Mã Đức Tài bây giờ vì đã bỏ lỡ cơ hội với Phương Minh Viễn mà hối hận không kịp. Còn Du Kiến Hoa thì càng kiên quyết là mình phải theo đuổi bằng được Lâm Liên.
Có điều bọn họ không biết rằng vào thời khắc Du Kiến Hoa rời khỏi thì con đường chinh phục ái tình của y đã được định đoạt đến hồi chấm dứt. Không có sự ủng hộ của vợ chồng Lâm Khải Đông, Lâm Liên làm sao có thể để ý đến Du Kiến Hoa chứ.
Sự việc đã được giải quyết, Phương Minh Viễn tất nhiên là không nán lại để làm phiền gia đình họ Lâm thêm nữa, hắn đưa Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly cùng rời khỏi nhà họ Lâm.
Đoàn người lên xe, vừa lên xe Phương Minh Viễn nói một tiếng về nhà, rồi đóng cửa kính cách âm, Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly một trái một phải ào vào ôm Phương Minh Viễn, như kiểu mãnh hổ xuống núi vậy, khi không có sự chướng mắt của Lâm Dung bên cạnh, sự đau khổ của li biệt, của tương tư, lập tức như núi lửa phun trào. May mà xe của Phương Minh Viễn không nhìn vào được từ bên ngoài, nếu không vợ chồng Lâm Khải Đông vẫn đứng bên đường sẽ bị dọa một vố.
Sau khi ba người ôm hôn nhau thắm thiết, Asohon Kagetsu mới ôm lấy eo Phương Minh Viễn, dựa vào lòng hắn nói:
-Lần này anh yên tâm rồi chứ? Ít nhất thì trong vài năm tới nhà họ Lâm sẽ không giục chị Lâm Liên lấy chồng nữa!
Phương Minh Viễn cúi đàu xuống cho cô một cái hôn ướt tình, cho đến khi Asohon Kagetsu sắp không thở được nữa hắn mới buông cô ra.
-Ừ, lần nầy Asohon làm việc tốt lắm, khi về nhất định có thưởng! Cho cái dưới hai trăm đi!
-Xấu xa, chỉ biết bắt nạt người ta!
Asohon Kagetsu đỏ mặt nói nhẹ.
-Minh Viễn, anh không được nhất bên trọng nhất bên khinh thế chứ! Vừa rồi em còn nói đỡ giúp chị Liên nữa đấy!
Vũ Điền Quang Ly bên cạnh ôm lầy cổ Phương Minh Viễn sẵng giọng.
-Được, Asohon dưới hai trăm, em dưới một trăm!
Phương Minh Nguyễn cười he he.
Vũ Điền Quang Ly tròng mắt nói:
-Minh Viễn, Aso cô ấy không đồng ý vậy có thể cho em luôn cả cái dưới hai trăm đó cho thành gần ba trăm đi!
Phương Minh Viễn đột nhiên cứng họng, thật không hổ là con lai Mỹ, mạnh quá! Thẳng thắn quá!
-Quang Ly!
Asohon Kagetsu oán trách nói.
-Được rồi, được rồi!
Vũ Điền Quang Ly giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng, vẻ bất đắc dĩ nói:
-Cậu gần hai trăm tôi gần ba trăm thế được rồi chứ?
Asohon Kagetsu tức đến mức gần như không biết nói gì! Bật dậy từ trong lòng Phương Minh Viễn, kéo Vũ Điền Quang Ly lại muốn xé toang miệng cô ta ra, Vũ Điền Quang Ly tất nhiên không bó tay chịu trói, hai cô làm loạn trong xe.
Hai cô thân hình nóng bỏng cứ lấy Phương Minh Viễn làm chiến trường, mặc dù là cách bộ áo lông nhưng vẫn đủ để Phương Minh Viễn cảm nhận được sức nóng và sức sống trong đó. Phương Minh Viễn không chịu được liền dơ tay ra vỗ vào hai cái mông tròn như hai vầng trăng kia. Bất ngờ bị đánh vào mông khiến hai cô dồng loạt kêu đau!
Chỉ có điều ngoài miệng thì kêu đau nhưng trong mắt thì lại ánh lên một tia sáng, làm Phương Minh Viễn có chút không chịu nổi.
Phương Minh Viễn cố ý trầm mặt xuống nói:
-Ngồi cho ngoan ngoãn đi, thế này còn ra thể thống gì nữa! Lát nữa về đến nhà để ông bà nội nhìn thấy cảnh này còn ra thể thống gì nữa!
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời quên mất sự nóng bỏng ban nãy và hỏi một câu mang theo vài phần vô tình.
-Minh Viễn, ông bà nội anh làm sao chứ?
Vũ Điền Quang Ly mở miệng hỏi. Tuy nói rằng trước đấy cô đã có duyên gặp ông bà nội Phương Minh Viễn vài lần, nhưng từ khi có tình cảm trai gái với Phương Minh Viễn thì chưa từng chính thức gặp lại họ, vì vậy trong lòng có chút lo lắng.
-Ông bà nội nghe nói năm nay mọi người định ăn tết ở Phụng Nguyên, không những chủ động đề xuất mọi người đến sống ở nhà anh mà còn muốn gặp mặt hai người nữa.
Phương Minh Viễn buông tay nói;
-Chỉ có thế thôi.
-Hả?
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly giật mình kinh hãi, trước đây bọn họ không phải là chưa từng sống ở nhà Phương Minh Viễn, nhưng đó đều là do Phương Minh Viễn quyết định. Lần này hai người già lại chủ động đề xuất ý kiến, trong chuyện này có dụng ý gì khác không? Hai cô gái đột nhiên có cảm giác bất an. Bọn họ biết rằng, Phương Minh Viễn rất tôn trọng ông bà nội. Phương Minh Viễn sở dĩ có thể tự do quyết định mọi việc trong nhà chẳng qua là vì có sự ủng hộ của ông bà nội!
-Minh Viễn, chuyện này...
Nhất thời Asohon Kagetsu cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ, có phải là hai ông bà đã đoán ra chuyện gì rồi không?
-Được rồi, được rồi!
Phương Minh Viễn ôm eo hai cô gái cười lớn.
-Ông bà nội chỉ muốn cảm ơn hai người đã vất vả làm việc ở Nga và Trung Á, và muốn xem xem minh tinh nổi tiếng nhất Châu Á, Vũ Điền Quang Ly dạo này như thế nào!
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vốn có chút cứng nhắc cũng đã dần thả lỏng.
-Anh thật là xấu!
Vũ Điền Quang Ly nằm vào lòng hắn, trách móc.
-Quang Ly, buổi tối đừng cho anh ấy lên giường cậu! Để anh ấy không dám lừa chúng ta thế nữa!
Asohon Kagetsu trách móc.
-Hừ, như thế là trừng phạt anh ấy hay là trừng phạt mình chứ? Hơn nữa, nếu như không cho anh ấy thì chẳng phải là quá hời cho cậu rồi sao? Nếu không chúng ta đều không cho anh ấy lên giường!
Vũ Điền Quang Ly giảo hoạt cười nói.
Phương Minh Viễn giở khóc giở cười lại vỗ mạnh vào mông hai cô, buổi tối không cho mình? Thì mình không biết đường buổi chiều mò vào chắc? Hơn nữa đó là nhà mình, mình nhất định muốn lên, các cô ấy có thể ngăn được chắc!
-Đúng rồi, Minh Viễn.
Asohon Kagetsu ngồi lên chỉnh lại quần áo, lúc này mới nghiêm túc nói:
-Gần đây, eo biển Đài Loan rất không ổn định, chị Liên có chút lo lắng sợ sẽ ảnh hưởng đến sự hoạt động bình thường của công ty, anh nói xem liệu có nên nói với các doanh nghiệp kia mua trước một số linh kiện chủ yếu không?
Nguy cơ về eo biển Đài Loan vẫn giống như kiếp trước của Phương Minh Viễn. Vì chính phủ Đài Loan không sợ dư luận, hiện giờ về việc eo biển Đài Loan hai bên xem ra đã vô cùng căng thẳng. Người Mỹ vốn một lòng muốn dùng Đài Loan để kiềm chế Hoa Hạ, tất nhiên cũng sẽ không ngồi yên nhìn quân đội Hoa Hạ uy hiếp Đài Loan, vì vậy cũng vội vàng điều quân đến eo biển Đài Loan, điều này càng làm cho tình hình hai bên thêm căng thẳng.
Kiếp trước trên mạng, Phương Minh Viễn cũng đã từng thấy qua một số tin tức về khủng khoảng ở eo biển Đài Loan, tuy rằng tin tức chưa được thẩm định nhưng Phương Minh Viễn cho rằng độ tin cậy của nó tương đối cao.
Ví dụ như có người cho rằng lúc đó Đại Lục có ý muốn thống nhất Đài Loan bởi vì lúc đầu thời kỳ cha con Tưởng Giới Thạch thống trị Đài Loan, tuy rằng hai bờ Đài Loan vẫn đang trong thế đối địch, thỉnh thoảng vẫn có tình trạng xảy ra đấu súng nhưng cha con họ Tưởng vẫn chưa có ý định xuất quân. Nhưng người lãnh đạo hiện thời của Đài Loan thì đối với tương lai đất nước lại vẫn có tâm lý của Tư Mã Chiêu cho nên không bao giờ để những việc như vậy xảy ra.
Mà nước Mỹ trong chuyện này vẫn giữ một thái độ rất mờ ám, điều này càng làm cho chính phủ lo lắng không ngừng. Vì vậy tháng ba năm 1996 Hoa Hạ quyết định tổ chức một buổi diễn tập phóng tên lửa đạn đạo và diễn tập quân sự ngoài khơi quần đảo Đài Loan. Nhưng lại ngầm làm tốt công tác chuẩn bị tiến công Đài Loan, ít nhất cũng là chiếm được các đảo phía ngoài của Đài Loan, từ đó ép chính phủ Đài Loan phải thực hiện chính sách “Hoa Hạ thống nhất”.
Nhưng vì sự có sự xuất hiện của nước Mỹ nên chính phủ lo ngại rằng sẽ dẫn đến cuộc chiến tranh giữa Hoa Hạ và Mỹ, nên không thể không hủy bỏ kế hoạch này.
Chỉ là sau đó lãnh đại Đài Loan đã nói ra một câu khoe khoang dẫn đến sự nghi ngờ của cục tình báo Đại Lục, điều tra gốc gác chuyện này, từ đó đã phá được tên gián điệp Liễu Liên Côn giữ chức tướng quân ở hai bên eo biển.
Tuy Phương Minh Viễn có nghĩ đến việc ăn chân trong chân ngoài nhưng hắn cũng hiểu rằng mình bây giờ xưa không bằng nay nhưng nếu không có chứng cứ đầy đủ muốn điểm chỉ một gã tướng quân có thực quyền vẫn còn là một điều hoang tưởng. Phiền hơn nữa là mình làm sao mà giải thích rõ ràng được việc mình phát hiện hành vi của Liễu Liên Côn! Đến lúc đó Liễu Liên Côn chưa đi đời thì mình lại bị dắt vào ngục. Như vậy thì được không bằng mất rồi.
Bây giờ đã là tháng hai rồi, khu vực Đài Loan bây giờ chắc là chiến tranh mù mịt, mà Đài Loan bây giờ là một trong bốn con Rồng Đông Á trở thành sản nghiệp lớn, là đối tác thương mại của quốc gia Âu Mỹ và các nước phát triển, phần lớn các linh phụ kiện của các sản nghiệp của Phương Minh Viễn đều là của Đài Loan. Một khi Đài Loan xảy ra chiến tranh, nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc sản xuất của những công ty này, bởi vậy Lâm Liên lo lắng như vậy cũng là điều tất yếu.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, ở kiếp trước của hắn, tuy khủng hoảng Đài Loan rất huyên náo nhưng kết quả cuối cùng rất đáng tiếc chỉ có thể nói rằng “sợ bóng sợ gió một hồi”, mặc dù kinh tế Đài Loan có chút biến động, nhưng về căn bản thì không phải là sự suy sụp. Có mua trước vật tư dự trữ hay không không hề có trở ngại gì lớn.Nhưng những lời này không thể nói ra được.
Hơn nữa cũng phải nói thật là hắn cũng hi vọng trong kiếp này khủng hoảng Đài Loan sẽ có một cái kết khác!
Không hẳn là do Đài Loan đã tách khỏi Đại Lục lâu rồi mà là do Đài Loan đã trở thành một sơ hở của người Hoa Hạ. Chính phủ hai bờ vì chuyện này mà đã trả giá quá nhiều rồi. Những quốc gia vớ vẩn kia giống như một lũ châu chấu tham lam tầm thường, chỉ dựa vào việc có mối quan hệ với người này người kia mà có thể cuỗm được ít viện trợ từ Đại lục và Đài Loan thôi!
Những quốc gia phát triển Âu Mỹ này nhờ đó mà kiếm được nguồn lợi nhuận súng ống đạn dược từ Đài Loan! Dùng mồ hôi nước mắt của người Hoa Hạ giết chính đồng bào Hoa Hạ mình!
Có điều, Phương Minh Viễn cũng hiểu rằng, mình cũng chỉ nghĩ vậy thôi, tình hình quốc tế của những nước xung quanh Hoa Hạ so với kiếp trước không có sự thay đổi rõ rệt nào, trông đợi chính phủ trung ương bồ câu hóa chim nhạn thì thà rằng mong đợi một ngày nào đó trên trời sẽ rơi xuống một thỏi vàng còn hơn!
Trong khi nói chuyện xe đã đến biệt thự nhà họ Phương, Phương Minh Viễn trông thấy có một chiếc xe quân đội màu xanh đen dừng trước sân nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...