Phương Minh Viễn lại quay đầu nhìn Từ Tường, nói khẽ:
- Dượng, con đang tính phái người đưa anh họ tới bệnh viện kiểm tra, tốt nhất là mong không có lưu lại vết sẹo nào, dượng có đi không?
Từ Tường ánh mắt hằn học nhìn Từ Nịnh, Từ Nịnh chột dạ cúi đầu.
Bản thân vừa gây ra một chuyện tày trời, nếu không phải có bọn họ ra mặt thì hậu quả thế nào, Từ Nịnh tưởng tượng thôi cũng đã toát mồ hôi lạnh.
-Từ Nịnh, mày nói thật cho tao biết, cái nơi thế này mày đã tới bao nhiêu lần rồi? Tiền đâu ra mà tới?
Giọng điệu Từ Tường bình tĩnh nhưng mang theo lửa giận, ngay cả Vũ Uy cũng cảm nhận được điều đó
Toàn thân Từ Nịnh run lên, một lúc lâu sau mới run run giọng nói:
- Tới ba lần, bình thường mẹ cũng có con chút tiền tiêu vặt, con dùng không hết lại tiết kiệm lại.
Từ Tường vỗ đùi, thiếu gì cũng không nói nên lời, anh ta sớm biết vợ mình bình thường vẫn lén lút cho thằng quý tử này tiền tiêu vặt, chỉ có điều anh ta nghĩ về hồi trước, khi anh ta còn nhỏ đã trải qua những năm tháng khổ cực như thế nào, có khi đến cơm cũng không có mà ăn no, còn gặp qua cả những kẻ chết đói. Gia cảnh giờ có chút khấm khá, Từ Nịnh có tiêu pha dung tục chút thì cũng không phải là việc xấu, nên anh ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà anh ta cũng thật không nghĩ rằng Từ Nịnh nó lại có thể tiêu tiền vào những cái nơi như thế này.
-Anh rể, con nó còn nhỏ, khó trách chưa hiểu chuyện. Anh cũng đừng tức giận nữa kẻo lại ảnh hưởng tới sức khỏe, vậy lại càng tồi tệ hơn. Vẫn là gọi cuộc điện thoại cho chị của tôi trước, báo cáo sự việc tốt đẹp, sau đó đưa cháu nó đi bệnh viện kiểm tra để chắc chắn là không có vết thương nào nghiêm trọng.
Phương Thắng khuyên giải an ủi nói.
-Còn nhỏ? Minh Viễn còn nhỏ hơn nó mấy tuổi. Đã hai mươi lăm tuổi, cái tuổi này của nó chưa biết chừng phải có con cái rồi.
Từ Tường thốt ra.
Mọi người trong phòng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Triệu Nam Tâm nghĩ, chắc vị này là tức giận quá rồi, sao có thể so sánh giữa Từ Nịnh với Phương Minh Viễn, lợi hại như Phương Minh Viễn cũng đã khiến cho người ta nể sợ rồi, nếu nói Bạch gia này lại xuất hiện thêm một kẻ như vậy nữa thì thực là quá đáng sợ. Nếu thực sự nói như vậy, phụ nữ họ Bạch chắc chắn sẽ là gia tộc đứng đầu đất Hoa Hạ này, được coi như của quý rồi.
Phương Minh Viễn há miệng, cũng phát hiện bản thân chẳng biết nên nói gì, kiểu gì thì cũng không thể nói cho dượng biết bản thân vốn dĩ như vậy là do mình đã chết đi sống lại.
-Em rể, Minh Viễn, tôi có việc muốn xin hai người.
Từ Tường trầm giọng nói.
-Ừ, anh nói đi.
Phương Thắng gật gật đầu nói.
-Ta nghĩ để Từ Nịnh sau khi tốt nghiệp cho nó đi tòng quân đi. Trong môi trường rèn luyện của quân đội sẽ dạy dỗ nó một phen.
Từ Tường cắn răng nói.
-A?
Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi, ý tưởng này của Từ Tường đúng là có chút ngoài sự dự liệu của hắn:
-Dượng, dì có thể đồng ý sao?
Phương Minh Viễn cẩn thận hỏi, trong Bạch gia, trong thế hệ của Phương Minh Viễn, nếu nói đứa trẻ được yêu chiều nhất thì đó là Bạch Quỳnh Mạc Chúc.
Giống như các dì khác của Phương Minh Viễn, trong nhà đều có ít nhất hai đứa con, con một thì cũng chỉ có Phương Minh Viễn và Từ Nịnh, mà gia cảnh kiếp trước của Phương Minh Viễn có phần nghèo nàn, căn bản là không thể so sánh được với Từ Nịnh, được mẹ yêu chiều, hoàn cảnh sống so với các bạn bè cùng trang lứa mà nói thì xa hoa hơn rất nhiều, chính điều này khiến y trở nên tư lợi ích kỉ, tất cả mọi việc đều làm theo tính cách cá nhân.
Từ Tường bắt Từ Nịnh đi tòng quân, việc này thực không có gì khó, đối với Phương Minh Viễn mà nói, dễ như trở bàn tay. Người ngồi bên cạnh hắn lúc này lại chính là một vị tướng quân. Nhưng mà nếu sau này mà Bạch Quỳnh làm loạn lên thì Phương Minh Viễn chắc rắc rối to.
-Không quản bà ấy có đồng ý hay không, bắt buộc phải đi.
Từ Tường nói như đinh đóng cột
-Nó mà còn tiếp tục xuống dốc thế này thì không biết nay mai còn phải gặp những thị phi gì. Em và Minh Viễn có thể giúp nó lần một lần hai nhưng có thể giúp được nó cả đời không?
Lần này Từ Tường đã thực quyết tâm rồi.
Phương Minh Viễn và Phương Thắng ngơ ngác nhìn nhau, Từ Nịnh thì lại đang trợn mắt há miệng, nói gì thì y cũng thật không ngờ, cha lại bắt mình đi tòng quân. Trong ấn tượng của y, đi nghĩa vụ quân sự là những kẻ thanh niên khó kiếm được việc trong thành phố mới suy nghĩ tới việc đó. Mà Từ Nịnh y còn phải phiền lòng sẽ không có nơi nào nhận làm hay sao?
-Con không đi!
Âm thanh nghẹn ngào của Từ Nịnh, cũng may y còn nhớ ra ngồi ở đây còn có một vị tướng quân, không dám nói những lời càng khó nghe hơn.
-Đi hay không không phải mày quyết định!
Từ Tường nghiến răng nói. Trong những đứa con của gia tộc, có đứa nào giống như Từ Nịnh mới tí tuổi đầu lại tới những cái nơi như thế này không, lại còn gây ra chuyện tày trời thế này nữa, nếu như không có hai cha con Phương gia xuất hiện thì chỉ có trời mới biết hậu quả sẽ ra sao.
Con mình, anh ta tự biết rõ tính tình, sự xuất hiện lần này của Phương gia quả nhiên là giải vây giúp y, nhưng chỉ sợ cũng càng làm cho y đắc ý thêm, sau này còn ngang ngược hơn nữa, chi bằng ném y vào trong quân doanh để nó rèn luyện một chút.
-Con tuyệt đối không đi!
Từ Nịnh nhảy chồm lên, kích động xua xua tay nói:
-Con đã trưởng thành rồi, tự có quyền quyết định cuộc đời.
- Minh Viễn, tất cả sản nghiệp của Phương gia đừng tiếp nhận nó. Với cái loại tính cách này bước chân vào sản nghiệp Phương gia cũng chỉ làm ngươi thêm phiền toái, trở về ta sẽ nói cho dì của con biết, ngân hàng bên kia cũng không cần phải chào hỏi nữa. Nếu mày không đi nghĩa vụ thì tự đi tìm công việc đi.
Từ Tường lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, nếu đã trưởng thành, cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, ta với mẹ mày cũng kết thúc trách nhiệm nuôi nấng, tiền tiêu vặt của mày cũng đã tích cóp được không ít, từ nay về sau tự nuôi bản thân đi.
Từ Nịnh run lên, thật không ngờ cha mình lại nhẫn tâm đến như vậy, không ngờ từ nay về sau bản thân phải tự lực cánh sinh. Y hốt hoảng, đưa mắt nhìn về hai cha con Phương Minh Viễn nhờ cứu giúp. Giờ thì cũng chỉ có bọn họ mới có khả năng khuyên Từ Tường hồi tâm chuyển ý.
Phương Minh Viễn xoa xoa hai tay, tỏ vẻ bất lực. Nếu Từ Nịnh đi tòng quân thì đối với Phương Minh Viễn thực lại là một chuyện tốt, trong lò luyện quân doanh có thể sẽ khiến y thay đổi chút tính cách, khiến y có thể ý thức được quá ích kỉ chỉ khiến cho con đường tương lai càng ngày càng hẹp mà thôi. Tham gia quân ngũ ít nhất vài năm, sẽ không làm phiền tới bản thân.
Phương Thắng cũng chú ý tới ánh mắt cầu khẩn từ phía Từ Nịnh, lại cũng ngại nếu không nói vài câu giúp đỡ, nói với Từ Tường:
- Anh rể, lúc này cũng chưa phải quyết định vội, anh vẫn là trở về bàn trước với chị. Dù sao từ giờ tới khi Từ Nịnh tốt nghiệp vẫn còn khoảng thời gian không ngắn, người ta chiêu binh thì cũng không phải bây giờ.
- Anh Phương, cái đó không phải là vấn đề, việc khác thì tôi không giúp đỡ được, còn việc để nó vào trải nghiệm cuộc sống quân doanh trước thì lại rất đơn giản.
Chú Triệu bất ngờ mở miệng cười:
- Cho dù là lục quân, không quân, hải quân, chỉ cần mày có thể đủ điều kiện tiêu chuẩn chiêu binh, cho dù ba mươi tám quân tao cũng phải đưa mày đi.
Trong lòng Từ Nịnh run lên, kia lại là Thiếu tướng, là một cấp cao trong quân doanh, lời nói này tuyệt không phải là nói giỡn.
Hồi trước y tập quân sự trong trường đại học, còn chưa phải là huấn luyện quân sự chính quy mà đã khiến y ăn không tiêu, nếu thực sự tòng quân thì chắc y mệt chết thôi.
-Nhưng mà, tôi thấy là Từ Nịnh tòng quân có thể suy xét một chút trường học quân đội, hoặc là binh chủng kĩ thuật. Dù sao thì hiện giờ nó cũng tốt nghiệp đại học, lại đi làm thường binh thì có chút đáng tiếc.
Ánh mắt liếc một cái liền nhìn ra thể chất của tên Từ Nịnh này, nếu như đi tòng quân làm lính thật thì cũng chỉ sợ y không chịu nổi khổ cực như vậy.
-Vậy làm phiền Triệu tướng quân.
Từ Tường lập tức tiếp lời nói. Phương Thắng và Phương Minh Viễn cũng nhìn nhau, xem ra Từ Tường đã hạ quyết tâm bắt Từ Nịnh phải tham gia quân ngũ rồi.
Từ Tường đưa Từ Nịnh tới bệnh viện kiểm tra, chú Triệu cũng nóng lòng trở về báo cáo lại tình hình với lãnh đạo hạm đội Nam Hải, vì thế mọi người liền chia tay ở đây.
Phương Thắng và Phương Minh Viễn ngồi chung một xe, Phương Thắng không khỏi có chút kì lạ nói:
- Sao con lại tới cùng Triệu tướng quân, Trịnh tiểu thư đâu?
Phương Minh Viễn lúc này mới kể lại tóm tắt đơn giản câu chuyện hồi chiều nói nhanh lại một lần. Phương Thắng giật mình trợn tròn mắt. Ông ta thật không ngờ Phương Minh Viễn lại có may mắn cơ duyên được ngồi cùng với một vị lão tướng như vậy. Đương nhiên ông lại càng không ngờ thằng con mình lại tham gia mua bán với Liên Xô.
-Minh Viễn, trong chuyện này ta cũng không quá nắm rõ sự ảo diệu trong đó, ta biết con từ nhỏ đều có chính kiến của riêng mình, hơn nữa cho tới giờ sự thật cho thấy những suy nghĩ của con đều là chính xác, con cũng là vì gia tộc này phát triển càng tốt đẹp hơn cho nên cha cũng không can thiệp chuyện của con. Nhưng con phải nhớ rõ, bất kể là quốc gia nào, trong quan trường chính trị đều là đen tối, chính trị gia là số ít, nhiều đó chính là chính khách. Con nhất định phải cẩn thận bảo vệ bản thân.
Phương Thắng trầm ngâm một lát, nói.
-Con hiểu.
Phương Minh Viễn gật gật đầu. Chính trị là đen tối, điểm này Phương Minh Viễn biết rõ. Nhưng quan lớn đã xuống ngựa ở cái đất Hoa Hạ này, thường là xuống ngựa không quá mười ngày thì sẽ có một đống sự thật phạm tội được phơi bày, thậm chí còn ngược dòng những sự việc từ mười mấy nắm trước, điều này khiến cho người ta có chút nghi ngờ, cái đất nước Hoa Hạ này từ khi nào mà có hiệu suất phá án cao tới vậy? Trong thời gian ngắn ngủi có mười ngày mà có thể phanh phui tất cả bao manh mối.
Hơn nữa, Hoa Hạ từ cổ tới nay đều là truyền thống không khoan nhượng, tra tấn bức cung mà không moi ra được chuyện gì, trừ khi là tai có vách, bình thường thì trên người những cán bộ cấp cao là sẽ không xuất đầu lộ diện, mấy kẻ đó sao có thể ngoan ngoãn để toàn bộ chứng cứ hành vi phạm tội bị lôi ra ánh sáng cơ chứ.
Nếu như nói sớm đã có cảm giác, sớm đã tiến hành điều tra thì may ra có thể giải thích được những hành vi phạm tội vì sao lại có thể được phơi bày một cách nhanh chóng tới vậy. Nhưng Phương Minh Viễn muốn hỏi một câu, nếu như những hành vi phạm tội này sớm bị phát hiện thì sao mấy kẻ quan chức đó còn có thể thăng chức?
-Đúng rồi, Minh Viễn, con có về Phụng Nguyên không?
Phương Thắng cười nói:
- Mẹ con nói định tới thủ đô ở mấy ngày, ta phải chăm sóc cho mẹ con khoảng dăm bữa nửa tháng.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:
-Con dự tính qua mấy hôm sẽ tiễn Gia Nghi về Hồng Công, tiện đi Âu Châu một chuyến.
-Gia Nghi, con nói thực thân thiết ha.
Phương Thắng hơi run run, mang theo vài phần trêu đùa.
- Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc tính rước ai về làm vợ hà? Có phải là nên cho ta biết chút tin tức không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...