-Thấy chưa?
Joseph chỉ vào xe cảnh sát ở góc phố, hưng phấn nói :
Lục yêu quý, ngươi xem 2 nguời mà cảnh sát Rooney đang dẫn đi kìa.
Còn lại, toàn là đàn bà!
Lục Thiên Hữu lại không cao hứng như vậy, bởi vì Lục Thiên Hữu biết, tuy Phương Minh Viễn và Trần Trung bị cảnh sát Scotland mang đi, nhưng ít nhất vẫn còn hai tên vệ sĩ bên cạnh. Hơn nữa, cái tên cảnh sát Rooney tuy là muốn làm khó bọn Phương Minh Viễn, muốn bọn họ chịu chút đau khổ mà thôi, khoảng cách từ suy nghĩ đến mục tiêu còn rất xa. Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường không nghĩ nhiều như vậy, hai người đã mừng ra mặt, nhìn cửa hàng nhỏ phía trước, lập tức đi vào diễu võ dương oai một phen.
Lục Thiên Hữu nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau cách đó không xa, cười trong lòng, cho dù có ở lại thì như thế nào? Có anh Tăng và anh Lã ở đây, tại sao lại phải sợ bọn họ chứ. Mình chỉ cần mang Dịch TrữTrữ Hinh đi thôi, dù cho bọn Phương Minh Viễn trở về cũng không làm gì được mình. Lục Thiên Hữu tin tưởng không ai sẽ vì một phụ nữ lần đầu quen biết mà lại làm như vậy.
Tuy nói rằng bộ dạng Dịch TrữTrữ Hinh rất được nhưng bên cạnh Phương Minh Viễn nhiều người đẹp như vậy cô cũng khó mà lọt vào mắt hắn. Dịch TrữTrữ Hinh tự mình đến, nếu là người thức thời, việc này cũng kết thúc được rồi.
Nghĩ đến đâyLục Thiên Hữu tùy tay đẩy cửa xe ra, Joseph và mấy người cũng xuống xe, lập tức có khoảng hai mươi người thanh niên vây quanh chiếc xe, trong đó cũng có cả những người da đen.
Tăng ca và Lã ca, hai người trung niên không cao,còn lại đứng phía sau Lục Thiên Hữu.
Đoàn người cứ đi nghênh ngang như vậy ngoài đường phố, đẩy cửa lớn của cửa hàng may quần áo ra.
Trong cửa hàng may quần áo, quả nhiên đúng như mong đợi của Lục Thiên Hữu, bên trong có 4 người đàn ông đứng trước cửa.
Còn mấy người phụ nữ đang ở bên trong chọn quần áo, thấy bọn Lục Thiên Hữu, tất cả đều giật mình.
-Dịch tiểu thư, chúng ta gặp mặt rất nhanh!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Trữ Hinh, Lục Thiên Hữu rất đắc ý nói :
-Hy vọng lần mời này của chúng tôi, Dịch tiểu thư không từ chối.
Dịch Trữ Hinh nhìn thấy Joseph phía sau đã hiểu ra tất cả, xem ra mọi thứ của công ty điện ảnh đều bị thăm dò, ba tên cảnh sát vừa rồi đều là do Lục Thiên Hữu làm ra.
Trịnh Gia Nghi tiến lên một bước, để Dịch Trữ Hinh ở phía sau, lạnh lùng nói:
- Sao lại là ngươi?
-Vị tiểu thư xinh đẹp này, tuy vẻ xinh đẹp của cô cũng làm ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ai có thể đủ khả năng liên tiếp cướp đi con mồi của tôi đâu!
Lục Thiên Hữu nói mang theo giọng lẳng lơ. Hiện giờ tình hình hoàn toàn nằm trong tay y, tuy rằng bảo vệ trong quán vượt qua sự dự tính của y, nhưng 4 người lại muốn bảo vệ bọn phụ nữ, làm sao có thể là đối thủ của y?
Trinh Gia Nghi tức giận, khuôn mặt có chút xanh. Asohon Kagetsu giữ tay cô lại cười nói:
- Gia Nghi, cô không nên vì một thằng hề nhảy nhót mà như vậy.
Thằng hề nhảy nhót! Lục Thiên Hữu, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường lúc này mặt đỏ bừng, nóng rát.
Bị một người phụ nữ chửi là thằng hề nhảy nhót không chút lưu tâm trước mặt mọi người .
Thằng hề là cái mà bọn đàn ông không thể chịu được, nhất là trước mặt các người đẹp. Không khác gì trần trụi trước mặt họ. Cơn tức giận trong lòng Lục Thiên Hữu lúc này giống như dầu sôi trong đầu.
-Đồ thối tha, cô sẽ phải trả gia vì những câu nói đó!
Lục Thiên Hữu chỉ vào Asohon Kagetsu lớn tiếng quát :
-Anh Tăng, anh Lã, bắt toàn bộ.
Lục Thiên Hữu và Trịnh Gia Nghi, Asohon Kagetsu nói chuyện, toàn là tiếng phổ thông, Joseph không hiểu, nhưng anh Tăng và Anh Lã hành động, đây là tín hiệu không sai, Joseph khoát tay lập tức mấy tên đầu gấu đang chuẩn bị tinh thần liền lớn tiếng hoan hô vui thích. Dịch Trữ Hinh không khỏi khiếp sợ, Asohon Kagetsu cũng bĩu môi, vẻ mặt không phục.
Hai người anh Tăng và anh Lã lại không có tâm trạng hưng phấn như mấy tên kia như vậy, ánh mắt 2 người giống như rắn độc, đảo qua đảo lại quanh 4 người đàn ông ở cửa. Bọn họ ở trong quân đội nhiều năm, chỉ cần nhìn là nhận ra, lúc này 4 người họ mang đậm chất quân đội. Có lẽ nguời bình thường không nhận ra, nhưng đối với họ thì lại như đèn sáng giữa bóng đêm vậy, rất chói mắt.
Anh Tăng và anh Lã nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi nhìn đối phương đầy hưng phấn, cũng có vài phần sợ hãi. Đều là từ trong quân đội ra, nhìn bộ dạng, có thể làm vệ sĩ, tuyệt đối không phải tầm thường. Chính hai người đã khẳng định là có thể đánh được 2 người nhưng còn 2 người nữa, có thể làm được hay không, trong lòng họ cũng không chắc. Không ai có thể hiểu rõ bằng họ, quân đội Hoa Hạ đáng sợ như thế nào.
Bọn họ bị cử ra ngoài là vì bảo vệ Lục Thiên Hữu, nếu trong khi giao chiến Lục Thiên Hữu bị thương, bọn họ có thể sẽ mất chức.
Hai người chần chừ, cũng không chú ý tới vị Anh quốc này, xem ra, hai mươi mấy người bọn họ, hiện giờ cũng là quá sức.
Đối phương tuy là 4 người đàn ông trong tay không có vũ khí gì, còn lại đều là phụ nữ yếu đuối, nhưng cũng không phải là dễ đụng tới.
Bọn lưu manh kêu gào ầm ĩ hùng dũng đi vào, chỉ là cửa hàng này là cửa hàng may quần áo, không phải là ngoài đường rộng rãi, dù khá rộng nhưng cũng không thể chứa được bọn họ, cho nên phía trước chỉ là bốn năm người.
Điều làm chúng không ngờ là, trong 4 người đàn ông kia, không ngờ chỉ 2 người đứng ra, giống như là chém qua cây táo, đổ trên mặt đất, hơn nữa bọn họ xuống tay tương đối nặng, ai mà bị họ đánh, đều cuộn mình dưới đất giống như con tôm, toàn thân đau đớn, căn bản là không còn sức đứng dậy.
Kết quả đau đớn như vậy, khiến bọn lưu manh này kinh sợ, sau đó không tự chủ được liền dừng lại, nhưng người ngoài cửa lại không biết tình hình bên trong, hung dũng tiến đến,nhưng tất cả đều bị đánh ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, Joseph cao giọng quát ngừng lại, sau đó nhóm lưu manh này mới ngừng lại được. Tuy nhiên, lúc này trên mặt đất đã có 9 người nằm đó vẻ đau đớn.
Lục Thiên Hữu, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường cũng bị một phen khiếp sợ, chúng không ngờ lại bị như vậy, vài cái đối mặt ngắn ngủi đã bị hạ gục một phần ba.
Lục Thiên Hữu liền gấp giọng nói:
Anh Tăng.
Lúc này y mới phát hiện ra 2 tên này hai tay đấm chặt, thân hình vi cung, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông kia, giống như kẻ thù không đội trời chung.
-Cậu Lục, đi đi!
Lã thốt ra ba chữ ngắn ngủn.
Tuy rằng hai người đàn ông chỉ ra tay với bọn lưu manh trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã sợ hãi phát hiện ra, thân thủ của đối phương không kém mình. Lấy hai đánh bốn, thất bại là kết quả đương nhiên. Mà Lục Thiên Hữu ở đây làm họ cảm thấy vướng chân tay. Hiện giờ hai người không cần thắng, chỉ cần an toàn rời khỏi đây.
-Đi, chỉ sợ không kịp rồi!
Asohon Kagetsu cười lạnh nói.
Asohon Kagetsu còn chưa dứt lời Lục Thiên Hữu chợt nghe tiếng nói thất thanh của mấy người, mấy người nhìn theo âm thanh, không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên đường xuất hiện 6 người, chỉ có điều họ không giống với bốn người đàn ông bên trong này, ngoại trừ 6 người da vàng bên ngoài, còn 3 người da trắng. Có điều, 3 người da trắng này còn ra tay tàn nhẫn hơn họ. Bọn thủ hạ của Joseph, chỉ cần gặp họ, không phải chiết tay thì cũng gãy chân. Chỉ trong vòng vài giây, trên mặt đất ngoài cửa lại nằm xuống 11 người. Chỉ có điều những người này còn đau đến mức ngất đi.
-Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì?
Joseph lớn tiếng kêu lên, giống như một thiếu nữ gặp phải bọn cướp vậy. Cũng khó trách phản ứng như vậy của y, lúc đi, y dẫn theo 25 thủ hạ, trong thời gian ngắn ngủi đã có 20 người nằm xuống, có thể nói ngay lập tức chênh lệch người giữa hai bên đã thay đổi căn bản. Nhưng đối với tiếng kêu lớn của y, những người có tai như điếc, vẫn nhanh chóng giải quyết lũ lưu manh Anh quốc này.
Lục Thiên Hữu mặt biến sắc, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường cũng vậy.
Vạt áo của Lục Thiên Hữu bình thường hoa cỏ dắt vào cũng run không nói lên lời.
- Bộ đội đặc chủng nước Mỹ!
Thấy ba người da trắng kia anh Tăng không khỏi ngạc nhiên hô to. Phải biết rằng, ở Hoa Hạ, quân mỹ và Liên Xô vẫn là kẻ địch lớn nhất, đối với đặc điểm ra tay của bộ đội dặc chủng Mỹ, từng ở trong quân đội nên anh ta tất nhiên là hiểu rõ. Lục Thiên Hữu rốt cuộc đã trêu chọc ai mà có cả bộ đội đặc chủng Mỹ đi theo bảo vệ.
Trong lúc nhất thời, anh Tăng và anh Lã tay chân lạnh như rơi xuống hố bom.
-Ngươi nói sai rồi, bọn họ chỉ là bộ đội dặc chủng cả Mỹ trước kia thôi.
Asohon Kagetsu mỉm cười nói ;
Hiện giờ đã xuất ngũ lâu rồi.
Ba người này đúng là đi theo bảo vệ Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly. Đối với những người hoạt động nhiều ở Âu Mỹ như các cô, vệ sĩ nước Mỹ kia là một công cụ vô cùng hữu ích, thậm chí có những lúc họ có thể hi sinh vì công việc.
Anh Tăng và anh Lã mặt xám như tro tàn nhìn nhau liêc một cái, từ mắt đối phương có thể thấy là vô cùng tuyệt vọng. Tuy rằng nói tình hình hiện giờ tương đối bất lợi nhưng hai người họ cũng không sợ hãi, bọn họ đều là những người đứng đầu trên sân vật nhiều năm, chết cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần có thể thắng một lần, cũng không thiệt. Nhưng bọn họ lại khẳng định không thể hoàn thành được nhiệm vụ bảo vệ Lục Thiên Hữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...