Khi mà giờ tan tầm ở thành phố thương mại qua đi, trật tự giao thông
trên đường lại khôi phục bình thường, một đoàn xe gồm sáu chiếc có rèm
che, đi ra từ trụ sở làm việc của Cục Đường sắt thành phố Nguyên Thương, thẳng đến nơi phồn hoa nhất của thành phố, người ta mới chú ý thấy, ở
giữa đoàn xe, đúng là xe đứng đầu của cục Đường sắt thành phố thương
mại.
Vu Liệt và Phương Minh Viễn thân thiết chào hỏi, lại hàn
huyên vài câu, Lý Kế Mãnh, mang theo đám người Vu Phượng Quân, còn cần
một phần băng ghi hình phục chế, tức giận đùng đùng đi về đồn.
Trần Ươngvà Kế Thường Ức mặc dù có lòng muốn tán gẫu với Phương Minh Viễn,
hận một nỗi không thế đem công trạng hào hùng của mình nói với Phương
Minh Viễn, để ngày sau Phương Minh Viễn có thể ở trước mặt Tô Hoán Đông
nói hộ vài câu. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, từ rạng sáng tới giờ, bọn
người Phương Minh Viễn đã rất mệt mỏi, Triệu Nhã và Phùng Thiến ngồi bên đã nj.gáp luôn miêng
Cho nên Trần Ương tức thời đề xuất, đầu
tiên sắp xếp cho mấy người Phương Minh Viễn đi nghỉ ngơi, đợi cho bọn họ nghỉ ngơi xong, tinh thần khôi phục, rồi mới nói chuyện tiếp. Phương
Minh Viễn đã tới đây rồi, bất kể là Trần Ương hay là Kế Thường Ức, đều
không muốn cứ như vậy để hắn rời đi.
Mà Phương Minh Viễn cũng rất muốn biết, mấy người mà Vu Phượng Quân cầm đầu, cuối cùng sẽ có kết cục gì. Tuy rằng chưa thể nào phán quyết nhanh như vậy, nhưng lấy tình hình trong nước mà nói, những ngày đầu này, là đủ để quyết định vận mệnh
cuối cùng của bọn họ! Vào lúc này, hắn ở thành phố thương mại, đối với
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều là một áp lực vô hình! Phương
Minh Viễn cũng không muốn vì mình không ở đó mà cho Vu Phượng Quân có cơ hội giở trò!
Trần Ương và Kế Thường Ức lao thẳng đến, đưa bọn
người Phương Minh Viễn đến khách sạn Lục Thành, còn tiễn đến tận cửa
phòng rồi mới cáo từ. Tổng giám đốc Lâm Hâm của công ty trực thuộc Tập
đoàn Carrefour, thấy mọi sự đã sắp xếp xong, cũng liền chủ động cáo từ !
Xe của Lâm Hâm vừa mới rẽ ở góc đường chỗ khách sạn Lục Thành, điện thoại
trong bao liền vang lên. Lâm Hâm cầm lên nhìn thấy hai dãy số, là văn
phòng cục Cảnh sát thành phố thương mại.
-Tôi, Lâm Hâm xin nghe!
Lâm Hâm nhấc máy.
-Tổng giám đốc Lâm, là tôi, Địch Thanh Sơn!
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói hùng hồn, đúng là Phó cục trưởng Địch Thanh Sơn của cục Cảnh sát thành phố thương mại.
-Anh Địch, sớm như vậy, có chuyện gì sao?
Lâm Hâm cười ha hả nói:
-Hay là mới sáng sớm đã có hứng uống rượu rồi? Tôi hôm nay lại không rỗi, anh tìm người khác uống rượu cùng đi vậy!
Thường qua lại với cục Cảnh sát thành phố thương mại bấy lâu nay, ở Cục Cảnh
sát cũng quen biết không ít người, trong đó hợp tính hắn nhất, chính là
Địch Thanh Sơn.
Địch Thanh Sơn từng là quân nhân tham gia chiến
đấu, tuy thân là Phó đoàn trưởng pháo binh, cũng chưa từng tự mình xông
pha ra chiến tuyến —— điểm này vẫn khiến Địch Thanh Sơn cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Sau khi xuất ngũ, hắn được sắp xếp ở trong cơ quan của chính phủ, hai năm trước mới bị điều động trở thành Phó cục trưởng cục Cảnh
sát thành phố thương mại.
Tuy rằng nghe có vẻ oai, nhưng trên
thực tế, ở cục Cảnh sát thành phố thương mại hai năm nay hắn như người
thừa. Nếu không phải Lâm Hâm cùng hắn giao hảo, địa vị của hắn ở cục
đúng là nguy ngập.
-Tôi hiện tại cũng không phải tìm anh uống rượu!
Địch Thanh Sơn ở trong điện thoại sang sảng cười nói:
-Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Từ Nghi có phải đã đắc tội với Tập đoàn
Carrefour của các anh? Buổi sáng về tới cục Cảnh sát, Từ Nghi liền không hề báo trước mà triệu tập các cán bộ Cục Cảnh sát, yêu cầu đồn cảnh sát bắt đầu điều tra những thành viên lạm dụng chức quyền, chấp pháp một
cách phạm pháp. Lý Kế Mãnh của phân cục Nhị Thủy bị hắn phê bình trong
cuộc họp, mắng cho tơi tả. Hơn nữa tôi nghe nói, đội phó đội cảnh sát
hình sự phân cục Nhị Thủy Mã Đắc Quang, đã bị cảnh sát tỉnh đưa đi.
Lâm Hâm mỉm cười nói:
-Anh Địch, tin tức của anh quả không sai! Không chỉ có Mã Đắc Quang, còn có
Vu Phượng Quân, đều bị Phó giám đốc sở Vu Liệt mang về trụ sở để xử lý
rồi!
-Còn có Vu Phượng Quân sao? Ngươi xác định bọn họ là bị Phó giám đốc sở Vu Liệt tự mình mang đi không?
Trong điện thoại Địch Thanh Sơn bức thiết hỏi han. Địch Thanh Sơn mặc dù đang bị cục cho ra rìa, nhưng cũng biết, Vu Liệt và Vu Phượng Quân không qua lại , thậm chí còn có thể gọi là vô cùng thù hận!
-Lúc ấy tôi đang ở ngay trụ sở làm việc của cục mà, tận mắt nhìn thấy Phó giám đốc Vu đưa bọn họ đi!
Lâm Hâm trịnh trọng nói:
-Anh Địch, Vu Phượng Quân coi như xong rồi!
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh Lâm, sao anh có thể khẳng định chắc chắn
như vậy, Vu Phượng Quân không cơ hội xoay chuyển rồi sao?
Sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến, giọng nói của Địch Thanh Sơn có chút khó tin.
Lâm Hâm hiểu được, Địch Thanh Sơn băn khoăn như vậy cũng là rất bình
thường, dù sao Vu Phượng Quân ở thành phố kinh doanh đã nhiều năm, từ
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, cho tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân
thành phố, nơi nơi đều có mạng lưới quan hệ của hắn. Trước đây hắn cũng
không phải chưa từng có lúc bị cảnh sát bắt giữ quy án, nhưng một chân
hắn vừa bước vào Cục Cảnh sát, thì đã có điện thoại tới bảo tha rồi mà!
Mà Vu Phượng Quân làm việc luôn luôn cẩn thận, rất ít khi bại lộ, cho
nên cảnh sát tuy rằng vẫn muốn đem hắn ra công lý, lại luôn không có đủ
căn cứ chính xác!
-Tôi khẳng định! Bởi vì hắn lần này chẳng những hung hăng đắc tội với ông chủ Tập đoàn Carrefour chúng tôi, mà còn bị
để lại chứng cớ!
Lâm Hâm nói chắc như đinh đóng cột:
Nếu như vậy mà hắn vẫn còn có thể trốn thoát chế tài pháp luật, người đầu tiên không đồng ý chính là ông chủ nhà chúng tôi!
Điện thoại truyền đến hơi thở gấp của Địch Thanh Sơn, Lâm Hâm mỉm cười, cũng không nói gì. Hắn biết, Địch Thanh Sơn lúc này tâm trạng đang vô cùng
kích động, hắn ở cục Cảnh sát thành phố thương mại sở dĩ rơi vào hoàn
cảnh này, cũng là bởi vì hắn ở cục Cảnh sát không có căn cơ, mặt khác
cũng là bởi vì hắn nhìn không quen thói kiêu ngạo ương ngạnh của Vu
Phượng Quân, và không hợp với một số người trong cục Cảnh sát!
Vu Phượng Quân rơi vào tình cảnh này, đối với Địch Thanh Sơn cũng chẳng có ý nghĩa gì, Lâm Hâm nhắm hai mắt cũng có thể nghĩ ra. Tuy rằng, Tập
đoàn Carrefour cho tới bây giờ cũng vô ý nhúng tay vào sự an bài hệ
thống nhân sự của cảnh sát địa phương, nhưng không có nghĩa là, khi có
cơ hội thích hợp, Carrefour sẽ giúp người của mình thăng tiến thêm một
bước. Cho nên Lâm Hâm sau khi nhận được cuộc điện thoại của Phương Minh
Viễn, liền muốn mượn cơ hội này nâng đỡ Địch Thanh Sơn một phen! Nếu nói Địch Thanh Sơn mượn cơ hội này, có thể thay đổi địa vị của hắn ở cục
Cảnh sát thành phố thương mại, như vậy mặc kệ là đối với tập đoàn
Carrefour hay là đối với bản thân Lâm Hâm mà nói, đều là một kết quả
không tồi!
Địch Thanh Sơn điện thoại tới thật đúng lúc, nếu hắn không gọi, thì Lâm Hâm cũng sẽ gọi.
-Anh Địch, tốt lắm, anh cũng từng là quân nhân rồi, hiện tại, tôi nghĩ,
trong tay anh cũng có chút tư liệu liên quan đến Vu Phượng Quân phải
không? Có muốn tôi giúp anh một phen không?
Lâm Hâm sau một lúc lâu mới mở miệng nói:
-Phó giám đốc sở Vu Liệt với tôi tuy rằng không quen biết, nhưng vẫn là giúp được anh!
-Cảm ơn anh, không cần đâu. Phó giám đốc sở Vu Liệt, tôi cũng không xa lạ!
Địch Thanh Sơn cười nói:
-Cảm ơn tin tức này của anh!
Tin tức này với hắn rất quan trọng, địa vị của tậo đoàn Carrefour như thế
nào, Địch Thanh Sơn trong lòng rất rõ ràng. Vu Phượng Quân có kiêu ngạo
ương ngạnh đến mức nào, thì cũng chỉ là trong phạm vi một tỉnh, so với
ảnh hưởng trải rộng cả nước của tập đoàn này, đương nhiên là viễn viễn
không bằng. Trêu chọc đến ông chủ của Carrefour, còn bị để lại chứng cớ, khó trách Lâm Hâm nắm chắc Vu Phượng Quân từ nay về sau không ổn nữa
rồi!
-Không cần cảm ơn, anh chỉ cần nhớ lần sau mang Bình Mao Đài ra là được rồi!
Lâm Hâm cười to nói.
-Không thành vấn đề!
Địch Thanh Sơn không chút do dự nói.
Mấy người Phương Minh Viễn ngủ một mạch đến chiều, cả cơm trưa cũng không
ăn. Phương Minh Viễn vừa mới tỉnh lại, Triệu Nhã và Phùng Thiến liền
xông vào, dắt hắn đi ra ngoài, tìm nơi để mời cơm.
Tuy rằng khách sạn Lục Thành cũng có nhà ăn riêng của mình, nhưng đồ uống mà những nhà hàng khác sạn trong nước như thế này đưa ra, trình độ chỉ có thể nói là hơn nước một chút. Nếu muốn nhấm nháp mỹ vị, thì phải đi vào chợ!
Đoàn người rời khỏi khách sạn Lục Thành, Lâm Hâm để lại cho bọn họ bốn chiếc xe và cả lái xe. Mấy người tài xế này tuy rằng không biết thân phận
đích thực của Phương Minh Viễn, nhưng đưa Phương Minh Viễn đến cũng là
bọn họ. Có thể khiến nhân vật số một số hai của cục Đường sắt thành phố
thương mại tự mình đưa tiễn, được Tổng giám đốc công ty mình đưa rước,
tự nhiên hiểu rằng đây không phải là nhân vật tầm thường, cho nên dọc
đường đi luôn luôn cung kính, hầu hạ cẩn thận.
Đối với thành phố
này, Phương Minh Viễn cũng không quen thuộc, bất kể là kiếp trước kiếp
này, thành phố này đối với hắn đều là không có duyên, nhiều nhất cũng
chỉ là ngồi trên phương tiện giao thông đi qua nơi này.
Cho nên,
Phương Minh Viễn tựa vào cửa kính xe, ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài cửa
sổ. Thành phố này so với thủ đô và Thượng Hải, đều không được phồn hoa
như thế, ngay cả so với Phụng Nguyên hai năm trở lại đây, cũng có chút
già nua cũ kĩ. Là một thành phố có ưu thế về dệt may, máy móc, vật liệu
xây dựng, vật liệu chịu lửa, nguồn năng lượng và nguyên liệu sản nghiệp, lấy kim loại màu, thực phẩm, than đá, thuốc lá làm ngành công nghiệp
chủ đạo, hiện giờ nền kinh tế của nó vẫn đang bị đình trệ —— đa số các
doanh nghiệp nhà nước đều phải giảm sản lượng, ngừng sản xuất, thậm chí
còn phá sản, đa số công nhân viên chức nhà nước phải thất nghiệp tràn
lan.
Nhưng đối mặt với một loạt khó khăn này như thế nào, đừng
nói là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hay Thành ủy và Ủy ban nhân dân
thành phố, ngay cả Trung ương, hiện giờ vẫn chưa có phương hướng rõ
ràng.
-Chỉ có điều đáng tiếc là nó lại chiếm một vị trí đẹp trên bản đồ Hoa Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...