Có lẽ là đã nghe thấy tiếng dừng xe trong sân, một quân nhân khí phách hiên ngang đi ra từ trong phòng biệt thự nhà họ Phương, đúng là người được Phương Minh Viễn gọi là “Chú Triệu”, Thiếu tướng chủ chốt ban đầu của hải quân Nhai Châu, nhưng “Chú Triệu” hiện giờ đã bị điều vào Tổng bộ hạm đội Nam Hải, đảm nhiệm Phó trưởng tham mưu, trong quân đội thậm chí đã có tin đồn, quân ủy đã xem xét trong thời gian thích hợp, đưa ông ta lên chức Trung tướng.
-Chú Triệu, chú đến có việc gì? Làm sao không nói trước một tiếng?
Phương Minh Viễn đẩy cửa xe ra vui vẻ nói.
“Chú Triệu” cười lớn đến nghênh tiếp, nhìn Phương Minh Viễn một lượt nói:
-Con ngoan, con đã trưởng thành rồi! Ừ, bây giờ xem ra, giống như một chàng trai thực thụ rồi! chú đến tỉnh Tần Tây giải quyết công việc, thì nhân tiện qua đây thăm cháu! Ái, tiểu tử cháu, tướng mạo đẹp trai quá đi!
Phương Minh Viễn cười giới thiệu Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly với “Chú Triệu”, “Chú Triệu” nghe nghe xong vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau khi giới thiệu xong, Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly giành vào biệt thự trước, để “Chú Triệu” và phương Minh Viễn ở bên ngoài.
“Chú Triệu” nhìn trời, đề nghị:
-Minh Viễn, hôm nay thời tiết không tồi, ánh nắng mặt trời tươi sáng, chúng ta đi dạo bên ngoài, thế nào?
Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không cự tuyệt, rõ ràng “Chú Triệu” đến, e rằng không giống như những gì ông ta đã nói chỉ là giải quyết công việc đơn giản như thế, mà ông ta sở dĩ không vào phòng nói chuyện, e rằng cũng là có điều không muốn để hai cô gái Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly biết.
Hai người men theo đường nhỏ trong khuôn viên, đi đến hậu viên, ở đây có một cái cửa nhỏ, có thể thông đến khu vườn sau vùng Ly Sơn, hai người ra khỏi cửa nhỏ, theo lối nhỏ trong vườn, đi về phía Ly Sơn. Mà ở không xa sau lưng bọn họ, bốn người đang đi theo.
Pương Minh Viễn và “Chú Triệu” trò chuyện thoải mái, hai người cũng là rất lâu chưa gặp.
-Lúc đầu có thể là may mắn cháu đã giúp bọn chú một tay, khoản tiền đó, và về sau công trình đó có thể giải quyết vấn đề lớn cho chúng ta!
“Chú Triệu” đầy suy nghĩ nói:
-Mấy tháng trước, hạm đội Nam Hải chúng tôi đứng thứ nhất trong diễn tập, đè nén hạm đội Bắc Hải xuống.
Phương Minh Viễn xua xua tay cười nói:
-Chú Triệu, cháu không dám kể công kiêu ngạo. Không dám nói giúp được gì, cháu có thể lấy được không ít lợi ích từ bên trong, chúng ta hai bên cùng thắng!
“Chú Triệu” tươi cười vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nói:
-Tiểu tử này, khiêm tốn quá mức thì là kiêu ngạo! nhân viên Tư lệnh của hạm đội Nam Hải chúng ta, Tiếu Vũ Phó tư lệnh là muốn tôi gặp cháu, phải cảm ơn cháu chứ.
Nếu là năm nay, Phương Minh Viễn khai thác vịnh Nhai Châu Á Long không cho hạm đội Nam Hải một khoản tiền phí chuyển nhượng hậu hĩnh, còn để lính công trình của hạm đội Nam Hải gia nhập vào trong công việc khai thác, biến thành kinh phí trợ cấp cho Hạm đội Nam Hải, hạm đội Nam Hải làm sao lại có thể duy trì và so sánh với việc huấn luyện mức độ cao với anh em bộ đội, để có thể tỏa ánh hào quang từ năm ngoái đến giờ được chứ?
Còn giá đất tăng vọt về sau của vịnhÁ Long đối với “Chú Triệu” mà nói, điều thuần túy chính là Phương Minh Viễn có tầm nhìn xa về các vấn đề. Mảnh đất đó nằm ở đây bao lâu rồi, cũng không có ai khai phá, người ta bỏ ra khoản tiền lớn mua lại, vừa không ép giá, cũng không có khất nợ, còn về sau thế nào, đó chính là bản lĩnh của mọi người. Đừng chỉ nhìn thấy người ta ăn thịt, mà không nhìn thấy trước đó người ta còn phải chịu đòn nữa. Bây giờ ngành bất động sản tỉnh Quỳnh Hải có lẽ là rơi vào khốn đốn, đi trên đường, những tòa nhà mục nát đâu đâu cũng có.
Mắt nhìn người ta kiếm được khoản tiền lớn thì cảm thấy bản thân thiệt thòi, muốn có lợi lộc từ trong đó, người ta nếu lỗ, anh có phải cũng sẽ bồi thường một phần cho người ta không? Việc mất mặt như thế này, ông ta không thể làm ra được.
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, ngoài mấy người đi theo đang ở cách đó không xa ra thì không còn có người không phận sự nào nữa, lúc này mới nói:
-Chú Triệu, bây giờ có thể nói, tìm cháu có việc gì rồi chứ ạ?
“Chú Triệu” có chút xấu hổ xoa tay nói:
-Cháu làm sao khẳng định, chú nhất định có chuyện tìm cháu như vậy?
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười, ông ta đường đường là Phó trưởng tham mưu Thiếu tướng của hạm đội Nam Hải, nếu là không có chuyện lớn, có thể chạy đến tỉnh Tần tây trước tết không? Ở đây mặc dù cũng có quân đội, càng có số lượng lớn doanh nghiệp quân sự, nhưng dính dáng với bên hải quân lại không nhiều! Hơn nữa, chú Triệu nếu không có việc chính sự, chỉ là muốn nói chuyện với mình, có nhất định phải tránh mặt Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly không?
Lời chú Triệu mới nói ra, nhìn bộ dạng cười không nhịn nổi cười của Phương Minh Viễn, thì biết những lời này của mình là nhảm nhí, trên khuôn mặt này càng lộ rõ vẻ xấu hổ.
-Được rồi, chú Triệu, chúng ta không đánh đố nữa, chuyện gì? Nếu có thể giúp được, thì nể mặt chú, cháu cũng không thể khước từ!
Phương Minh Viễn nói.
Chú Triệu cảm kích vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn, lúc này mới nói:
-Minh Viễn, cháu ở trong nước, đã từng nghe nói tàu sân bay Varyag chưa?
Phương Minh Viễn ngẩn người ra, lập tức lộ ra bộ dạng giật mình.
Tàu sân bay Varyag, trong thế kỷ trước không biết được bao nhiêu người hi vọng cho tổ quốc hùng mạnh đã mơ tưởng đến nó, hắn làm sao có thể không biết.
Tàu sân bay Varyag vốn dĩ là tàu sân bay cấp cao của Liên Xô. Khởi công cuối năm 1985, sau ba năm xuống nước, về sau Liên Xô đột nhiên giải thể, sau đó việc đóng tàu giai đoạn sau bởi vì không đủ vốn mà bị gián đoạn, và trở thành của Ukraine. Về sau Russia vốn dĩ muốn bỏ ra số phí chế tạo còn lại, thu nó về thuộc sở hữu của Russia, nhưng bên Ukraine lại hi vọng chính phủ Russia có thể trả giá mua lại nó. Kết quả giữa hai bên chính là cãi cọ mấy năm này, cuối cùng, bất lực không thể tiếp tục chế tạo tiếp, chính phủ Ukraine quyết định đem hệ thống động lực, hệ thống chỉ huy và toàn bộ hệ thống vũ khí tháo bỏ, chỉ giữ lại một cái khung, bán đấu giá phế liệu với nước ngoài.
Năm 98, một công ty Macao mua lại nó, lúc đó chi hết 20 triệu đô la Mỹ, nhưng trên thực tế phí bỏ ra vượt quá một trăm triệu đô la Mỹ. Hơn nữa, trên đường vận chuyển về nước, trải qua nhiều khó khăn, cho tới bốn năm sau, mới nhập vào lãnh hải hoa Hạ.
-Thế nào? Chú Triệu muốn tàu sân bay Varyag?
Phương Minh Viễn đứng yên, khẽ nói.
-Muốn! Đương nhiên muốn!
Chú Triệu nói chắc như đinh đóng cột:
-Mỗi một tướng sĩ hải quân, đều hy vọng đội hình tàu sân bay của Hoa Hạ có thể lướt trên mặt biển Nam Hải, bảo vệ biển đảo của Tổ quốc! đã có sân tàu bay, lãnh thổ vùng biển đông của nước ta, lại không phải như những thằng hề nhảy qua nhảy lại ở Biển đông có thể tùy ý lui tới trên sân khấu! Đã có tàu sân bay, hải quân Hoa Hạ chúng ta sẽ đường đường chính chính di chuyển từng bước từ hải quân gần bờ đến hải quân nước xanh! Vì ngày này, chú đã đợi rất rất lâu rồi!
Phương Minh Viễn hiểu ý gật gật đầu, quả thực, nếu nói Hoa Hạ có đội hình tàu sân bay, vậy thì khẳng định là trước tiên phải nhập vào hạm đội Nam Hải, bảo vệ vùng biển Biển đông của tổ quốc! Mà những quốc gia nhỏ như Myanmar, Philippines, lại muốn tùy ý xâm chiếm đảo nhỏ ở Biển đông Hoa Hạ, thì phải xem xét tỉ mỉ hậu quả!
-Vậy thì chú Triệu, cháu có thể giúp chú chuyện gì?
Phương Minh Viễn trực tiếp hỏi.
Ông ta xoa tay, có chút lung túng nói:
-Tiền, vấn đề là chúng ta không có tiền!
Mô hình tàu sân bay Varyag, chính phủ Ukraine cũng đã bỏ ra giá cao đến 20 triệu đô la Mỹ. Tuy nói, tốc độ phát triển kinh tế mấy năm này trong nước, cũng như GDP của quốc gia đã tăng lên rõ rệt, nhưng tình hình tài chính của quốc gia vẫn không khả quan. Chuyển quân phí cho bên quân đội, vẫn là như nước nhỏ giọt. Hơn nữa, xem xét đến những trang bị trong quân đội do nhiều năm chưa làm được kịp thời đổi mới, nâng cao sự đãi ngộ đối với đời sốngcủa những quân lính..v..v.., tất cả các phương diện đều có nhiều vấn đề lịch sử nhiều người lưu lại đều là nhu cầu giải quyết cấp bách, mỗi năm chuyển xuống những phí này, ngay cả một số việc này cũng không làm được, vậy nên 20 triệu đô la Mỹ này đã trở thành một con đường núi cao hiểm trở không thể di chuyển qua được của bên quân đội mua tàu sân bay Varyag.
-Tiền không thành vấn đề, nhưng cháu cảm thấy, chỉ có tiền thì không được!
Phương Minh Viễn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Chú Triệu” nhíu mày, một tay nắm chặt tay Phương Minh Viễn nói:
-Có tiền là được, chúng tôi mượn! chỉ có điều thời gian hoàn trả phải kéo dài một chút.
Phương Minh Viễn rút tay lại nói:
-Chú Triệu, không có đơn giản như chú nghĩ, hai chục triệu đô la Mỹ, đối với cháu mà nói, không phải là số tiền đáng sợ gì, đừng nói mượn, chính là tặng cho các chú, chỉ cần ban ngành có liên quan nhìn cháu gai mắt cũng không có gì. Nhưng các chú đã từng nghĩ qua chưa, 20 triệu đô la Mỹ có thể mua lại tàu sân bay, nhưng các bác làm sao vận chuyển về? cháu đã nghe nói rồi, đó chỉ là một mô hình, các hệ thống động lực của tàu nay đều bị bên Ukraine cho tháo dở rồi!
“Chú Triệu” trầm ngâm không nói, đúng thế, chỉ mua không được, thực sự phải vận chuyển về nước, điều này mới là thực sự nắm được vào tay.
-Hơn nữa, chú Triệu chú đã từng nghĩ chưa, tàu sân bay Varyag bỏ neo ở Hắc Hải, nếu muốn vận chuyển về nước, thì phải thông qua bên phần eo biển Bosi của lãnh thổ Thổ Nhĩ Kỳ…
Phương Minh Viễn nói tiếp.
-Eo biển Bosi! Còn gọi là eo biển Istanbul!
Ông ta nói.
-Đúng, chính là eo biển này. Nếu nói cháu không nhờ lầm, eo biển này chính là vừa dài vừa hẹp, tổng chiều dài chưa vượt quá 30km, mà là vùng hẹp nhất, độ rộng không đến 1000m, hơn nữa eo biển này thuộc về tuyến đường giao thông chủ yếu trên biển, sóng gió cũng không nhỏ, vật lớn như tàu sân bay Varyag, lại không có hệ thống động lực, chỉ dựa vào việc kéo thuyền đến di chuyển, muốn thông qua nơi đó, sợ rằng không phải việc dễ dàng. Hơn nữa mối quan hệ giữa chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ và nước chúng ta không hề hòa thuận, người Thổ Nhĩ Kỳ lại luôn muốn gia nhập NATO, nếu nói người Mỹ ở sau lưng ngáng chân chúng ta, e rằng…
Phương Minh Viễn nhìn ông ta một cái, cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Chú Triệu” lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, từ chuyến viếng thăm lần đầu của Tổng thống Ukraine đến Hoa Hạ, sau khi biết được có thể lấy được tàu sân bày Varyag, tất cả mọi người đều rầu rỉ vì khoản tiền phí thu mua, lại không xem xét đến tàu sân bay Varyag vận chuyển từ Hắc Hải đến Hoa Hạ, ở trung gian này con chịu bao nhiêu gian nan hiểm trở. Phương Minh Viễn nói rất đúng, bất kỳ một điều gì đó trong những vấn đề này, một khi trở thành hiện thực, đều sẽ thêm vô số những biến số về việc mua tàu.
20 triệu đô la Mỹ, thật sự đủ rồi sao?
Lúc này trong lòng ông ta cũng đã không chắc chắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...