Trùm Tài Nguyên

Phương Minh Viễn cười một lúc lâu nhìn “Chú Triệu”, đây chính là điểm thuận lơi của những người vượt thời gian, thêm phiền phức lớn nếu đã biết kết quả, đã biết đại khái quá trình sự việc, vậy thì đa số những thứ trung gian đều có thể đẩy ra ngoài, tất nhiên cũng có thể bố trí, để tránh phiền toái có thể.

Mặc dù nói sự việc tàu sân bay Varag, Phương Minh Viễn luôn chưa từng nghĩ sẽ nhúng tay vào, nhưng “Chú Triệu” nhắc tới, trong lòng hắn đã có tính toán vài phần.

Mặc dù nói, với tư cách là một người bình thường, dễ dàng tham gia vào việc của quân đội và chính phủ, vậy tuyệt đối không thể coi là một chuyện tốt, có chút vô ý, có lẽ sẽ bị một bên chèn ép, đến nổi gãy xương cốt. Nhưng sự việc này giống như việc nhập về tàu sân bay Varag, chỉ cần có thể hoàn thành, đó chính là anh hùng của quốc gia và dân tộc, mặc dù nắm được điểm yếu, nhưng đối thủ đã từng có được sự ngợi ca trước công chúng, mà không dám phá rối lộ liễu vấn đề này----trừ khi y muốn thân bại danh liệt!

Chỉ trong nháy mắt, Phương Minh Viễn đã quyết định, phải rút một lá bùa hộ mệnh cho nhà họ Phương về việc này! Trong lòng các lãnh đạo cao cấp và bên quân đội lại thêm mấy phần tán đồng cho nhà họ Phương!

-Vậy như thế nào là tốt? Vậy như thế nào là tốt?

**nôn nóng đi qua đi lại mấy vòng, trong miệng đang lẩm bẩm nói. Sự thức tỉnh này của Phương Minh Viễn, “Chú Triệu” cũng lập tức ý thức được, mua tàu sân bay Varag không phải chuyện gì khó. Dù sao tàu sân bay Varag đến lúc đó bị tháo dở các hệ thống vũ khí, hệ thống động lực, cái còn lại chỉ là một cái khung trống rỗng! Điều này đối với đa số các quốc gia trên thế giới mà nói, nó đã không có sức thu hút gì!

Không phải tất cả các quốc gia đều có thể giống như năm nước ủy viên thường trực, hoàn thành hệ thống công nghiệp trong nước! Việc chế tạo tàu bay đề cập đến có nhiều kỹ thuật cao về công nghiệp, chỉ mua một cái mô hình, nếu nói kỹ thuật công nghiệp trong nước không đạt đến trình độ tương ứng, những thiết bị đó, không lắp đặt được các vũ khí, vậy cũng là vô ích!

Khó khăn lớn hơn nữa e rằng chính là như thế nào vận chuyển vào trong nước, “Chú Triệu” lập tức nghĩ đến. Sợ rằng không chỉ là người Thổ Nhĩ Kỳ có thể sẽ gây khó dễ, khống chế người Anh ở kênh đào Suy- ê, khẳng định cũng sẽ không đồng ý cho tàu sân bay Varyag qua mà không có hệ thống động lực. Vậy thì có nghĩa là tàu sân bay Varyag không thể không đi thẳng đến Buluotuo tiến vào Đại Tây Dương, sau đó đi đến Mũi Hảo Vọng, vòng qua Châu Phi, tiến vào Ấn Độ Dương, sau đó lại đi eo biểnMalacca tiến vào Biển Đông, trở lại Hoa Hạ. Cứ như vậy, không những lộ trình xa hơn rất nhiều, hơn nữa trên đường phải đi qua rất nhiều quốc gia, phải vượt qua những khu vực bất ổn, nếu như vậy, làm sao bảo đảm tàu sân bay Varyag thông qua những nơi này một cách thuận lợi, chính là việc hao tổn tâm trí!

Hơn nữa cứ như vậy, phí vận chuyển và phí cần thiết phòng ngừa xảy ra sự cố trên đường sẽ tăng gấp bội!

-20 triệu đô la Mỹ, thật sự là không đủ!

“Chú Triệu” trong lòng nhiều lần thốt lên, trên mặt lộ ra vẻ ủ rủ.


Phương Minh Viễn không dấu nổi tiếng than thở trong lòng, đường đường là một trong năm nước Uỷ viên thường trực, bên quân đội không ngờ sẽ bị 20 triệu đô la Mỹ ép vào góc tường, nói ra không chỉ sẽ khiến người ta cười rơi răng, hơn nữa là càng đau lòng!

Nếu nói các quan chức này có thể có tránh nhiệm hơn một chút, có thể không tham lam như vậy, có thể nộp “ học phí” ít một chút, 20 triệu đô la Mỹ có đáng là gì?

Phương Minh Viễn kéo ”Chú Triệu” xoay mấy vòng, khẽ nói:

-Chú Triệu, sự việc cũng không có tồi tề như chú tưởng tượng, nếu nói bên quân đội thật sự hạ quyết tâm, cháu vẫn có cách!

-Biện pháp gì?

Chú Triệu giống như người chết đuối nắm được sợi dây sinh mệnh, một tay nhéo cánh tay của Phương Minh Viễn, gấp giọng nói. Ông ta đối với tàu sân bay Varyag đã tuyệt vọng, lúc đó nghe thấy Phương Minh Viễn nói có cách, trong lòng có một cảm giác vui vẻ bất ngờ, giống như từng ngồi qua xe qua núi vậy.

-Chú Triệu!

Phương Minh Viễn gượng cười nhấc cánh tay, đừng thấy hiện giờ Chú Triệu đã là Phó trưởng tham mưu Thiếu tướng của hạm đội Nam Hải, nhưng thể lực thì thật sự không thể mất, Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy cánh tay của hắn dường như bị hổ giữ chặt, đây cũng chính là vì hắn thường xuyên luyện tập, đổi lại là người bình thường, lúc này sợ rằng phải kêu thành tiếng.

-Ai ya!

Chú Triệu lúc này ý thức được dưới sự kích động của mình, cái tay này không có đúng mực, vội vàng buông tay giống như điện giật.


-Tiền không là vấn đề, mấy chục triệu đô la Mỹ, bất kể là cháu trả, hay giúp chú Triệu tìm một số nơi quyên góp, đều không phải chuyện khó trên trời. Khó chính là khó ở chỗ, làm thế nào để vận chuyển tàu bay một cách thuận lợi về nước. Nếu nói là chúng ta ra mặt, cháu nghĩ người Thổ Nhĩ Kỳ chắc chắn là sẽ không để chúng ta mang tàu sân bay về nước một cách thuận lợi. Cho nên, nhất định phải tìm công ty đại lý đến giải quyết, thì ngăn chặn được.

Phương Minh Viễn cười nói.

-Không tồi!

*Chú Triệu gật đầu một cách nặng nề. Phương Minh Viễn nói không sai, tàu sân bay Varyag tuyệt đối không thể do quân đội ra mặt mua. Nếu như vậy, không những những quốc gia phát triển như Âu Mỹ sẽ tranh cãi, ngay cả những nước nhỏ của Đông Nam Á, sợ rằng cũng nhảy ra hô to “ Hoa Hạ uy hiếp” gì đó. Mặc dù nói Hoa Hạ không hề sợ, nhưng lúc này, Trung ương tất nhiên là hy vọng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

-Tàu sân bay Varyag, nói là tàu sân bay, nhưng trên thực tế, Ukraine tuyệt đối sẽ không nhượng lại các hệ thống vũ khí và hệ thống động lực của nó. Bởi vì dù sao cũng là họ hàng với tàu sân bay chủ lực của Russia, chính là do Ukraine không để ý để lộ kỹ thuật ra ngoài, Russia cũng tuyệt đối không thể đáp ứng. Nói trắng ra là, nó về sau được bán cho chúng ta chỉ là một cái khung. Thứ đồ như vậy, sử dụng các bộ phận bên ngoài của nó cũng chỉ có thể là dùng để dở bỏ. Đương nhiên rồi, nếu là muốn kiếm một cái hư danh, cũng có thể tuyên truyền đối ngoại để làm sòng bạc hoặc những loại như trò chơi giải trí. Nhưng, nếu nói là một công ty Russia mua nó đi, vậy thì người Ukraine có phải có thể giữ lại hệ thống động lực không?

Phương Minh Viễn cười nói.

-Công ty Russia?

Chú Triệu run lên, nói với vẻ nghi hoặc

-Công ty Russia muốn nó…ồ, cháu chính là nói muốn tìm một công ty Russia trung gian đổi tay?

Ý tưởng này là Chú Triệu mấy người bọn họ trước đây chưa từng nghĩ đến, quả thực giống như những gì Phương Minh Viễn nói, nếu nói là một công ty Russia mua lại tàu sân bay Varyag, nếu nói đối phương yêu cầu như vậy, vậy thì giữ lại hệ thống động lực của tàu sân bay Varyag hoàn toàn có khả năng. Nhưng nếu như vậy, phí thu mua khẳng định sẽ cao hơn! Tuy nhiên…nếu có thể làm tốt hệ thống động lực của tàu bay Varyag, cũng là việc đáng làm!


Phương Minh Viễn nhìn ra suy nghĩ của Chú Triệu, khẽ lắc lắc đầu nói:

-Chú Triệu, cháu cảm thấy nếu chú kiên quyết làm đến nơi đến chốn hệ thống động cơ tàu bay Varyag, vậy thì việc này e rằng bây giờ cũng có thể thực sự thất bại rồi!

Nếu nói Phương Minh Viễn chỉ lấy danh nghĩa của công ty Russia đảo tay, vậy thì chỉ cần có đủ lợi ích, Phương Minh Viễn tin rằng chính phủ Ukraine sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng nếu nói bên quân đội Hoa Hạ sẽ chú ý đến việc làm hệ thống động lực của tàu bay Varyag, vậy thì chính phủ Russia khẳng định sẽ không nhắm mắt làm ngơ!

Đó có thể là việc để lộ bí mật kỹ thuật nghiêm trọng, liên quan đến an toàn của hàng mẫu tàu bay ở Russia! Nếu nói không thể đổi lấy lợi ích hậu hĩnh, chính phủ Russia tham lam làm sao có thể đồng ý để Hoa Hạ chiếm lợi thế như vậy. Cho nên, Phương Minh Viễn không hề do dự nói với Chú Triệu đây là ảo tưởng không phù hợp thực tế.

Chú Triệu cười gượng nói:

-Tiểu tử cháu, thì không để chú vui mừng thêm một lát?

Trong lòng mình cũng hiểu rõ, Phương Minh Viễn nói không sai. Chính phủ Russia tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra sự việc như vậy. Gấu Bắc cực luôn tham lam vơ vét, làm sao có thể sẽ dễ dàng để Hoa Hạ có được kỹ thuật công nghệ cao của máy chạy bằng động cơ hơi nước!

-Vậy thì lại đến đâu đi tìm công ty Russia đến giúp đỡ?

Chú Triệu vội vàng hỏi. Công ty Russia ra mặt có thể giảm không ít phiền phức! ít nhất những nước phát triển như Âu Mỹ Nhật cũng không có đủ lí do ngầm gây bế tắc. Khi thông qua eo biển Istanbul, người Thổ Nhĩ Kỳ nếu muốn làm khó, cũng phải xuy xét một chút phản ứng của người Russia. Russia có thể không giống như Hoa Hạ, ngoài tầm với với Thổ Nhĩ Kỳ. Tuy nói, Russia hiện giờ so với Liên Xô năm đó, thực lực đã rất suy sụp, nhưng con lạc đà ốm chết cũng to hơn con ngựa, Russia vẫn không phải quái vật lớn mà người Thổ Nhĩ kỳ có thể dể dàng trêu chọc.

Phương Minh Viễn tin tưởng cười nói:

-Chú Triệu, điều này chú không cần lo lắng nữa, nhà họ Phương cháu vẫn xem như có chút ảnh hưởng ở Russia, tìm một công ty như vậy, tuy có thể phải tốn nhiều thời gian, tốn nhiều sức lực, nhưng cháu vẫn có niềm tin!

Chú Triệu mừng rõ, kết giao với Phương Minh Viễn lâu như vậy, ông ta cũng biết, Phương Minh Viễn thuộc về típ người không dễ dàng buông lời, nhưng một khi nói ra, thì ít nhất có phần chắc chắn.


-Vậy thì cảm ơn cháu quá rồi!

Chú Triệu một tay nắm chặt hai tay Phương Minh Viễn không ngừng cảm kích nói:

-Hạm đội Nam Hải chúng tôi, hải quân Hoa Hạ mãi mãi sẽ nhớ đại ân đại nghĩa lần này của nhà họ Phương!

Phương Minh Viễn dở khóc dở cười nói:

-Chú Triệu, nói đại ân đại nghĩa gì có chút hơi quá rồi! với tư cách là một người Hoa Hạ, cháu cũng hi vọng tổ quốc mình có vũ lực hùng mạnh, có thể đủ khả năng làm một số việc vì sự hùng mạnh của tổ quốc, cũng là điều nhà họ Phương cam tâm tình nguyện.

-Bất kể nói như thế nào, cháu có thể giúp chúng ta giải quyết một vấn đề nan giải!

Chú Triệu tâm tình rất tốt, lần này đến Phụng Nguyên, không những đã giải quyết vấn đề kinh phí mua tàu sân bay Varyag, hơn nữa cũng khiến ông ta thật sự đã thấy được tính khả năng có được tàu sân bay Varyag. Nếu nói nhà họ Phương cuối cùng đạt được mục đích một cách thuận lợi, vậy thì ông ta tự nhiên cũng sẽ ngầm thu được nguồn chính trị hùng hậu! Có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện! chỉ có điều bản thân lại nợ Phương Minh Viễn một mối ân tình lớn, lúc này khoản nợ cũ chưa trả hết, lại thêm khoản nợ mới.

-Minh Viễn, khi tết đến, cháu muốn đi Bắc Kinh chứ?

Chú Triệu đột nhiên hỏi.

-Dạ!

Phương Minh Viễn gật gật đầu. Bây giờ hắn cũng là người bay trong không trung, ngồi máy bay trở thành cơm bữa.

-Tốt lắm, tết năm nay chú cũng muốn ở lại Bắc Kinh mấy ngày, đến lúc đó chú đưa cháu đi gặp một người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui