Nhìn thấy đoàn người Phương Minh Viễn đi nghênh ngang, ra khỏi cửa chính, Khương Ứng Tuyết vẫn đứng ở đó nhìn theo hướng Phương Minh Viễn bọn họ biến mất, một khuôn mặt xinh đẹp mê hồn đã trở nên xanh ngắt. không ai ngờ được, ẩn trong ông tay áo của bộ Ki_mô_nô là đôi tay mềm mại, đã xít chặt thành nắm đấm, một vài giọt máu từ móng tay chảy xuống. Khương Ứng Tuyết đã lớn như vậy, còn chưa có một người đàn ông nào dám đối đãi không khách khí như vậy với cô ta trước bao nhiêu người!
So với bề thế gia đình nhà cô ta, tự nhiên không dám trêu chọc cô ta; so với thế mạnh nhà cô ta, hoặc là nể mặt cụ nhà họ Khương, nhường cô ta một bước, hoặc là cũng ngại trở mặt với một cô gái xinh đẹp, như vậy sẽ bị nói là không có phng độ. Cho nên, khi Khương Ứng Tuyết sinh ra cho đến nay, trong kí ức của cô ta, ngoại trừ cẩn trọng trước mặt người ba nghiêm khắc của cô ta. Cô ta dường như là không gặp bất lợi gì! Ai cũng đều nhượng cô ta vài phần!
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ, mình không ngờ nhiều lần chịu uất ức trước mặt Phương Minh Viễn. Đầu tiên là lần đó, ở nhà hàng nhà họ Phương, trước mặt mấy người Mai Nguyên Vũ ở núi Lỗ. phương Mih Viễn lấy giấy “Hợp đồng” đùa giỡn cô ta. Nhưng chưa đợi đến lúc cô ta làm thế nào để trả thù, thì đã lan truyền đến ông cụ Quách ở Bắc Kinh, và chính phủ Bắc Kinh đã kí thong tin xây dựng tuyến đường sắt ngoại ô, Khương Ứng Tuyết cho dù không biết cũng hiểu rõ lúc này tuyệt đối không nên báo thù Phương Minh Viễn, cho nên chỉ có thể không nguôi buồn bực rời khỏi Bắc Kinh.
Còn lúc này đây, không ngờ lại là Phương Minh Viễn, trước mặt đám ngwoif Phác Triều Vũ, Điền Trung Lập Nghiệp, lại làm xấu mặt mình, không ngờ còn dám trước mặt mình, nói phải tuyệt đường Nhâm Lao và Điền Trung Lập Nghiệp! “Sĩ nhục” như vậy, khiến cô ta làm sao có thể nuốt được cục tức xuống!
-Tiểu thư, chi bằng chúng ta dạy cho tên tiểu tử đó một bài học!
Một người trung niên vẫn đứng cách sau lưng Khương Ứng Tuyết hai bước, tiến lên một bước, thản nhiên nói.
-Chú Lý, chú có chắc không?
Ánh mắt Khương Ứng Tuyết lập tức sang lên nói. Cô ta du học ở Nhật, cụ Khương vì bảo đảm an toàn cho cô ta, đã cử hai vệ sĩ thân cận của mình cho cô ta, chú Lý, vốn tên là Lý Thông, chính là một trong số đó. Khương Ứng Tuyết biết chú Lý xuất than là ngwoif tài giỏi trong Cục Cảnh sát Trung ương, bất luận là quyền cước, súng ống, xe tăng, phi cơ, tàu ngầm, mọi thứ đều tinh thong! Hơn nữa, để bảo đảm an toàn của cô ta, anh ta tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất, còn có một tiểu đội 20 người cũng ở Tokyo đợi mệnh lệnh!
Lý Thông hơi chần chừ một lát nói:
-Số người tương đối, chắc 70% phần thắng!
Anh ta tự nhiên nhìn ra, mấy người Trần Trung bọn họ chắc chắn cũng là những người giỏi từ trong quân đội Hoa Hạ, vừa mới giải quyết mấy người Nhật đó.những tên thuộc hạ này giữ lại cũng thừa, nếu không nhanh chóng tiễn bọn chúng về chầu thiêm vương! Lý Thông không ngờ tự tin với than thủ của mình giải quyết một người trong số đó đều dư sức, nhưng nếu đối mặt với hai người hoặc trên hai người, vậy chỉ có thoát thân thôi.
-Nắm chắc 70%?
Khương Ứng Tuyết có vẻ nhụt chí nói. 70%, nghe ra không phải là ít, nhưng đây là Bắc Kinh, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, vây thì rất dể thu hút cảnh sát Nhật Bản. Còn mạng lưới quan hệ của Phương Minh Viễn ở Nhật, đến lúc đó Lý Thông khẳng định là không thể thương lượng được! Nếu như vậy, chỉ sẽ càng chọc giận Phương Minh Viễn. Mặc dù Khương Ứng Tuyết tin rằng Phương Minh Viễn cũng không có gan tự mình đi hạ độc thủ gì đó, nhưng khiến hắn mất mặt, hoặc đem Lý Thông bọn họ đến đồn Cảnh sát ở mấy ngay, hắn chắc chắn làm được!
Đúng như những gì Phương Minh Viễn mới nói, tầm ảnh hưởng của Khương Ứng Tuyết ở trong nước nhà họ Phương hiện tại không thể so sánh được. Nhưng nhà họ Phương ở Nhật Bản, cũng không phải gia tộc cô ta Khương Ứng Tuyết có thể so sánh được. không cần nói gì nữa, chính Phương Minh Viễn bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu với thủ tướng Nhật Murayama gặp mặt, điều này có thể ăn đứt Khương Ứng Tuyết! Khả năng của một người cho dù mạnh đến đâu, cũng không thể đối kháng lại với chính phủ!
Hơn nữa, với địa vị của Phương Minh Viễn hiện giờ trong lòng dân Nhật Bản, đến lúc đó một khi làm lớn chuyện, phương pháp của chính phủ Nhật Bản không nói cũng biết! Nếu mình vì thế mà bị chính phủ Nhật trục xuất, thể diện của nhà họ Khương xem như bị hủy hoàn toàn! Khương Ứng Tuyết tuy được yêu chiều trước mặt cụ Khương, nhưng làm lớn chuyện đến mức này, cụ Khương cũng tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!
-Tùy tùng của tiểu tử này cũng là người giỏi nhất trong quân của chúng ta, ít người, e rằng không áp chế được bọn họ.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Khương Ứng Tuyết, Lý Thông nhẹ giọng giải thích.
Điền Trung Lập Nghiệp và Phác Triều Vũ đều hiểu được tiếng Hán. Giọng Lý Thông mặc dù thấp, nhưng hai người vẫn nghe được rõ ràng! Hơn nữa sắc mặt ba người bên cạnh cũng biến đổi nhiều!
Có thể có người giỏi theo hộ vệ trong quân đội Hoa Hạ, rõ ràng thân phận địa vị của Phương Minh Viễn cũng không thấp, vậy thì…những gì Phương Minh Viễn đã nói, tự nhiên cũng càng có khả năng trở thành hiện thực!
Phác Triều Vũ cũng thôi, dù sao Phương Minh Viễn không hề nói những lời có tính uy hiếp với anh ta. Trong lòng Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao khó tránh khỏi bị xốc.
Nhâm Lao quả thực đã khóc, trước đó mấy tiếng, anh ta vẫn là nhân vật cao nhất trong hội đồng hương. Ở Nhật, có công việc mà những người đồng bào đều vô cùng ngưỡng mộ, ở trong nước, thì có gia cảnh mà đại đa số người đều khó sánh được! Nhưng chưa quá mấy tiếng ngắn ngủi, không ngờ anh ta phải đối mặt với cảnh có nhà không thể về, có chổ làm không thể đi! Phương Minh Viễn đó, rốt cuộc là ai hả? Quá lên mặt rồi đấy? đây là ông chủ nhỏ? Ông chủ nhỏ dám nói chuyện như vậy với Khương Ứng Tuyết? Ông chủ nhỏ có thể có cả vệ sĩ giỏi bên cạnh từ quân đội Hoa Hạ ra? Ông chủ nhỏ dám uy hiếp như vậy với người Nhật Bản Điền Trung Lập Nghiệp hay sao?
Lúc này trong lòng Điền Trung Lập Nghiệp cũng cực kỳ rối răm như vậy! Chẳng qua là vì lấy lòng Khương Ứng Tuyết, kết quả lại đẩy mình đến cảnh tượng này! Trong lòng Điền Trung Lập Nghiệp không chịu nổi nguyền rủa Phương Minh Viễn. Người Hoa Hạ không phải oan có đầu nợ có chủ sao? Rõ ràng mình làm việc thay Khương Ứng Tuyết, làm sao lại châm kiêm vào mình chứ?
-Đại tiểu thư, Phương Minh Viễn đó rốt cuộc là ai hả? Làm sao dám to gan nói chuyện với cô như vậy?
Nhâm Lao thực sự không chịu nổi nghi hoặc trong lòng, thấp giọng nói.
Khương Ứng Tuyết cắn răng chịu đứng nói:
-Còn có thể là ai, không chính là tên khốn kiếp trong vòng một tuần đã lấy đi 45 tỷ Yên ở Nhật Bản ở trò chơi thứ nhất.
Trong vòng một tuần lấy đi 45 tỷ Yên ở trò chơi thứ nhất?
Đám người Điền Trung Lập Nghiệp ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Tuy bọn họ đã nghĩ Phương Minh Viễn không đơn giản, nhưng khả năng kiếm tiền kinh khùng như vậy, cũng rất đáng sợ!
Sắc mặt Nhâm Lao có sự thay đổi lớn, số liệu quen thuộc này khiến anh ta nghĩ đến một người, một người được giới trò chơi Nhật gọi là thiên tài Hoa Hạ sáng giá nhất trong giới trẻ!
-Hắn là “Phương”! “Phương” sáng tạo >!
Nhâm Lao không ngừng thốt ra nói.
-Hắn chính là “Phương”!
Điền Trung Lập Nghiệp nghẹn họng nhìn Nhâm Lao. Nếu người thanh niên vừa rồi, thật sự chính là “Phương”, vậy thì sự uy hiếp của hắn, thực sự không đơn giản chỉ nói mà thôi!
Thân là một người Nhật, tự nhiên biết địa vị của “Phương” thần bí kia ở Nhật Bản, không chỉ bởi vì địa vị của hắn không thể lay động trong giới hoạt hình, giới trò chơi, nói chính xác hơn, sau vụ động đất Kobe, cái tên “Phương”, đã trở thành thần thoại của Nhật trên các giới truyền thong! Không biết có bao nhiêu người, muốn bỏ ra số tiền lớn, chỉ để có thể gặp hắn một lần, chỉ có điều”Phương” luôn hành sự khiếm tốn, ngoài số ít người Nhật ra, không ngờ không ai biết được dáng vẻ của hắn.
Đối với một quốc gia có nhiều động đất, một dân tộc có nhiều nguy hiểm đe dọa, một tầm quan trọng của người có thể dự báo chính xác động đất trước mười ngày, là điều mà quốc gia khác và dân tộc khác không thể tưởng tượng được. Cho dù chuẩn các rất ít, điều đó đối với Nhật mà nói, cũng quan trọng không thể tưởng tượng! nếu có thể, người Nhật Bản hận không thể lập tức biến “Phương” thành người người, người Nhật Bản!
Hơn nữa do lúc đầu sau khi “Phương” đã dự báo trận động đất lớn Kobe, đã chịu sự đãi ngộ bất công của người Nhật. Tuy về sau nhiều người lúc đó nhảy ra vung tay múa chân, đa số đều không có kết cục tốt, nhưng rất nhiều người nghĩ đến việc đó trong lòng vẫn bất an, thấy sợ trong lòng “Phương” ghi hận. Sau này nếu lại xảy ra động đất, hắn ngậm miệng không nói. Cho nên, người Nhật hiện giờ, đối với những việc có đề cập tới “Phương”, đều giải quyết một cách cẩn trọng!
Hội thương mại 98 tuy cũng xem như công ty hàng đầu ở Nhật, Điền Trung Lập Nghiệp là người thừa kế trong gia tộc, nhưng so với tầm quan trọng với “Phương”, chắc chắn sẽ đuổi ra khỏi gia tộc trước tiên! Sau đó lại có lễ nhận tội với “Phương”!
Tiến trình về cơ bản rất tốt, trong một đem hóa thành bọt nước!
Mình tiêu rồi!
Hai mắt của Điền Trung Lập Nghiệp ngắm lại, lập tức hôn mê! May mà Lý Thông ở sau lưng Khương Ứng Tuyết, nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ anh ta, lúc này anh ta mới không lăn xuống mặt đất!
-Lúc này anh sao rồi?
Lý Thông nhìn Điền Trung Lập Nghiệp trong cánh tay một cách kinh ngạc, hai mắt nhắm chặt, cắn chặt hàm răng.
-Đại tiểu thư, cứu tôi với!
Nhâm Lao thốt ra một tiếng rồi ngồi xuống đất, rên rỉ kéo dài hơi nói. Lúc này anh ta mới không còn hoài nghi, sau khi nhận được yêu cầu của Phương Minh Viễn, hiện giờ đã hoàn toàn xuống dốc. Công ty cổ phần Capcom sẽ không do dự đuổi anh ta ra khỏi công ty! Hơn nữa, vừa rồi trong vòng một tuần Phương Minh Viễn đã lấy đi 45 tỷ yên cũng có đủ tư cách tuyệt đường anh ta hoàn toàn ở Nhật Bản.
Lúc này sắc mặt Phác Triều Vũ cũng trắng bạch ra! Đương nhiên anh ta sẽ không giống như Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao có nhận thức đầy đủ về khả năng của Phương Minh Viễn.
Nhưng có thể lấy đi 45 tỷ yên trong vòng mọt tuần ở Nhật, đã nói rất rõ thực lực của Phương Minh Viễn. Tập đoàn tài chính ZK tuy là Tập đoàn lớn thứ tư Hàn Quốc, nhưng hàng năm cũng không vượt quá hơn 30 tỷ Yên tổng kim ngạch thương mại của Nhật!
Nghĩ tới những lời Phương Minh Viễn đã nói trước khi sắp đi, trên lưng Phác Triều Vũ lập tức chảy mồ hôi đầm đìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...