Tay chận của bọn người Bê Lệ Lệ lại rất nhanh nhẹn, chưa gì đã dọn dẹp
sạch sẽ trong phòng riêng, tấm thảm trên mặt đất bị bẩn đã được dọn đi,
lại dọn dẹp lại sạch sẽ. Khăn trải giường, chăn đệm bị dính vết máu, đều được dọn rồi. Chỉ có điều dù đã mở cửa sổ, mùi trong phòng cũng nhất
thời khó mà bay đi.
Chưa được bao lâu, Vương Mãnh đem
theo hai cảnh sát đường sắt đi loạng choạng trở lại, dường như đã nhìn
thấy sự việc không thể tin nổi.
-Anh Vương trưởng tàu, đoàn tàu dài như vậy, người đâu?
Sắc mặt Tiền Thân u ám như cắt không ra máu.
-Xin lỗi, ông chủ Vu, Tiền tổng, chúng tôi đã từng hỏi qua rồi, đối
phương có người chứng minh là hai thuộc hạ của ông chủ “mời” ông đó vào
phòng viêng của các ông một cách cứng rắn, cho nên việc đột nhập vào
phòng riêng mà Tiền tổng đã anh ta đã nói là không thể nào. Hơn nữa, ông chủ Vu, các ông nói anh ta ẩu đả với thuộc hạ của ông, một thanh niên
trẻ như anh ta, làm sao có thể đối phó nổi bốn ông chủ các ông à?
Vương Mãnh xua hai tay, sắc mặt bất đắc dĩ nói:
-Theo tôi thấy, việc này bỏ qua đi. Qúy thuộc hạ cũng chưa chịu thương tổn gì nặng…
-Thúi lắm!
Tiền Thân thực sự đánh giắm, Vương Mãnh cũng không nể mặt gì đây, thôi
bỏ đi? Đường đường là ông chủ Vu, không ngờ để một thanh niên làm nhục
trước mặt, kết quả là đối phương vẫn không sao? Nếu cứ bỏ qua như vậy,
thì không khác gì trà đạp lên thể diện của Vu Phượng Quân.
-Tiền Tổng, xin hãy cẩn thận!
Sắc mặt Vương Mãnh cũng trầm ngâm lại nói:
-Tùy ý nhục mạ người khác, cũng là hành vi pháp luật kỹ luật, đừng cho rằng cảnh sát đường sắt không quản được anh.
Tiền Thân bị những lời của anh ta làm cho ngây người ra, anh ta không
ngờ được, Phương Minh Viễn vẫn với sắc mặt lấy lòng người trung niên,
không ngờ sẽ biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, thực sự là trở mặt không
nhận người à! Tiền Thân tuy chỉ là một giám đốc dưới sự quản lý của Vu
Phượng Quân, nhưng trong các thương gia thành phố, cũng là nhân vật có
tiếng. Đừng nói một trưởng tàu cỏn con, chính là cán bộ cấp cao của cơ
quan phi quyền lực!
Theo những lời nói của Vương Mãnh,
hai cảnh sát đứng sau lưng anh ta cũng phối hợp đi lên trước một bước,
một trong số đó thậm chí còn lấy ra còng tay từ bên hông, nhìn Tiền Thân “Không có ý tốt”.
-Các anh muốn làm cái gì?
Hai người đàn ông vẫn đứng bên cạnh Vu Phương Quân giận dữ hét. Bọn họ ở thành phố thương mại quen làm những gì mình muốn, đâu dể để người khác
“khiêu khích” trước mặt. Có lẽ là giọng của anh ta quá lớn. cửa phòng
riêng trên tàu đều bị người ta đẩy ra, không ít người đều đi ra từ trong phòng riêng, kinh ngạc nhìn bọn họ.
-Hỏng rồi!
Vu Phượng Quân tâm tình không tốt, lại căn bản không kịp ngăn lại gã đàn ông đó!
Phải biết rằng, trong mắt bọn họ, Vương Mãnh thực sự không được cho là
một nhân vật, nếu bình thường, muốn mọi chuyện êm thấm, đó vẫn không
phải theo theo tâm ý của anh ta, nhưng điều này cũng cần thời gian, tùy
từng trường hợp. Trong thời điểm đoàn tàu chạy bình thường, Vương Mãnh
như thuyển trưởng trên tàu vậy, phải có trách nhiệm với sự an toàn của
tàu lửa. Tuy tàu lửa chưa có những hậu quả có thể dẫn đến, cũng không
bằng thuyền mất đi thuyền trưởng. Nhưng ai có thể vỗ ngực cam đoan chắc
chắn không có ảnh hưởng chứ?
Lúc này khiêu khích Vương
Mãnh, đó chính là lấy sự an toàn của tất cả hành khách lữ hành trên tàu
ra đùa với lửa! Những người đó trong khoang ghế ngồi cứng sẽ không nhiều nữa, bọn họ chẳng qua là một nhóm ngu dân, chính là nhao nhao lên ồn ào cũng đã không ảnh hưởng được gì đến đại cục. Nhưng người có thể nằm
giường nằm, đó đều là người phần nào cũng có chút thân phận. Mình ức
hiếp người ta, chỉ cần không đổ lên đầu bọn họ, người bình thường sẽ
không lo việc bao đồng ở bên ngoài.
Nhưng! Nếu để bọn
họ cảm thấy đề cập tới vấn đề an toàn của chính bọn họ, vậy thì ngay cả
mình là mãnh hổ nũi rừng, cũng tuyệt đối không phải đối thủ trong mắt
bầy sói.
Còn một khi sự việc lớn chuyện rồi, những
người trong cục đường sắt thành phố thương mại có quan hệ thân thiết với mình, cũng tuyệt đối không thể dể dàng tha thứ mình khiêu chiến với
trật tự kinh doanh của hệ thống đường sắt, không chỉ bởi vì điều này
cũng như đã làm tổn thất đến lợi ích của bọn họ, hơn nữa bởi vì như vậy, sự việc rất có khả năng sẽ lên đến Bộ đường sắt!
-Lão thất! Câm miệng lại cho tôi!
Vu Phượng Quân quay người, một chân đá vào bắp chân của người đàn ông!
Gã đàn ông đó chịu đau, một tiếng kêu đau đớn, không thể nói ra lời.
Lúc này Vu Phượng Quân nhìn Vương Mãnh một lượt từ trên xuống dưới, cười một cách lạnh lùng nói:
-Được được được, hôm nay xem như tôi đã nhớ cậu rồi. Vương Mãnh, trưởng đoàn tàu Vương, theo lẽ công bằng, thực thi pháp luật thảng thắn, mẫu
mực!
Ba người Vương Mãnh cảm thấy mình dường như bị
một con rắn độc nhằm vào. Vu Phượng Quân nói một từ, cũng giống như con
rắn độc đó đang phun ra tín hiệu, phát nhanh trên người bọn họ, nhưng ba người cũng chỉ có thể đứng ở đó chống đỡ.
-Ông chủ Vu quá khen rồi!
Vương Mãnh cười gượng nói.
-Đã dọn dẹp sạch sẽ phòng riêng cho ông chủ Vu rồi, nếu ông chủ Vu kiên vẫn muốn đổi phòng, đợi qua hai trạm tiếp theo, thì có thể được. Tôi
còn có việc khác, không thể ở đây cùng ông chủ Vu được nữa!
Nói xong, Vương Mãnh khoát tay đi, mang theo hai nhân viên bảo vệ đi.
-Đi thong thả!
Vu Phượng Quân lạnh lùng nói. Cùng lúc, ánh mắt của anh ta lại dừng
trên người Trần Trung vẫn đang ngồi ở lối đi nhỏ. Anh ta có thể nhìn
thấy rõ ràng, chính là người đàn ông trung niên tiếp cận đến nói mấy câu với Vương Mãnh bọn họ, Vương Mãnh bọn họ đã thay đổi thái độ.
-Ông chủ, cứ xem thường bọn họ như vậy sao?
Tiền Thân nhìn bong dáng của ba người Vương Mãnh, cắn răng chịu đựng
nói. Còn Phương Minh Viễn tuyệt đối sẽ không chịu đựng giọng điệu này.
-Hự, tạm thời tha cho anh ta, đợi quay đầu lại, xuống tàu rồi lại giạy dổ anh ta!
Vu Phượng Quân khẽ ti hí mắt nói:
-Vương Mãnh, hự hự, hi vọng đến lúc đó anh vẫn có thể dũng mãnh như bây giờ
-Hù…
Vương Mãnh vừa mới đi ra khỏi khoang tàu, vào khoang tàu tiếp theo, thì đã nghe hai người sau lưng thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
-Anh Vương, lúc nãy chúng ta có thể đã đắc tội với ông chủ Vu rồi!
Một người trong số đó vẻ mặt đau khổ nói:
-Tôi đã nghe nói, ông chủ Vu là người có tính thù vặt, đừng nói chúng
ta không nể mặt ông ta trước mặt mọi người, ngay cả một chuyện nhỏ tí
tẹo, ông ta cũng sẽ không tha.
-Ai nói không phải chứ,
chúng ta làm sao xui xẻo thế này, chắc chắn là là khi tàu chạy không xem ngày. Làm sao kẹp đến trung gian giữa hai bên bọn họ, điều này ai ai
cũng chỉ trích, một người khác cũng nói phụ họa.
Vương
Mãnh không khỏi nghĩ đến Phương Minh Viễn, thứ đồ mà người trung niên đó cho mình xem qua, đó có thể là bằng chứng mà Bộ công an gửi xuống, anh
ta trước đây đã từng xem qua, không thể làm giả, người trung niên đó nói rất rõ ràng, Vu Phượng Quân bọn họ là vô cớ gây sự, ngụ ý là yêu cầu
anh ta xử lý theo lẽ công bằng.
Vu Phượng Quân mạnh,
nhưng so với người của Bộ, thì rất khó nói. Nhưng bất luận bên nào, đều
là những người Vương Mãnh anh ta không đắc tội được!
Vấn đề ở chổ, người trung niên đó lại cấm anh ta nói ra thân phận của
anh ta cho Vu Phượng Quân, mình cũng có thể tạm thời mắc tiếng xấu.
trong lòng Vương Mãnh đang tính toán, khi nào tìm cơ hội, riêng tư,
tránh Trần Trung, giải thích với Vu Phượng Quân một chút, hi vọng.
-Đúng rồi, anh đi hỏi thử cậu Bệ, mấy người trong phòng riêng đều xuống tàu ở đâu!
Vương Mãnh nói.
-Cậu Lã, câu đi điều tra một chút cho tôi, mấy người đó đều xuống tàu ở đâu?
Vu Phương Quân ngồi trong phòng riêng, vẫn cảm thấy ở đầy toàn là mùi
hôi thối, tuy đã không nồng nữa, nhưng vẫn khiến cổ họng anh ta ngứa một trận.
-Vâng!
Cậu Lã lập tức quay người ra
ngoài. Hôm nay biểu hiện của cậu ta không được tốt lắm, dường như căn
bản không có lực cánh tay, để Phương Minh Viễn đánh gãnh mũi, còn suýt
nữa hôn mê bất tĩnh, tự nhiên cũng biểu hiện cẩn thận một chút.
-Nếu các anh xuống xe trước thành phố thương mại, đó cũng coi như là
người có phúc lớn mạng lớn. Ông chủ cũng phải tìm cơ hội sau này xử lý
các người. Nếu các người lại xuống xe sau thành phố thương mại, hi hi,
đó cũng coi như các người xui xẻo!
Tiền Thân thầm nghĩ trong lòng.
Chưa được bao lâu, cậu Lã đã trở về rồi.
-Ông chủ, tôi đã hỏi qua rồi, phòng riêng mà người trung niên đó ở, còn có tất cả mọi người trong phòng thanh niên đó, đều đến Phụng Nguyên
xuống xe!
-Bập!
Vu Phượng Quân đạp bàn nói:
-Vậy thì tốt quá rồi! Tiền Thân cầm lấy di động của tôi!
Phương Minh Viễn lại một lần nữa nằm lên giường, cầm quyển sách lên,
tiếp tục xem sách. Lưu Yên Hồng cũng trở lại vị trí trên giường ngủ của
mình, lặng lặng không phát ra tiếng động. Hai cô gái Triệu Nhã, Phùng
Thiến cũng không hề đem tất cả sự việc vừa mới xảy ra coi trong như thế, chỉ có điều đã hỏi Phương Minh Viễn mấy câu, cũng ném sang một bên.
Sóng to gió lớn cũng đã từng thấy qua, trong lòng bọn họ Vu Phượng Quân
chẳng qua là một thằng hề, chắc chắn không thể so sánh đẳng cấp với
Phương Minh Viễn.
-Cộp, cộp!
Hai tiếng gõ cửa,
Lưu yên Hồng vẫn lẵng lặng nằm bên trên lập tức ngồi dậy, nhảy từ trên
xuống, mở cửa một cách cảnh giác. Tuy cô ta cũng biết, Trần Trung bọn họ chắc chắn sẽ có người ngồi ở lối đi giữa các toa tàu, giám sát tất cả
những ngwoif dừng lại ở ngoài phòng riêng, nhưng thân là nhân viên bảo
vệ, ắt phải cố gắng hết sức bảo đảm sự an toàn của ông chủ!
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, tuy không đẹp sắc
sảo như như Triệu Nhã và Phùng Thiến, nhưng cũng được xem là một giai
nhân!
-A? Chị Vu, làm sao chị lại ở đây?
Chưa đợi Lưu Yên Hồng mở miệng nói, Triệu Nhã đứng sau đã ngạc nhiên nói.
Lưu Yên Hồng đã mở cửa, Vu Nhị Kiều cười bước vào, nói:
-Đúng thế, tôi còn muốn hỏi thử các cô, tại sao ngồi tàu hỏa?
Phương Minh Viễn cũng đặt quyển sách trong tay xuống, ngồi thẳng người cười nói:
-Chị Vu, đây gọi là trái đất tròn phải không, làm sao? Chị ở đây hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn rồi trở về tỉnh thành à?
Vu Nhị Kiều ngồi bên cạnh Triệu Nhã và Phùng Thiến, ôm hai cô gái nói:
-Đúng thế, chúng tôi đến Giang Ninh quay phim, bận hơn một tháng, hôm
nay mới xem như chính thức hoàn thành. Cô không biết, hôm nay Giang ninh đang có mưa, những ngày trước đó, mỗi ngày đều ba mươi lăm ba sáu độ,
thậm chí còn có lúc 38 độ. Tôi nghi ngờ đài khí tượng chắc là giấu đi số liệu thực sự. Ngày đó tôi cảm thấy 40 độ không thôi, nhưng nắng chết
tôi rồi! cho nên nhiệm vụ này vừa hoàn thành, có người còn muốn dạo
quanh Giang Ninh, tôi thì lập tức trở về Phụng Nguyên!
-A, đúng rồi, Phương Minh Viễn anh lại trêu chọc ai nữa?
Vu Nhị Kiều nhìn vào đối mắt Phương Minh Viễn, cười như không cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...