Phương Minh Viễn không khỏi nhíu mày. Trên đường trở lại, hắn luôn nghĩ, rốt cuộc là ai “Bắt cóc” chú hai. Từ thông tin có được hiện tại có thể thấy, chú hai rõ ràng là xảy ra chuyện trong khách sạn vào ban đêm, hơn nữa đối phương không chỉ là một người. Mà khi chú Thì Văn Sinh nói chuyện điện thoại với anh ta, người phụ nữ đột nhiên cầu xin lại là ai? Chú hai rốt cuộc là bởi vì lo chuyện bao đồng mà bị bắt, hay là có người nhắm mục tiêu vào anh ta? Là người đối đầu chính mình trêu chọc trước đây? Hay là anh em nhà họ Lục? Hoặc là người nào đó bị nhà họ Phương làm tổn hại về lợi nhuận? Một loạt những câu hỏi trong đầu Phương Minh Viễn.
Nhà họ Phương phất lên mạnh mẽ mấy năm nay, kết thêm không ít đồng minh, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều kẻ thù, ví dụ như những người đồng ngành trong sản nghiệp! Mấy sản nghiệp lớn nhà họ Phương, trong mỗi lĩnh vực đều có sự biểu hiện xuất sắc, mà mức thị trường lớn như vậy, nhà họ Phương đã chiếm rất nhiều, các nhà khác sẽ kiếm được ít. Những ông chủ mắt nhìn vào mức thị trường bị sản nghiệp nhà họ Phương ngầm chiếm đoạt nhất thời hoang mang, làm ra việc như vậy, cũng không có gì là lạ, hơn nữa, của cải từ xưa đến giờ chính là thứ gây tai bay vạ gió, nhà họ Phương hiện giờ nắm giữ số của cải khổng lồ, có người vì ham của cải, bí quá hóa liều, cũng rất có khả năng.
-Cũng không có người gọi điện thoại đến, đòi tiền chuộc?
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
-Không có!
Phương Bân nói chắc như đinh đóng cột. Nếu có người đòi tiền chuộc, điều đó cũng khiến người ta yên tâm hơn tình trạng bây giờ, người sống chết không biết thế nào!
-Anh hai anh đột nhiên mất tích, công việc chuẩn bị khai trương Điện máy Thiên Đỉnh bây giờ đã hỗn loạn cả lên. May mà bây giờ cháu và chú trở lại, nếu không, chỉ có cầu cứu đến anh Tôn!
Phương Bân cắn răng nói, khó khăn lắm anh hai mới tự mình đứng ra, nhưng gặp phải sự việc xui xẻo như vậy còn làm nhà họ Phương bây giờ nháo nhác lên, nếu để anh ta bắt được người khởi xướng, anh ta sẽ lột da đối phương ra!
Phương Minh Viễn xua xua tay nói:
-Chú Út, về Điện máy Thiên Đỉnh không cần lo lắng, chỉ cần giao quyền hạn cho đội quản lý thì được rồi! Cháu tin rằng cho dù chú hai không có mặt, bọn họ cũng có thể làm rất tốt!
Phương Minh Viễn đối với những người được điều động ra từ Tập đoàn Carrefour, vẫn rất có niềm tin.
Mà trên thực tế cũng đã chứng minh những gì Phương Minh Viễn đã nói không phải giả, sau buổi tọa đàm ngắn ngủi của đội quản lý Điện máy Thiên Đỉnh với Phương Minh Viễn, Phó tổng giám đốc Điện máy Thiên Đỉnh Lưu Đông Hưng tiếp nhận toàn bộ công việc của Phương Nhai, và nhanh chóng khiến cho công tác chuẩn bị khai trương Điện máy Thiên Đỉnh lại bắt đầu đứng lên.
Tuy nói Điện máy Thiên Đỉnh không cần người của nhà họ Phương nghĩ đến, nhưng Phương Nhai vẫn không có tung tích, lại khiến người ta khó hiểu.
-Đã bốn ngày rồi! Tại sao không tìm được chút manh mối nào! Những cảnh sát này đều là mớ rác rưởi! Tại sao ngay cả tìm một người cũng không tìm được!
Phương Bân táo bạo đi tới đi lui trong phòng nói.
-Phương Bân, con ngồi xuống cho cha!
Cụ Phương gào lớn một tiếng. Phương Bân cũng chỉ có thể nhíu mày ngồi lại.
-Tuổi cũng không nhỏ nữa, bây giờ đã cũng làm ba rồi, tại sao còn thiếu kiên nhẫn như vậy? Về sau làm sao có thể khiến cha và Phương Minh Viễn yên tâm giao việc của Cẩm Hồ cho con?
-Hừ! Đừng cho rằng con làm việc ở bên Hồng Kông thì người không biết quỷ không hay!
Cụ Phương sắc mặt giận dữ nói:
-Ở đây làm ầm lên thì có ích gì? Có khả năng thì tự mình nghĩ ra cách để tìm được anh hai con đi!
Sắc mặt của Phương Bân lập tức trắng bạch ra, Phương Minh Viễn đồng tình nhìn chú út một cái. Phương Bân ở trong giới giải trí ở Hồng Kông hiện giờ cũng là nhân vật có tiếng tăm, tất nhiên cũng có vô số chàng trai, cô gái đẹp vây quanh. Cho nên có chút bê bối..v..v.. Đó là chuyện rất bình thường. Ở thành phố Thượng Hải hắn cũng đã nghe qua không ít chuyện bê bối liên quan đến chú út, trong đó nổi lên chuyện với những nữ minh tinh.
Tuy nói, chú và thím không có gây xôn xao ra chuyện gì, nhưng cũng không loại trừ việc đã từng ngầm làm ra những việc kiểu như vậy. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn về việc người phụ nữ này, cũng không rõ ràng nên cũng không nói với gì với chú út, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Tuy những người khác cũng đều nhắm mắt làm ngơ, nhưng cụ Phương lại là người có tư cách nhất để giáo huấn anh ta, chú út lần này tự mình hứng chịu.
-Khụ! Ông, ông cũng đừng tránh chú nữa!
Phương Minh Viễn ho khan một tiếng nói:
-Việc của chú hai, gấp cũng không được! Cháu đã liên lạc qua với giám đốc sở Dương rồi, hiện giờ cảnh sát tỉnh, sở và cảnh sát cục, đều đã điều động hết, tuy nói hành động khá kém, nhưng số người để điều động khá khả quan. Hơn nữa bác Dương Giám đốc sở đã có lời với mấy huyện thành phố gần đó, muốn bọn họ kiểm tra tỉ mỉ người lai vãng của khu trực thuộc. Nhưng, phần lớn nhân khẩu thường trú còn có số lượng lớn nhân khẩu tạm trú, manh mối cũng rất ít lại không thể treo thưởng tìm kiếm, công tác tìm kiếm tiến triển khá chậm, cũng là kết quả bình thường. Ông, ông cũng không cần lo lắng như vậy! Có khi không có tin tức, cũng là tin tức tốt!
Phương Bân cảm kích nhìn Phương Minh Viễn một cái, anh ta hiểu, Phương Minh Viễn là muốn giúp anh ta thoát khỏi sự chú ý của ông cụ.
-Hừ!
Cụ Phương làm sao không rõ Phương Minh Viễn tại sao nói sang chủ đề khác, nhưng ông ta cũng hiểu, hiện giờ thật sự không phải lúc giáo huấn con cháu.
-Ba, thật sự không được, chỉ có thể treo giải tìm kiếm!
Phương Thắng nheo mày nói:
-Cứ như vậy, cũng không phải cách!
-Ừ, nếu không có manh mối, cũng chỉ có thể như vậy!
Cụ Phương chậm rãi gật đầu nói. Sau khi biết Phương Nhai có khả năng bị người ta “Bắt cóc”, Phương Thắng đã đưa ra đề nghị treo thưởng tìm manh mối. Tuy nhiên bị cụ Phương và Phương Minh Viễn từ chối. Trước khi chưa làm rõ mục đích thật sự đối phương, tùy tiện để lộ thân phận Phương Nhai ra ngoài, không phải việc tốt. Nếu Phương Nhai chỉ vô ý cuốn vào việc nào đó, cứ như vậy, ngược lại có thể sẽ khiến đối phương sợ thế lực nhà họ Phương mà bị sát hại!
-Đám người này thật kỳ lạ, bọn họ bắt anh hai đi, rốt cuộc là ý đồ gì?
Thì Văn Sinh nói một cách buồn rầu. Anh ta nghĩ mãi không ra.
Phương Nhai mặc dù là con trai thứ đời thứ hai nhà họ Phương, nhưng vị trí trong nhà họ Phương lại không cao, ít nhất không bằng Phương Thắng và Phương Bân. Nói từ một góc độ nào đó, vẫn không bằng con rể như anh ta, bắt anh ta, mặc dù sẽ tạo nên hỗn loạn với nhà họ Phương, nhưng lại không đến nỗi nào, mà ngược lại sẽ chọc giận đến nhà họ Phương.
Từ xưa đến nay, có một câu châm ngôn: đánh rắn không chết, nhất định sẽ bị thù. Với tầm ảnh hưởng và thực lực hiện giờ của nhà họ Phương, một khi bị chọc giận, sự giận giữ sẽ bùng phát ra, thì đến Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tân Tây cũng sẽ phải đau đầu!
Nhưng, ngay cả khi cơn giận vang trời, không có mục tiêu cụ thể, lại truốt giận lên ai đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...