Cũng vì lo lắng về gia sản của nhà họ Phương trên bản đồ kinh tế thành phố Phụng Nguyên càng lúc càng lớn nên có thể đưa suy nghĩ làm thế nào để nâng cao giá trị sản lượng của các doanh nghiệp khác của thành phố!
Theo Phương Minh Viễn trong đất nước này luôn tồn tại những người có suy nghĩ tầm thường , đó là khi y phát hiện ra người khác có ưu điểm vượt trội hơn mình, lúc đó y không tự xem lại bản thân, tìm ra ưu thế của đối phương để đuổi theo. Mà dùng trăm phương nghìn kế, tìm đủ mọi cách giữ chân đối phương, tạo trở ngại, dùng mọi sức lực giữ chân đối phương, kéo đối phương trở về ngang bằng với mình. Tục ngữ thường nói: "Ngẩng đầu cái rui trước mục nát", "Súng đánh chim đầu đàn", "Người nổi bật thì dễ bị ghét" ... , từ xưa đến nay đã có rất nhiều bài học kinh nghiệm nói về điều này, tư tưởng này cũng đã ăn sâu trong suy nghĩ của nhân dân.
Phương Minh Viễn không phải là không hiểu được cách làm này, tuy nhiên, với tư tưởng này, rất phù hợp với tình hình trong nước, phù hợp với điều kiện quốc gia, nhưng vấn đề là ở chỗ, khi mà tư tưởng này được đề xuất cũng là lúc Hoa Hạ là một siêu cường kinh tế thế giới , thiên đường của thời đại
Lúc đó, sức mạnh quân sự của Hoa Hạ không phải là mạnh nhất thế giới nhưng văn hóa và kinh tế của nó trong thời kỳ cả thế giới đang còn mông muội cũng là một quốc gia nổi tiếng luôn đứng đầu và từ đây nhìn về bốn phía đâu đâu cũng toàn là bọn man di.
Nhưng ngày nay, Man Di đã trở thành một đất nước rất phát triển, thậm chí trong các nước phát triển, từng là thiên đường trong mắt các nước kém phát triển, với GNP bình quân đầu người trong khu vực Đông Nam Á, hiện nay nó dần trở thành thiên đường của các nước nhỏ hơn. Với suy nghĩ đó, nó trấn áp được các thế lực mới nổi trong nước, nhưng chỉ làm suy yếu đi khả năng cạnh tranh của người dân nước nhà trên thế giới, làm cho các thế lực bên ngoài được đà làm tới.
Cho nên, trong quá trình phát triển của nhà họ Phương. Phương Minh Viễn dù vô tình hay cố ý đều đã giúp đỡ một số doanh nghiệp vừa và nhỏ, đối với đối thủ cạnh tranh, trừ khi là các doanh nghiệp nước ngoài thâm nhập vào thị trường Hoa Hạ để lấy thị trường, cũng ít bị đàn áp. Hắn hy vọng có thể cùng thu thập sức mạnh của nhân dân, trên thương trường, nhất trí chống lại bóc lột kinh tế của các doanh nghiệp nước ngoài.
Nhưng đây lại là âm thanh rất êm ái của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên phát ra, lại làm hắn nhận thức được sản nghiệp của nhà họ Phương đang nhanh chóng phát triển khiến cho một số người lo lắng, hơn nữa sự lo lắng này đã bắt đầu xuất hiện và đưa ra chính kiến của mình.
Hiện giờ Phương Minh Viễn cũng không biết các nhà lãnh đạo thành phố có lo lắng về sự phát triển về kinh tế tư nhân đang đe dọa sự ổn định của chế độ xã hội hay là có nguyên nhân nào khác. Nếu như là vì nguyên nhân đầu tiên thì ít nhất vẫn còn những tấm lòng ngay thẳng. Suy cho cùng, ở thời đại này, Phương Minh Viễn cũng có thể lí giải về sự cảnh giác của chính phủ đối với diễn biến hòa bình.
Nhưng nếu vì lí do khác…không làm hại ai nhưng không thể không phòng thủ. Gia sản của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên, thậm chí là cả nước, có thể là rào cản cản trở việc kiếm tiền của nhiều người, nhưng cũng thu hút ánh mắt của những kẻ tham lam, một khi nhà họ Phương để lộ ra sơ hở cũng có không ít người muốn vào cắn một ít thịt.
Lưu Trì này lên làm Bí thư Quận ủy không lâu, sau đó đã được tiếp đón các nhà quản lí của tổng công ty Đầu tư niềm tin Quốc Tế Quảng Đông đến khảo sát, điều đó đương nhiên là làm nên các dự án đầu tư. Công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông, cho vay không cần kiểm soát, mở rộng không có mục đích rõ ràng. Lưu Trì muốn đầu tư ở Bình Xuyên cũng không phải là việc khó khăn.
Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng không có dự định ngăn lại, dù sao thu hút đầu tư nước ngoài, phát triển kinh tế địa phương, Lưu trì, với nghĩa vụ của một quan chức, nhà họ Phương vững mạnh cũng không đủ tư cách đem Bình Xuyên ra để giới hạn cho riêng mình và điều đó cũng không cần thiết. Bình Xuyên càng phát triển, dân số càng đông đúc, đối với gia đình có nhiều tài sản như nhà họ Phương thì lợi nhiều hơn hại.
Hơn nữa, mặc kệ việc công ty đầu tư tin cậy tỉnh Quảng Đông quyết định đầu tư vào dự án ở Bình Xuyên, Phương Minh Viễn tin rằng một khi xảy ra một cơn khủng hoảng tài chính, các công ty đầu tư của cả nước sẽ tiến hành điều tra tài chính. Công ty đầu tư quốc tế Quảng Đông sẽ phải đối mặt với sự trở lại của các quỹ, áp lực lớn của mốt chiến trường thu nhỏ. Nếu như Lưu Trì trông cậy vào điều này để làm giảm ảnh hưởng của nhà họ Phương ở Bình Xuyên, y có thể quên giấc mộng này đi dược rồi.
Năm mới đang đến gần, khiến thành phố Phụng Nguyên tràn đầy không khí vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo lại càng làm cho không khí này đến gần hơn.
Phương Minh Viễn cũng tạm thời gác lại công việc, cùng với Trịnh Gia Nghi, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly, chị em Lâm Liên, Triệu Nhã, Phùng Thiện hưởng thụ sự vui vẻ của năm mới. Vì vậy, tại các điểm tham quan nổi tiếng của thành phố Phụng Nguyên, thỉnh thoảng du khách có thể nhìn thấy một người đàn ông trẻ đi bộ cùng với một nhóm mỹ nữ, cũng có nhưng ánh mắt hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ.
Cảnh tượng này, không biết đã giết chết bao nhiêu cuộn phim của các nhà nhiếp ảnh, nhưng tiếc rằng họ chỉ có thể chụp từ xa, một khi đến gần, chuẩn bị lấy camera thì đã có người cản lại. Nếu nói đó là cảm kích một người hoàn hảo, nếu còn cứ cứng đầu cố ý tái phạm thì sẽ bị lấy máy ảnh ngay tại hiện trường. Tuy nhiên những người này không làm họ khó xử, nhiều nhất cũng chỉ là đem máy ảnh và cuộn phim trong tay ra phơi nắng cho qua chuyện.
Hành vi này, tuy rằng có một số người không thích nhưng Phương Minh Viễn không muốn mình trở thành tâm điểm của sự chú ý nên việc này là cần thiết.
Một buổi sáng tháng ba, người nhà Phương Minh Viễn cùng với Trịnh Gia Nghi, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly ngồi máy bay công vụ tới thủ đô.
Năm 1996 lễ hội mùa xuân ở thủ đô, là năm thứ 3 cấm đốt pháo nổ, lượng người về quê đón năm mới rất đông, khiến trên phố có chút vắng vẻ, thiếu đi vài phần không khí náo nhiệt của tết. Theo một góc độ nào đó mà nói, thậm chí không khí năm mới nơi đây không náo nhiệt bằng Phụng Nguyên, điều này làm cho Trịnh Gia Nghi không khỏi thất vọng.
có sự xuất hiện của gia đình em mình, Bạch Lâm tất nhiên vui mừng vô hạn. Hiện giờ ông ta đã là giám đốc của tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Trung Quốc. Giám đốc trước của tổng công ty là Vương Nghĩa đã về hưu, ông ta là quyền giám đốc cũng danh chính ngôn thuận được đưa lên.
Dưới sự quan tâm của hai nhân vật cấp dưới là Trịnh Đông Vũ và Vu Kiến Sinh, Bạch Lâm ở tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Trung Quốc có thể nói là khá thoải mái. Chỉ cần tập trung vào công việc mà không cần hú ý đến cuộc tranh đấu giữa các phe phái trong công ty. Vài năm gần đây, bằng đôi tay của mình, đã thực sự nhập khẩu một số lượng tác phẩm văn học phổ biến và được giới phê bình đánh giá cao trong thị trường Hoa Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...