Rooney xem rất chậm và tỉ mỉ, và thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn người Phương Minh Viễn.
-Hai người là người Nhật Bản?
Rooney lấy tay chỉ vào Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly nói.
-Đúng vậy!
Asohon Kagetsu gật đầu nói:
-Cảnh sát, có vấn đề gì không?
Rooney đập đập hộ chiếu của Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly trên tay, nhìn như không chút để ý nói:
-Không có vấn đề gì, tôi có chút hiếu kì thôi, sao các cô lại đi cùng với họ?
-Tôi nghĩ đây là tự do của chúng tôi thì phải? Trong luật pháp Scotland hoặc nước Anh có điều khoản nào cấm không?
Vũ Điền Quang Ly lạnh lùng đáp.
Bọn Rooney đến khiến cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
Rooney bị Vũ Điền Quang Ly nói cho trong chốc lát không biết nên nói gì lại quay đầu lại nói với chị em Lâm Liên:
-Các cô là người Hoa Hạ? Đều đi cùng với bọn họ à?
-Đúng vậy, chúng tôi đều đến từ Hoa Hạ!
Lâm Liên gật đầu nói.
Rooney cầm hộ chiếu của bọn người này rồi quay lại phía Phương Minh Viễn , Trần Trung, chị em Lâm Liên lạnh như băng nói:
-Giờ các anh chị theo tôi về sở cảnh sát một chuyến, tôi nghi ngờ hộ chiếu của mọi người là giả!
-Sở cảnh sát? Không thể nào!
Bọn người Joanie đứng bên cạnh bất ngờ nói. Không phải đang đùa đấy chứ, với thân phận của Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly thì cần gì phải sống chui chứ?
Nếu như họ muốn nhập quốc tịch Anh chính phủ Anh còn mong không được ấy chứ.
-Có gì không thể !
Nét mặt của Rooney lập tức trầm xuống, hai hàng lông mày dựng lên:
-Chính vì bọn họ nhập cảnh sống trái phép làm cho trật tự xã hội bây giờ vô cùng tồi tệ!
-Nghiêm trọng làm rối loạn trật tự xã hội! Các người không được quấy nhiễu công việc bình thường của cảnh sát, nếu không thì đến các người cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
-Đồng chí cảnh sát, họ đều là bạn của tôi, hôm qua chúng tôi ở sân bay quốc tế Grasgow đón họ không thể là trốn quan nhập cảnh trái phép được!
Joanie với vẻ tức giận nói:
-Anh cảnh sát chẳng nhẽ ý của anh là những nhân viên của sân bay quốc tế Grasgow không làm tròn nhiệm vụ của mình à?
Rooney không ngờ là một người phụ nữ bình thường như Joanie lại có thể phản bác ông ta như vậy, làm ông ta mất mặt trước mọi người, làm ông ta tức phát điên. Ông ta ở trong cục cảnh sát Edinburgh này cũng có được coi là có chút quyền thế, lần này được sự uỷ thác của người ta nể tình 8000 bảng Anh đến làm khó bọn người Phương Minh Viễn cho bọn họ xấu mặt. Đáng lẽ đối phó với mấy người Hoa Hạ này dễ như trở bàn tay nhưng không ngờ lại bị một người phụ nữ chỉ trích như vậy!
-Cho dù là bay lượn trên không cũng có lúc để lọt con mồi!
Một vị cảnh sát khác đứng bên cạnh Rooney đột nhiên nói:
-Cô này, việc nhân viên hải quan của sân bay quốc tế Grasgow có làm việc hết trách nhiệm hay chưa không phải là điều mà chứng tôi quan tâm. Công việc của chúng tôi là kiểm tra những người có thể nhập cảnh đến ở trái phép ở nước Anh này, đây là chức trách của chúng tôi! Nếu như cô tiếp tục cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ thì chúng tôi sẽ buộc cô tội chống lại người thi hành nhiệm vụ và đưa cô về đồn cảnh sát!
Vừa nói anh ta vừa cầm vào cán súng đặt bên hông.
Ở nước ngoài quyền lực của cảnh sát chịu sự hạn chế và giám sát đôn đốc từ rất nhiều mặt, so với trong nước rõ ràng là không vô phép tắc như vậy! Nhưng người cảnh sát nước ngoài quyền lực trong quá trình chấp pháp của họ lại lớn hơn nhiều so với trong nước.
Ở trong nước thường khi cảnh sát thi hành nhiệm vụ rất ít khi mang theo súng, hơn nữa cho dù là có mang súng thì khi sử dụng cũng có rất nhiều điều kiện hạn chế. Nhưng ở nước ngoài cảnh sát sử dụng súng thoải mái hơn một chút.
Cảnh sát nước Anh có dân sự tuần tra, cảnh sát có truyền thống không mang theo súng nhưng do sự phát triển của xã hội, sự phát triển tràn lan của súng ống, để đối phó với nhu cầu của quốc tế, cảnh sát Anh cũng phát triển một chút về vũ trang, cảnh sát cũng dần dần kiện toàn hệ thống pháp luật và chính sách về việc sử dụng vũ lực như dùng súng. Nhưng vì giờ thiên hạ đang đen tối mù mịt, cho dù là cảnh sát nước Anh hay cảnh sát Mỹ hay là cảnh sát của bất kì quốc gia phát triển nào thì đều tồn tại sự đen tối của nó, scandal của cảnh sát thường xuyên xảy ra.
Giống như kiếp trước còn có tiền lệ cảnh sát Anh Ziehl còn có tiền lệ lạm dụng công cụ trong khi thi hành nhiệm vụ. Hơn nữa ở Mỹ việc cảnh sát được sử dụng vũ khí súng điện rất được nhân dân Mỹ quan tâm, và đã xảy ra sự tranh chấp hỗn loạn khi cảnh sát làm nhiệm vụ. Theo như con số thống kê mà chính người Mỹ thực hiện chỉ rõ, mỗi năm có tới hơn 300 người chết do súng điện.
Do vậy Trần Trung lập tức thu người lại, chặn trước người Phương Minh Viễn, hơn nữa ở ngoài cửa tiệm cũng có bốn người bước vào, vây xung quanh ba người Rooney. Bọn họ không dám đùa với sự an toàn của bọn Phương Minh Viễn. Rooney cũng là ông cảnh sát công cụ lâu năm, lập tức cảm thấy tình hình có vẻ không phải! Năm người xung quanh rõ ràng không phải là những người tầm thường, ai nấy thông minh khôn khéo nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ sát khí và tỉnh táo!
Hai người cảnh sát đi theo Rooney cũng bất giác trở nên căng thẳng không ai bảo ai nhất loạt đưa tay về phía hông.
-Cảnh sát Rooney tốt nhất là các anh không nên làm bừa!
Phương Minh Viễn cười nói
-Nếu không thì sự việc phát triển đến mức nào không còn nằm trong sự kiểm soát của anh và tôi nữa đâu!
-Dừng tay!
Rooney không phải là ngốc, vội vã ngăn thuộc hạ của mình lại. Ông ta đã ý thức được rằng những người này nếu như mình đơn phương rút súng thì e rằng để bảo vệ an toàn cho họ năm người này sẽ động thủ!
Tuy rằng ba người bọn họ đều được trang bị súng nhưng Rooney không chắc chắn mình có thể giải quyết được những người này trong một chốc.
Rooney càng ý thức được rằng lần này e là rước hoạ vào thân rồi, có vệ sĩ đi bảo vệ như thế này thì người Hoa Hạ này chắc chắn không phải là một du khách thông thường, rất có thể là một nhân vật lớn, nếu như mình làm hại đến họ sau này chắc chắn sẽ gặp rắc rối!
Ba người Rooney ngoan ngoãn đứng đó, bọn Trần Trung cũng mỗi người lùi một bước, hai bên hình thành thế giằng co.
-Hành vi này của các người là tấn công cảnh sát! Chính phủ nước tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu!
Rooney nói một cách mạnh mẽ.
-Cảnh sát Rooney anh nói thế là không đúng rồi, chúng tôi không hề có một hành động thực tế nào gây bất lợi cho các ông, nói gì đến tập kích cảnh sát?
Phương Minh Viễn cười nói
-Nếu cảnh sát Rooney cho rằng chúng tôi có hành động nhập cảnh trái phép đến nước Anh vậy thì tất nhiên là chúng tôi phải phối hợp với công việc của các ông một chút rồi. Có điều trước khi đến cục cảnh sát tôi phải thông báo cho một người bạn Anh của tôi.
Phương Minh Viễn gọi một cuộc điện thoại, do âm thanh không lớn nên ba người Rooney không nghe được nội dung của cuộc điện thoại, lại càng không biết đầu dây bên kia là ai.
Phương Minh Viễn thu điện thoại vào rồi thản nhiên cùng với Trần Trung đi theo ba người đi ra cửa, lên xe cảnh sát đi về hướng cục cảnh sát địa phương!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...