Trùm Tài Nguyên

Khương Ưng Tuyết đứng ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn ngọn đèn dầu nơi ở phái xa, Tokyo về đêm, khắp nơi đều là hoa hồng rượu lục, cho dù là nằm trong khu vực phụ cận đại học Tokyo, cũng là như thế. Khương Ưng Tuyết cũng rất thích Tokyo về đêm, cũng như cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ. Chỉ có điều là, lúc này cô không có tâm trạng đó thôi!

Bọn người Ngô Nịnh Hoa, Điền Trung Cảnh nghiệp tiến vào biệt thự của Phương Minh Viễn ước chừng đã một tiếng đồng hồ rồi, vậy mà vẫn chưa có kết quả gì. Điều này khiến Khương Ưng Tuyết vốn bản tính bình tĩnh cũng không khỏi sốt ruột. Chẳng lẽ nói... Ngô Nịnh Hoa, đường đường một Thứ trưởng cấp cao, đại sứ Hoa Hạ, cũng không thể ngăn được Phương Minh Viễn?

Vận mệnh của Điền Trung Lập Nghiệp, cô căn bản là không để tâm, nhưng Phương Minh Viễn cuối cùng đối đãi Điền Trung Lập Nghiệp như thế nào, lại liên quan đến đến Khương Ưng Tuyết cô ta và thể diện của Khương gia! Điều này khiến cô không lo không được!

Trên cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Khương Ưng Tuyết xoay người lại, ngồi xuống sô pha và nói:

-Mời vào!

Lý Thông đẩy cửa vào, đem vài tờ giấy đặt trước mặt Khương Ưng Tuyết, nhẹ giọng nói:

-Tiểu thư, lần này e rằng có chút phiền toái rồi!

-Ừ?

Khương Ưng Tuyết kinh ngạc liếc nhìn Lý Thông một cái, cầm tờ giấy trước mặt lên. Khương Ưng Tuyếtt đảo mắt mấy lần, sắc mặt không có chút biến đổi. Tư liệu trên giấy là tin tức mới nhất về nhà họ Phương từ trong nước truyền đến. Mà trong đó tin nổi bật nhất, không nghi ngờ gì chính là nhị thúc của Phương Minh Viễn Phương Nhai bị người ta bắt cóc, giam cầm phi pháp ở bệnh viện tâm thần của huyện.

-Còn có chuyện như vậy sao?

Khương Ứng Tuyết có chút khó tin, một huyện nhỏ của tỉnh Tần Tây, không ngờ dám âm thầm đem đời thues hai nhà họ Phương là Phương Nhai giam giữ phi pháp ở bệnh tâm thần viện đã hơn nửa tháng rồi! Trong thời gian này, không ngờ còn tra tấn tinh thần và thể xác ông ta! Những người này đúng là không biết trời cao đất dày! Đúng là không coi nhà họ Phương ra gì mà!

Khương Ưng Tuyết càng xem sắc mặt càng nghiêm trọng, tuy hiện giờ cô ta vẫn đang đi học, nhưng điều này rất rõ ràng trong thể chế,. Theo như tư liệu, những cán bộ tỉnh Tần Tây, chắc hẳn là có ý đem tình thế khống chế trong phạm vi nhỏ, nhưng trước nay đều thế, chỉ xử lý trực tiếp đương sự. Những người khác làm nhỏ chuyện lớn lại, chuyện nhỏ coi như không có!

Nhưng phản ứng của nhà họ Phương cũng là ngoài dự tính của Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây. một “Thế công” của Phương Minh Viễn liên tiếp khiến những cán bộ này ý thức được, lần này nhà họ Phương tuyệt đối không phải nói để đe dọa. Nếu kết quả xử lý không thể khiến nhà họ phương mấy hài lòng, vậy thì nhà họ phương sẽ khiến bọn họ cũng khó sống nổi!

Cuối cùng kết quả cho thấy, Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây vẫn làm ra vẻ nhượng bộ, chẳng những xử lý trực tiếp đương sự, mà còn xử lý nghiêm túc tất cả sự việc từ đầu đến cuối! Con rể Phương gia Phó Văn Sinh bị điều đến thành phố Khang An làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, không thể nghi ngờ đây rõ ràng là một tín hiệu!


-Tiểu thư, vụ việc của Phương Nhai có thể nói đến hiện tại vẫn còn dư âm, hiện giờ ở Nhật Bản lại xảy ra việc trợ lý của Phương Minh Viễn bị... tôi rất lo lắng. Phương Minh Viễn chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, ngược lại thái độ sẽ càng thêm cứng rắn, mạnh mẽ!

Lý Thông thấp giọng nói.

Khương Ưng Tuyết khẽ gật đầu, cô biết rất rõ, nỗi lo của Lý Thông không phải là không có lý. Tục ngữ nói, một khi bị rắn cắn, thì mười năm vẫn còn sợ, việc Phương Nhai bị giam cầm phi pháp còn chưa kịp lắng xuống, chính mình lại cưỡng ép mời Lâm Dung, có thể sẽ bị Phương Minh Viễn đọc được, cho rằng đây là một chiêu khiêu khích nữa của đối phương. Nói như vậy... sự áp chế của Ngô Nịnh Hoa tất sẽ bị phản đòn!

-Vẫn chưa gọi được cho Nhiệm Lao?

Khương Ưng Tuyết tay cầm tài liêu đặt ở một bên, dường như không còn gì để nói.

Lý thông run lên một chút, tiếp lời nói:

-Vẫn chưa được, máy vẫn đang chờ nhưng chưa có ai trả lợi!

-Hừ! Đúng là đồ bỏ đi !

Khương Ưng Tyết oán hận nói

-Đợi đến lúc gọi được rồi, cho dù là hắn đã về nước, cũng bắt hắn lập tức tới gặp tôi!

-Vâng!

Lý Thông dừng một lát, xem ý Khương Ưng Tuyết không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài!

Khương Ưng Tuyết ngồi trên sô pha, trầm ngâm một lát, khóe miệng lộ ra nét tươi cười đắc ý, Ngô Nịnh Hoa nếu là bởi vậy mà bị Phương Minh Viễn phản kích, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu nhất. Ít nhất bản thân cũng có thêm đồng minh cùng chung nỗi căm hận Phương Minh Viễn!

-Phương Minh Viễn! Điều kiện vớ vẩn này của anh, căn bản là không có khả năng thực hiện!


Ngô Nịnh Hoa lại nén nỗi tức giận trong lòng, trầm giọng nói

-Anh không cần ở đây gây sự!

-Ngô đại sứ, tôi muốn hỏi một câu, hiện tại anh là đại biểu cho chính phủ Hoa Hạ hay là cho cá nhân anh? Phương Minh Viễn cười nói -Nếu anh là đại biểu cho chính phủ Hoa Hạ, như vậy cho tôi xem sự ủy quyền của cơ quan chính phủ tương ứng!

Ngô Nịnh Hoa giận tím mặt, Phương Minh Viễn này không phải là biết rồi mà vẫn cố hỏi sao? Việc này, anh ta sao có thể là đại biểu cho chính phủ Hoa Hạ?

-Tôi chỉ lấy thân phận để đến đây hòa giải mâu thuẫn giữa anh và ông Điền Trung Cảnh Nghiệp, không phải là do nhận sự ủy quyền của chính phủ!

Ngô Nịnh Hoa cắn răng nói.

-Ngô Nịnh Hoa!

Phương Minh Viễn đập mạnh xuống bàn, khiến mọi người ở đây bị phen hoảng sợ.

-Nếu anh lấy thân phận cá nhân đến, thì cũng chỉ là một công dân của Hoa Hạ mà thôi! Anh là công dân, tôi cũng là công dân, anh có tư cách gì ở đây vung tay múa chân với tôi? Há mồm cũng không đồng ý, ngậm miệng cũng không hài lòng ! Mong anh nhớ kỹ thân phận của mình! Anh lấy thân phận cá nhân đến hòa giải ! Không phải lấy thân phận ngài đại sứ Hoa Hạ đến tuyên đọc quyết định của chính phủ Trung Ương cho tôi nghe!

Phương Minh Viễn cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Lấy thân phận cá nhân" cho thêm phần giọng điệu!

-Nếu chính phủ Trung Ương cho rằng tôi đã làm một việc không phải đạo với đồng bào, như vậy sao không mời lãnh đạo chính phủ mang văn kiện! Nếu nói là chính phủ Nhật Bản chính phủ cho rằng hành vi của tôi xúc phạm pháp luật Nhật Bản, vậy mời cơ quan chính phủ Nhật Bản tương ứng ra mặt, mình anh lấy thân phận cá nhân đến hòa giải, dựa vào cái gì đến can thiệp vào quyết định của tôi?

Phương Minh Viễn chất vấn từng bước ép sát, quyết không để cho Ngô Nịnh Hoa có thời gian tự vấn!

-Anh!


Ngô Nịnh Hoa không thể ngờ, thái độ của Phương Minh Viễn trở nên cứng rắn, mạnh mẽ như vậy! Thân là Thứ trưởng đại sứ như hắn, đã sớm quen thói đứng trước mặt đồng bào nói những lời nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy rằng trước đó cũng biết, Phương Minh Viễn thân phận cũng không tầm thường, nhưng ngôn từ lần này dù vô tình hay hữu ý vẫn lộ ra một chút quan uy! Hơn nữa hắn ngay từ đầu đã lập trường bất chính, đương nhiên càng thấy căm ghét Phương Minh Viễn!

-Miyamoto, thật đáng tiếc!

Phương Minh Viễn đã không thèm để ý đến vẻ mặt tái xanh của Ngô Nịnh Hoa, quay đầu nhìn Miyamoto nói -Xem ra, việc hòa giải lần này phải tan rã trong nổi buồn rồi!

Miyamoto thở dài một tiếng, không nói gì.

-Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn!

Điền Trung Cảnh Nghiệp nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, gấp giọng nói

-Chỉ cần không cho Lập nghiệp hắn dập đầu chịu tội trên các phương tiện truyền thông, tôi đồng ý bồi thường thêm cho mỗi người hai mươi triệu Yên Nhật!"

-Hội trưởng Điền Trung, lúc trước tôi đã từng cho anh ta cơ hội rồi!

Phương Minh Viễn nhìn thật sâu vào mắt hắn một lúc lâu, mới trầm giọng nói

-Lời nói Phương Minh Viễn tôi một khi đã nói ra, muốn sửa đổi, sẽ phải trả giá. Nếu không thì, Phương Minh Viễn tôi chẳng phải là người nói không giữ lời sao ! Hội trưởng Điền trung, anh cảm thấy ở lòng tôi, danh dự của con ngươi quan trọng hơn sao? hay danh dự của Phương Minh Viễn tôi quan trọng hơn?

Điền trung cảnh nghiệp nghẹn họng không nói gì, hiện tại anh ta cũng xem như đã hiểu rồi, vì sao Phương Minh Viễn nhất định phải kiên trì bắt Điền Trung Lập Nghiệp công khai chịu nhận lỗi như vậy. Không chỉ là vì muốn truốt giận cho người Trung Quốc, mà còn vì muốn chứng minh cho người khác thấy, Phương Minh Viễn hắn nói lời giữ lời!

Vì mấy trăm triệu Yên Nhật, mà để người khác cơ hội công kích danh dự của bản thân, đừng nói là Phương Minh Viễn , chính là Điền Trung Cảnh Nghiệp cũng tuyệt đối không làm ! Trong xã hội này, không ai ngoài thương nhân hiểu rõ rằng, chẳng biết danh dự hay tín dụng càng quan trọng hơn nữa!

-Về Cung Bổn Quân và Vũ Điền Quân, tôi gia hạn thời gian suy xét là ba ngày. Ba ngày sau, nếu vẫn chưa đạt được kết quả mà tôi mong muốn, như vậy mời Hội trưởng Điền Trung tự hiểu hành động kế tiếp của tôi!

Phương Minh Viễn nói xong, hướng về phía Miyamoto gật gật đầu, coi như không nhìn thấy Ngô Nịnh Hoa, quay người đi ra ngoài!

-Phương Minh Viễn!


Ngô Nịnh Hoa đứng dậy, mặt mày xanh mét nói

-Anh sẽ hối hận vì những gì aanh đã làm ngày hôm nay!

Phương Minh Viễn đứng khựng lại, nhìn về phía Ngô Nịnh Hoa, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói:

-Ngô đại sứ,tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với những gì tôi đã làm! Hy vọng Ngô đại sứ cũng sẽ vì những lời nói và việc làm của chính mình hôm nay mà gánh vác trách nhiệm! Còn rốt cuộc ai mới là người hối hận, tôi nghĩ, thời gian chính là chứng nhân tốt nhất!

Dứt lời, Phương Minh Viễn đi thẳng một mạch ra phòng khách!

-Phương Minh Viễn nói đúng, rồi sẽ có một ngày, anh phải hối hận !

Thẩm Tâm Oánh cũng phẫn nộ khua khua nắm tay, tuy rằng động tác này của cô, xem chừng chưa có đế nửa phần uy lực! Đám người Miêu Lâm Lâm, tuy rằng cũng không nói gì, nhưng theo ánh mắt bọn họ, không khó nhìn ra, bọn họ đồng ý trăm phần trăm với Thẩm Tâm Oánh.

Lâm Dung dẫn theo Thẩm Tâm Oánh đi theo sau Phương Minh Viễn ra phòng khách.

Trần Trung ho nhẹ một tiếng, xua tay nói:

-Ngô đại sứ, Hội trưởng Điền Trung, mời!

-Tiểu thư! Ngô Nịnh Hoa gọi!

Lý Thông đưa điện thoại di động cho Khương Ưng Tuyết.

Khương Ưng Tuyết nhận điện thoại, chưa nói được bao lâu đã gác máy. Lý thông ở một bên, tuy rằng nghe không rõ ràng, nhưng cũng biết được, Ngô Nịnh Hoa dường như tâm trạng đang vô cùng không tốt, chuyện mà Khương Ưng Tuyết phó thác cho hắn xử lý xem ra hỏng rồi!

Khương Ưng Tuyết trầm ngâm một lúc lâu, thành thật mà nói, tuy rằng cô trước đó đã nghĩ tới, Ngô Nịnh Hoa đến lúc này, chỉ sợ phải nếm mùi thất bại, nhưng sự tình thật sự đã xảy ra, Khương Ưng Tuyết vẫn là phải cảm thấy khiếp sợ! Đó là một vị Thứ trưởng cấp cao, không ngờ bị Phương Minh Viễn vượt mặt mắng cho là không có tư cách gì mà cứ thích xen vào việc của người khác! Tên Phương Minh Viễn này, thật to gan!

Tuy rằng, ở trong điện thoại, Ngô Nịnh Hoa chỉ nói tóm tắt quá trình sự việc cho Khương Ưng Tuyết, cũng không nói thêm gì, nhưng Khương Ưng Tuyết nghe không ra sự căm ghét và sự tức giận trong giọng nói của Ngô Nịnh Hoa!

Phương Minh Viễn, từ nay về sau, hắn lại có them một đối thủ nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui