, được thôi, mặc dù là một Phó bộ trưởng
không có thế lực , nhưng nói sao thì nói đó vẫn là Phó bộ trưởng! Trừng
trị bọn cán bộ này tất nhiên phải cần đến một ít sức lực, nhưng nếu phải trừng trị bọn tạp binh này còn dễ hơn trở bàn tay! Vì thế, lãnh đạo của từng phân cục, cũng không vì bảo vệ mấy tên lính quèn này mà giở giọng
với Phó cục trưởng ?
Mà lại là ban ngày thông tin nhanh nhạy,
càng dễ đến tai , sếp Từ Nghi của ngành cảnh sát tại thành phố thương
mại vừa mới nổi trận lôi đình, muốn chỉnh đốn lại đội ngũ cảnh sát vi
phạm pháp luật , lạm dụng chức quyền , những hành vi mà nhân viên mình
gây nên , chẳng phải là đánh trúng vào cấp trên rồi!
Lật ngược
tình thế! Hơn nữa là lật ngược tình thế một cách bẩn thỉu! Đương nhiên,
càng gay go là tình thế lật ngược của bọn chúng không thể nào thoát khỏi con mắt của Trần Ương bọn họ.
Trần Ương với vẻ mặt khinh thường bọn chúng, cười lạnh và nói :
-Gan chỉ bé bằng gan thỏ, thế mà cũng đòi làm cảnh sát? Những cảnh sát ngày
nay ngày càng tệ! Khi tôi còn trẻ, cảnh sát còn phải đuổi bắt đặc vụ của địch cơ.
-Bí thư Trần, tính đi tính lại, hà tất phải chấp nhặt
với những người kém hiểu biết như chúng. Lát nữa cục trưởng Địch đến,
cho hắn đem những người này về đồn xử lí ! Nên xử thế nào thì xử thế đó!
Kế Thường Ức kéo lấy Trần Ương nháy mắt ra hiệu, có một số việc cũng tỏ vẻ lập trường của bản thân đã hài lòng lắm rồi, nếu không lại giống như
lợn lành chữa thành lợn què, hăng quá hóa dở. Phương Minh Viễn này rõ
ràng không phải là người bình thường, nếu đến cả điểm này mà nhìn cũng
không ra thì làm sao mà đi đến bước đường ngày hôm nay.
Trần Ương lúc này mới ngoảnh đầu lại đối diện với Phương Minh Viễn đang ngồi trên ghế chăm chú nhìn hắn mỉm cười và nói:
-Thật sự khiến Phương thiếu gia chê cười rồi, ngành cảnh sát của thành phố
thương mại này xem ra phải cật lực mà chỉnh đốn rồi, con sâu làm rầu nồi canh, chỉ sợ nó đã không còn là một bộ phận nhỏ nữa rồi!
Phương Minh Viễn nhún nhún vai mà nói:
-Đó là chuyện mà Cục trưởng Từ phải xem xét rồi, tôi chỉ cảm thấy sự đầu tư của tập đoàn lại tiêu phí lên người những tên cảnh sát này, vô cùng
không đáng. Có lẽ phải suy xét một chút rồi.
-Phương thiếu gia! Đừng !
một giọng nói hoảng loạn truyền đến từ cửa, nhìn theo tiếng âm thanh, là
một người đàn ông trung niên đang đứng ở trước cửa phòng, vóc dáng cũng
không phải là cao, nhưng cũng khá là khôi ngô, vừa nhìn thì biết là
người phương Bắc.
-À, tôi tự giới thiệu, Phương thiếu gia , vị
này là Phó cục trưởng cục cảnh sát của thành Thượng Đô Địch Thanh Sơn.
Cục trưởng Địch, đây là người sáng lập của Tập đoàn Gia Carrefour,
Phương Minh Viễn!
Kế Thường Ức đứng dậy nhiệt tình giới thiệu về chức vị của hai bên.
-Phương thiếu gia, chào ngài !
Địch Thanh Sơn bước lên trước mấy bước ,chìa tay hướng về phía Phương Minh Viễn nói:
-Đối với mọi việc xảy ra ở đây, tôi chỉ biết nói rằng rất lấy làm tiếc. Giới cảnh sát bây giờ tốt xấu lẫn lộn, những kẻ bại hoại như bọn chúng, con
sâu làm rầu nồi canh , quả thật ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của
ngành cảnh sát ở thành phố thương mại này. Chỉ có điều Địch Thanh Sơn
khẩn cầu Phương thiếu gia đừng cắt đứt việc đầu tư của Tập đoàn
Carrefour vào Cục cảnh sát của thành phố thương mại chúng tôi!
-Cục trưởng Địch, tiền của Tập đoàn Carrefour cũng không phải bỗng dưng mà
có, chúng tôi thứ nhất là không có trốn thuế , thứ hai là những lợi
nhuận lớn đều là tiền kiếm được một cách hợp pháp, hơn nữa đó là tiền mà chúng tôi vất vả kiếm được, vì sao phải biếu tặng cho những tên cảnh
sát bại hoại này , chẳng lẽ là để nuôi cho bọn chúng ăn uống no say để
còn lấy sức quay lại đàn áp chúng tôi sao? Vậy tôi thà để cái tiền này
tăng thêm tiền lương và đãi ngộ phúc lợi cho công nhân của Tập đoàn
Carrefour có phải tốt hơn không, ít nhất họ còn nói với tôi lời cảm ơn!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Địch Thanh Sơn trong lòng rất nôn nóng , hắn hiểu rõ, Cục cảnh sát của thành phố thương mại liên tiếp hai ba lần mất vòng sắt, đã khiến cho Phương
Minh Viễn đối với Cục cảnh sát thành phố thương mại cực kì thất vọng,
cho nên mới nói ra những lời như thế , nhưng hắn thân là Phó cục trưởng
nhưng không thể đánh mất ý chí phải dùng cạn sức lực để thuyết phục
Phương Minh Viễn.
Mặc dù nói, Tập đoàn Carrefour hằng năm đều đầu tư cho Cục cảnh sát không dưới ba triệu tệ, phần lớn là tiền mặt, và
một số thương phẩm. Nhưng khoản tiền này đối với nguồn tài chính của cục cảnh sát mà nói, là một khoản không thể thiếu. Mặc dù Địch Thanh Sơn và Từ Nghi bất hòa nhưng hắn cũng phải giữ gìn lợi ích cho Cục cảnh sát
thành phố thương mại.
Hơn nữa, điều mà Địch Thanh Sơn lo lắng là
nếu Tập đoàn Carrefour ngưng hẳn tài trợ cho Cục cảnh sát, sẽ ảnh hưởng
lớn đến sau này.
Thứ nhất là việc ngừng đầu tư của Tập đoàn
Carrefour sẽ kéo theo , như hiện giờ hàng năm đều đầu tư cho Cục cảnh
sát , ngoài Tập đoàn Carrefour ra còn có bảy,tám doanh nghiệp, mặc dù
mức đầu tư không bằng Tập đoàn này nhưng cộng lại cũng là một khoản
không nhỏ. Nếu biết Tập đoàn Carrefour ngừng đầu tư đối với Cục cảnh sát vậy thì những doanh nghiệp này có thể hay không cũng tuyên bố như vậy?
Phải biết rằng, những doanh nghiệp bây giờ sản xuất cũng đang bị đình
trệ, những đầu tư của những doanh nghiệp này trong hai năm gần đây đã
giảm sút.
Lần này, nếu Tập đoàn Carrefour ngừng quyên cóp cho Cục cảnh sát thành phố thương mại, cũng ảnh hưởng rất lớn trên phương diện
chính trị! Toàn quốc có rất nhiều tỉnh thành, vì sao Tập đoàn Carrefour
lại ngưng quyên góp cho Cục cảnh sát thành phố thương mại? Cứ như vậy
chuyện này sẽ được truyền đi khắp nơi , thậm chí sẽ chuyền đến tai các
cấp Trung Ương, nếu như vậy, sự tình sẽ không chỉ còn là Cục cảnh sát
thành phố thương mại, mà e là ngay cả các vị lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân các cấp cũng sẽ liên lụy! Càng bôi đen danh dự của thành phố
thương mại!
Nhưng hắn cũng không dám nói với Phương Minh Viễn đó
là lỗi của hắn, vì Địch Thanh Sơn hiểu rõ, trong vòng một ngày, hai lần
gặp phải con sâu làm rầu nồi canh của Cục cảnh sát thành phố thương mại, thay ai cũng sẽ gây ra hoài nghi, con sâu làm rầu nồi canh này đến cuối cùng sẽ chiếm tỉ lệ bao nhiêu phía cảnh sát ở thành phố thương mại.
Địch Thanh Sơn không ghìm mình được quay đầu nhìn lướt qua, Giải Tiểu Huy
cũng đang đứng ở góc tường, hoàn toàn đờ ra, chính cái tai họa này mới
dẫn đến hàng loạt sự kiện nối tiếp! Nếu không làm sao mà xảy ra chuyện
này được.
Trần Ưowng và Kế Thường Ức bên cạnh khẽ lắc lắc đầu,
phía cảnh sát thành phố thương mại, lúc này đây đều để lại ấn tượng xấu
trong lòng Phương Minh Viễn.
-Cục trưởng Địch, ngài đem đội ngũ
cảnh sát này đi đi, còn có một số băng đảng của Vu Phượng Quân nữa!
Phương thiếu gia hôm nay đến giờ phút này vẫn chưa ăn cơm, hừ hừ , đừng
nói là Phương thiếu gia, chínhtâm tình của chúng tôi cũng bị bọn chúng
phá hủy rồi!
Kế Thường Ức vỗ vỗ bả vai của Địch Thanh Sơn thấp giọng nói:
-Còn không mau báo cáo cho Cục trưởng Từ, nói anh ta đem thật nhiều quân vào!
Địch Thanh Sơn lúc này mới tỉnh ra, ngay cả đang bị đóng băng ba thước cũng
thoát khỏi băng lạnh, tình hình hiện tại của phía cảnh sát thành phố
thương mại cũng không phải ngày một ngày hai, mà trong đó, người chịu
trách nhiệm lớn nhất là Cục trưởng Từ mình Phó cục trưởng đứng bên cạnh
thì có thể hứa hẹn gì với Phương Minh Viễn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...