Tôn Tầm tức giận quát lớn:
-Tôi quan tâm hắn họ gì làm cái quái
gì, họ Tô thì sao, họ Tô cũng chẳng quản được Cục Đường sắt thành phố
thương mại của tôi! Chẳng quản được Tôn Tầm tôi! Lưu Hải Ngọc, anh **
còn không ra tay!
Cái cậu thanh niên đáng chết này, quát ầm ầm lên thế, sợ mấy người ngoài ban công không nghe được chắc?
-Họ Tô cũng không quản được Cục Đường sắt thành phố thương mại với Tôn Tầm anh?
phương Minh Viễn nói với ánh mắt kì lạ:
-Này, Tô Hoán Đông, Bộ trưởng Tô bị cách chức khi nào thế?
-Bộ trưởng Tô đương nhiên là…
Tôn Tầm nói đến đây, bỗng nhiên sực tỉnh, ngay lập tức sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, không biết khi nãy mình đã nói những gì!
-Họ Tô cũng không quản được Cục Đường sắt thành phố thương mại! Không quản được Tôn Tầm tôi!
Những lời này mà truyền đến tai Phó thủ tướng Tô thì không biết các sếp sẽ đối xử với mình thế nào nữa? Đừng nói Tô Hoán Đông còn đang kiêm
nhiệm chức Trưởng ban Đường sắt, cho dù đã nghỉ hưu thì trong cái cục
Đường sắt này vẫn còn không biết bao nhiêu lãnh đạo đều do một tay anh
ta đề bạt lên. Nếu họ nghe được những lời này thì không biết họ sẽ xử lý mình thế nào?
Tôn Tầm nhìn quanh, tất cả những người
coi thư ký của anh ta và Lưu Hải Ngọc là người đứng đầu đều nhìn anh ta
với con mắt kinh ngạc. Tuy ai cũng hiểu anh ta nói gì, những đúng là
những lời lẽ đó còn có thể hiểu khác đi. Cấp trên nếu không truy cứu thì cũng thôi, nhưng nếu có người có ý định ghi lại những lời này…
-Cậu đừng có ở đây mà quấy rối, tôi nói là nói cái người họ Tô Giám đốc sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Tần Tây kia kìa!
Tôn Tầm phản ứng.
-Cái này chẳng liên quan gì đến Thủ tướng Tô cả! Cậu đừng có ở đây mà ngậm máu phun người! Lưu Hải Ngọc! còn đần ra đấy à…”
-Bí thư Tôn, Giám đốc sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Tần Tây cũng chính là thầy dạy của phóng viên Vu đây, họ Tô tên Ái Quân. Nếu ông may mắn gặp
được Phó thủ tướng Tô, xin đừng ngại hỏi ông ấy, hiện giờ người nhà ông
ta có hài lòng về những thành tích tiểu tử này đạt được hôm nay không?
Phương Minh Viễn một lần nữa ngắt lời Tôn Tầm.
Tôn Tầm chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, một lúc sau mới như tỉnh lại,
rồi nhìn ngó những người xung quanh, ai nấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Tô Hoán Đông làm việc mấy năm ở Bộ đường sắt, lại là Bộ trưởng Bộ Đường sắt hai nhiệm kỳ liên tiếp, tân Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, bâ lần chỉ
đạo liên quan đến đường sắt quy mô lớn phạm vi toàn quốc, rất có uy tín
trong ngành đường sắt.
Những người mà chỉ nghe nhắc đến Tô Hoán Đông thôi trong lòng đã thấp thỏm lo lắng như vậy đã ngay lập tức tê cả người.
-Hắn…hắn…
Tôn Tầm lắp bắp
-Hắn..hắn đang nói dối!
Chính hắn cũng không tin tưởng vào những lời mình nói thì sao có thể khiến người khác tin được?
- Đúng hay không đúng, chi bằng thư ký Tôn cậu đi nghe ngóng!
Phương Minh Viễn bình tĩnh nói.
-Chắc cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu, mà dù cậu có thả cho
chúng tôi đi thì chúng tôi cũng không chạy đi đâu được, không giải thích rõ ràng cho chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không đi đâu cả.
Tòa văn phòng Cục Đường sắt thành phố thương mại ở ngay cạnh ga tàu hỏa của thành phố, một tòa nhà 18 tầng được xây từ những năm 80. Cục Đường
sắt của thành phố thương mại là doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn của Trung
Quốc, là mấu chốt quan trọng trong mạng lưới vận chuyển đường sắt toàn
quốc, một trong những trung tâm chiến lược về vận chuyển, trung tâm giao thông tổng hợp của đất nước, mạng đường sắt trực thuộc là đường vận
chuyển than ngoại nhập cũng như than sản xuất chính, cũng là điểm chuyển hàng hóa vận chuyển đường sắt chiều Bắc Kinh – Quảng Châu, Tiêu Tác –
Liễu Châu sang vận chuyển đường thủy sông Dương Tử, sông Hàn, là nơi có
vai trò quan trọng trong kết nối vận chuyển du khách cũng như trao đổi
hàng hóa giữa đất liền, hải đảo với các tỉnh thành trong cả nước, được
mệnh danh là “Trái tim của đường sắt Trung Quốc ”. Nên tòa nhà văn phòng của Cục Đường sắt của thành phố thương mại là hơn cả quan trọng.
Mỗi ngày, đều có lượng lớn các công nhân viên làm việc không ngừng, dù
là giờ nghỉ trưa thì ở đây cũng luôn có một số lượng lớn nhân viên trực
ban để duy trì sự vận hành bình thường của cả hệ thống.
Vương Bình là một nhân viên trực ca đêm ở phòng bảo vệ của tòa nhà văn
phòng Cục Đường sắt thành phố thương mại. Tuy nói là trực ca đêm nhưng
cũng không nhẹ nhàng nhưng những đơn vị khác, nhưng so với ban ngày thì
đúng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Điều khiến hắn cảm
thấy kì lạ là, buổi tối hôm nay thế nào ấy? Đầu tiên là phó bí thư Đảng
ủy quản lý trực ca đêm, Tôn Tầm vội vội vàng vàng đi ra, một tiếng sau
lại vội vội vàng vàng quay lại. Tiếp đó, các lãnh đạo Cục Đường sắt
thành phố thương mại xe xếp thành hàng quay lại văn phòng. Vương Bình để ý thấy, tất cả các lãnh đạo trong cục chẳng ai bảo ai đều quay lại hết.
Mà không phải chỉ các sếp trong cục, còn có lãnh đạo phòng cảnh sát khu vực, lãnh đạo cục cảnh sát thành phố cũng như lãnh đạo ủy ban nhân dân
thành phố đều đến, bãi đỗ xe đầy những xe mang biển chính phủ.
-Cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện tày đình gì thế không biết?
-Vương Bình nghi hai năm trước cũng xảy ra một chuyện tương tự như vậy, tàu hỏa trệch khỏi đường ray trên đoạn đường thuộc quyền quản lý của
Cục Đường sắt thành phố thương mại khiến cho 32 người tử vong, hơn 160
người thương nặng. Tuy nhiên Vương Bình vắt kiệt óc suy nghĩ cũng nghĩ
không ra hôm nay lại xảy ra việc quái quỷ gì nữa.
-Tôn
Tầm! anh làm chuyện tốt! Cục trưởng Cục Đường sắt thành phố thương mại,
bí thư Đảng ủy Trần Ương đang nhìn Tôn Tầm phía trước, bực vì không thể
dùng gạt tàn, dùng chén uống nước mà đập vào cái mặt hắn.
Khối lượng công việc vận chuyển đường sắt trong tháng 7 rất nhiều, thời tiết nóng nực, cả biển học sinh đi bắc về nam, lại thêm lượng lớn những vật dụng cần thiết cho lũ lụt ở miền Nam cũng như hạn hán ở phía bắc,
công việc chất đống như núi khiến nhân viên ngành đường sắt thở không ra hơi. Một Cục Đường sắt thành phố thương mại với số lượng nhân viên trên 100 nghìn người, độ dài đường vận chuyển lên đến hơn nghìn km, mỗi năm
vận chuyển hơn 100 triệu lượt khách du lịch và hàng hơn 10 triệu tấn
hàng hóa, có thể nói mỗi ngày có không biết bao nhiêu công việc cần giải quyết. Mà trong hệ thống đường sắt, một khi xảy ra bất cứ việc gì, rất
có thể là việc lớn chấn động cả nước. Thân là bí thư Đảng ủy, Cục trưởng Cục Đường sắt như Trần Ương , áp lực trong lòng rất lớn.
Không dễ dàng gì để anh ta giải quyết công việc của Cục, đâu vào đó hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì nổi bật đáng nói, Trần Ương quyết định về
nhà ngủ một giấc cho ngon lành, thả lỏng thần kinh cho thoải mái. Ai ngờ đang đêm lại bị gọi quay lại.
Tuy điều hòa trong
phòng Cục trưởng đã được điều chỉnh đến 21 độ C nhưng đầu Tôn Tầm vẫn
ướt sũng mồ hôi. Việc này còn có sự tham gia của con cái của Tô Hoán
Đông, lúc đó lại có bao nhiêu nhân viên đường sắt đều nghe thấy, Tôn Tầm dù có thếm hai lá gan nữa cũng không dám vượt quyền mà quyết định. Chỉ
có thể nửa đêm thông báo những người khác trong cục, ban đầu chỉ là
thông báo cho Trần Ương, cuối cùng thì không hiểu sao mấy người dưới
truyền cho nhau hết, các lãnh đạo chủ chốt trong cục đều đã đến đầy đủ!
-Bí thư Trần, cái này không trách tôi được, ai biết được họ còn có quan hệ với con trai Tô thủ tướng chứ!
Tôn Tầm đã cho điều tra, Tô Hoan Đông thật sự có một cậu con trai tên
Tô Ái Quân, cũng chính xác là hắn đang đảm nhiệm vị trí Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Tần Tây. Mà trước vào làm việc trong Sở Giáo dục và Đào tạo, hắn thật sự là giáo sư trường Đại học Giao thông! Cái này thật sự khiến Tôn Tầm cứng hết tay chân lại. Tuy thường ngày Tôn Tầm với
Trần Ương vốn chẳng hợp gì nhau, nhưng đến lúc này rồi anh ta vẫn phải
chịu cúi đầu.
-Phí lời! Không làm khó được người ta lại còn phải treo biển mình, nói với ông “ con trai của Tô Hoán Đông là
thầy dạy tôi chắc!
Trần Ương trong lòng phẫn nộ, tức nỗi không
thể dùng gạt tàn thuốc mà đập cho hắn một cái vào đầu! Đến cái lúc này
rồi còn trốn tránh trách nhiệm.
-Bọn họ bây giờ ở đâu?
Trần Ương thở dài, nén tức giận mà nói. Giờ chưa phải lúc tính toán với Tôn Tầm, đây có thể xem như một vụ scandal, nếu thật sự làm lớn lên như vậy, sợ rằng bí thư Đảng ủy hắn cũng có phần trách nhiệm, xấu mặt!
Nhiệm vụ cấp bách hiện nay vẫn là làm sao làm yên lòng mọi người, làm
cho vụ việc lắng xuống. Làm được như vậy thì dù mọi việc có truyền đến
tai cấp trên, thì cũng việc lớn hóa nhỏ vì sự vụ đã được giải quyết êm
thấm.
-Đều đã sắp xếp tromg phòng hộ nghị trong tòa nhà, bao gồm cả hội Vu Phượng Quân bọn họ nữa.
Tôn Tầm cúi đầu nói. Việc đã lớn thế này, Tôn Tầm cũng hiểu được, lúc
này để hội Vu Phượng Quân đi chỉ sợ lại làm tăng thêm mẫu thuẫn.
-Trong phòng hội nghị? Khuya thế này rồi ông còn không sắp xếp được chổ nghĩ ngơi cho bọn họ sao?
Trần Ương tức giận chỉ vào Tôn Tầm mà nói, cái lão Tôn Tầm này, đã từng này tuổi đầu rồi còn không biết làm thế nào cho đúng, đã 2, 3 giờ sáng
rồi vẫn còn để người ta ngồi trong phòng hội nghị, thế chẳng phải cố ý
làm khó người khác sao? Đây là thái độ giải quyết vấn đề sao?
-Tôi đã sắp xếp rồi! Nhưng họ đều không đi, một mực đòi chúng ta phải nói rõ ràng!
Tôn Tầm vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Có thể làm đến chức Phó bí thư Đảng ủy
Cục Đường sắt thành phố thương mại, đương nhiên ông ta cũng không thể
không có chút đầu óc.
-Hừ!
Trần Ương hừ lên một tiếng lạnh lùng, rõ ràng lần này Tôn Tầm phạm lỗi quá lớn, một chổ thoát thân cũng chẳng có hắn.
Trong lúc Trần Ương với Tôn Tầm đang không ngừng vò đầu bứt tai suy
nghĩ về mức độ tiến triển của sự việc, Vu Phượng Quân cũng vì đang hết
sức đau đầu vì sự việc một lần nữa nằm ngoài dự kiến!
Ngay khi Phương Minh Viễn nói ra hai cái tên Tô Hoán Đông và Tô Ái Quân, Vu Phượng Quân đã ngay lập tức hiểu được rằng, những mối quan hệ của
ông trong ngành đường sắt sợ rằng lần này sẽ chẳng có tác dụng gì. Danh
tiếng của Tô Hoán Đông trong ngành đường sắt bao năm nay tuyệt đối không phải thứ Tôn Tầm bọn họ có thể chống lại được. Hơn nữa, quan trọng hơn
là, Tôn Tầm bọn họ hiện nay đến bảo vệ mình còn khó, nói gì đến lo lắng
cho sự sống chết của Vu Phượng Quân!
Vì thế, Vu Phượng
Quân lập tức gọi điện cho những người quen biết của hắn trong thành phố, trong tỉnh, tìm các mối quan hệ, tìm đường thoát, hi vọng có thể làm
dịu cơn giận của đối phương.
-Ông chủ, thế nào rồi?
Tiền Thân giờ đã không còn vẻ mặt vênh váo tự đắc ban đầu, bộ mặt mệt mỏi nhìn Vu Phượng Quân gác điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
-Phó chủ tịch thành phố La đồng ý đứng ra làm trung gian hòa giải giúp
chúng ta, nhưng ông ta muốn 10% cổ phần công ty thương mại Bạch Hổ chúng ta.
Vu Phượng Quân cắn răng chịu đựng nói,
-Cái thứ sói nuôi mãi không thuần, thường ngày hắn được lợi không biết bao nhiêu từ
chúng ta, đến lúc cần đến lại còn dám tống tiền chúng ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...