Bà Lâm vội vàng đứng dậy và nói:
-Cậu Phương, các cậu cứ ngồi đây, ăn hoa quả đi, chắc là Tiểu Mai về đấy.
Nói rồi, bà nhanh chóng ra mở cửa. Quả nhiên không ngoài dự đoán của bà, người đứng ngoài cửa chính là Lâm Mai – chị cả của Lâm Liên và Lâm Dung. Hơn nữa không chỉ có một mình cô ấy, phía sau còn có một thanh niên, chính là Hải Dương – chồng của cô ấy.
-Tiểu Mai, các con về rồi.
Bà Lâm nở nụ cười rạng rợ và nói. Khó có được một ngày như thế này các con gái đều tụ tập về nhà.
-Mẹ!
Vợ chồng Lâm Mai đều đồng thanh gọi rất ngọt ngào.
-Ôi!
Bà Lâm hạnh phúc đáp lời:
-Này, đúng rồi các em con đều đã về rồi đấy, còn có hai người bạn nữa, còn có cậu Phương, đều ở bên trong cả, nói chuyện cẩn thận một chút.
-Lục Tiểu Liên đã đến rồi à?
Bà Lâm tỏ ra vui mừng nói:
-Mẹ vẫn cho rằng cô ấy phải tối nay mới có thể đến được.
-Mẹ, cậu Phương ở bên trong à?
Hải Dương rất ngạc nhiên, y là Trưởng phòng ủy ban Tuyên giáo của quận Li Sơn. Kết hôn với Lâm Mai cũng đã hai năm rồi. Tất nhiên y biết rằng, cậu Phương trong lòng bà Lâm chiếm vị trí nào, đây là nhân vật truyền kỳ của Ủy ban nhân dân quận Li Sơn. Không biết có bao nhiêu thị phi ở trong Ủy ban nhân dân quận Li Sơn. Đầu tiên là các cảnh sát xui xẻo trong đồn cảnh sát địa phương , sau đó còn có chủ nhiệm văn phòng chủ tịch quận họ Tần, đến Kiều Sơn trước đó vài ngày, số quan chức bị lật đổ trong tay Phương Minh Viễn cũng không ít, nhất là lần này, không ngờ còn đánh cả thành viên chính thức của đoàn đại biểu của XYZ đến thăm Hoa Hạ nữa.
Nhưng Hải Dương cũng biết rằng, đây cũng là một cơ hội hiếm có, năm đó vẫn là Triệu Tự An làm chủ tịch quận chẳng phải là vì quan hệ tốt đẹp với Phương Minh Viễn, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, cũng đã trở thành lãnh đạo thành phố rồi. Còn có điển hình là Dương Hải Đông, lúc trước chẳng qua là một cảnh sát lí lịch ở sở cảnh sát địa phương, trong vòng mấy năm, bây giờ người ta đã là chính ủy của Cục Cảnh Sát Li Sơn. Cậu Phương, chỉ cần rò rỉ một tí tẹo từ trong tay hắn, thì đã đủ để một trưởng phòng nhỏ bé như y, thăng chức nhanh chóng ở trong quận thậm chí lên tận thành phố.
-Ừ! Tiểu Hải này, lúc nói chuyện phải chú ý một chút, đừng ăn nói lung tung nhé.
Bà Lâm nhút nhát như con vẹt khi bị cắn thì mười năm sau vẫn sợ, lo lắng con gái và con rể nói gì sai trước mặt Phương Minh Viễn.
-Ôi dào. Mẹ ơi, cậu Phương không phải mãnh thú hay nước lũ đâu, có gì mà phải sợ chứ.
Lâm Mai cười và nói. Tính cách của Phương Minh Viễn, cô được nghe qua không ít từ Lâm Liên và Lâm Dung, cô ấy mới không tin Phương Minh Viễn sẽ vì chuyện nói sai một chút mà nổi giận.
-Hừ.
Bà Lâm sợ hãi, làm sao có thể nói ông chủ lớn của mình là mãnh thú được chứ.
-Chị! Anh rể!
Lâm Liên sôi nổi đứng ở cửa.
-Con bé này, vẫn nhớ đến ăn tết à. Nếu em không về, thì mẹ sẽ biến thành vọng nữ thạch đấy. Lâm Dung cũng hai ba ngày mới về, bố mẹ ở đây giao hết cho chị.
Lâm Mai giả vờ giận nói.
-Lục Tiểu Mai!
Bà Lâm vội vàng, kéo Lâm Mai đến bên cạnh rồi nói:
-Con bé này, điên rồi. Không phải mẹ đã nói với con rồi à, cậu Phương đang nói chuyện với bố con ở bên trong. Không được quấy rầy họ đâu nhé.
Lâm Mai thè lưỡi ra, ôm bả vai bà Lâm, nũng nịu nói:
-Mẹ, con biết rồi.
Bà Lâm đánh vào cái mông tròn như vầng trăng của cô ấy một cái.
-Leng keng!
Chuông cửa đột nhiên lại vang lên.
-Ôi, đến rồi.
Bà Lâm lại vội vã đi ra cửa, mở cánh cửa ra.
Chỉ nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa. Người đi đầu chính là La Ngọc Linh – phu nhân của ngân hàng công thương Li Sơn. Bà Lâm cũng lần đầu tiên gặp mặt, quen biết với bà, sau này lại có vài lần tiếp xúc. Mọi người dần dần thân nhau, cũng chính là người giới thiệu đối tượng cho Lâm Liên.
-Ôi. Chủ nhiệm La, bà đến rồi à.
Bà Lâm cười và nói, ánh mắt lại hướng về phía sau La Ngọc Ninh. Phía sau bà ta còn có ba người nữa. Một người trung niên khoảng 45 tuổi, hơi hói, hơi béo, tuy người này chưa từng gặp nhưng bà Lâm biết rằng, đây chắc hẳn là chồng của La Ngọc Ninh, cũng chính là Mã Đức Tài - Giám đốc ngân hàng Công thương.
Còn bên cạnh Mã Đức Tài, là một thanh niên 28 tuổi. Tướng mạo tuấn tú lịch sự. Phía sau y, còn có một thiếu niên khoảng 20 thuổi. Diện mạo có phần giống Mã Đức Tài và La Ngọc Ninh.
-Kim Bình! Giới thiệu với chị, đây là Mã Đức Tài chồng tôi, đây là Mã Duy Hiên con trai tôi. Đây là người mà trước đây mấy ngày tôi đã nói với chị đấy, Du Kiến Hoa con trai của chủ tịch thành phố Du Thắng Du Doanh ở thành phố. Cha mẹ cậu ấy là bạn học của tôi năm đó.
La Ngọc Ninh đã chú đến ánh mắt của bà Lâm, vội vàng giới thiệu. Bà Lâm bất giác cũng nhìn Du Kiến Hoa từ đầu đến chân.
-Kiến Hoa, ông Mã, Duy Hiên, đây là Lâm phu nhân, vợ của giám đốc Lâm của nhà máy điện tử Đức Quang.
La Ngọc Ninh cũng giới thiệu với ba người kia.
-Lâm phu nhân, xin chào. Chúng tôi mạo muội đến quấy rầy.
Mã Đức Tài lúc này mới cười và nói:
-Giám đốc Lâm cũng là người quen cũ của tôi đấy.
Câu này của ông ta cũng không phải là nói dối. Mấy năm qua, ngân hàng công thương Li Sơn, vì đã đoạt được nhà máy điện tử Đức Quang từ ngân hàng giao thông, nên ông ta tiếp xúc không ít lần với Lâm Khải Đông.
-Chào A Hiệp!
Mã Duy Hiến kêu lên, rồi lùi lại sau lưng Mã Đức Tài.
-Chào bà! Tôi là Du Kiến Hoa.
Du Kiến Hoa mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng chỉnh tề.
-Kim Bình. Tiểu Liên đã về chưa?
La Ngọc Ninh nắm tay bà Lâm rất thân thiết và nói,
-Chúng tôi cũng là từ Châu Hảo đến đây, tôi nhớ chị đã từng nói, Tiểu Liên hôm nay sẽ về. Năm hết tết đến, Kiến Hoa cũng bận rộn nhiều việc, dành chút thời gian cũng không phải dễ dàng, tôi nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, liền đến đây để hỏi.
-Về, về rồi. À, chủ nhiệm La, bên trong...
Bà Lâm muốn nói “người bên trong”, đột nhiên nhớ ra, Lâm Khải Đông vẫn đang đón tiếp Phương Minh Viễn và bạn bè của Lâm Liên, nếu nhóm người La Ngọc Ninh vào trong, không biết có thích hợp không? Nhưng người ta đều đã đến cửa rồi, không mời vào cũng không được.
-À, chủ nhiệm La. Lâm Liên vừa mới về, tôi vẫn chưa kịp nói chuyện này với nhà tôi. Lát nữa đừng để lộ ra nhé.
Bà Lâm khẽ dặn dò rồi nói:
-Tiểu Liên nhà tuy là đứa có tính khí rất tốt nhưng lại là đứa có chủ kiến của riêng mình nên hai chúng tôi đều tôn trọng ý kiến của nó.
La Ngọc Ninh mỉm cười, nhiệt tình nói:
-Kim Bình, chị không cần phải lo lắng đâu. Chuyện này chúng tôi cũng hiểu mà.
-Còn nữa, trong nhà tôi còn có mấy người khách, các chị...
Bà Lâm dừng một lúc cũng không biết phải nói như thế nào nữa, bà cũng từng được nghe về sự khiêm tốn của Phương Minh Viễn từ chồng và con gái. Tiếng tăm của cậu Phương tuy rất nhiều người biết nhưng rốt cuộc cậu ta là ai thì chỉ một vài người biết. Nếu bà tiết lộ thân phận của Phương Minh Viễn cho nhóm người La Ngọc Ninh , nhỡ không may...
Bà chần chừ ở đó. Trong lòng La Ngọc Ninh và Mã Đức Tài lúc này có chút không vui. Mình cũng là người có thân phận, Du Kiến Hoa càng không cần phải nói. Cha người ta đường đường là chủ tịch thành phố, cậu ta tướng mạo đẹp trai phong độ, lại là du học sinh từ Mỹ về, một năm kiếm được mấy chục vạn tệ. Con rể vàng như thế này, đốt đuốc tìm cũng khó tìm thấy được. Nếu không phải nhà này không có con gái đến tuổi, ai giới thiệu cho nhà họ Lâm các người chứ.
Hơn nữa trước tết, nhà mình và Du Kiến Hoa đến tận cửa hỏi thăm, đâu có lý nào lại đứng ngoài cửa nói chuyện chứ.
-Mẹ ơi, ai tới thế ạ?
Lâm Mai từ trong nhà thò đầu ra.
-Chủ nhiệm La, đây là Lâm Mai – con gái lớn của nhà tôi.
Bà Lâm nói:
-Tiểu Mai, đây là gia đình của Giám đốc Mã, Giám đốc ngân hàng Công thương của quận chúng ta, đây là con trai của phó chủ tịch thành phố Du.
-Hả? Chào mọi người.
Lâm Mai bất giác chăm chú nhìn Du Kiến Hoa. Đây chắc hẳn là đối tượng giới thiệu của Tiểu Liên. Nhưng sao lại đến vào hôm nay chứ?
Việc đến nước này, bà Lâm cũng không thể nói gì thêm nữa, chỉ có thể mời đoàn người Du Kiến Hoa vào nhà thôi.
Lúc này Phương Minh Viễn và Lâm Khải Đông đang nói đến thành tích năm ngoái và kế hoạch năm nay của nhà máy điện tử Đức Quang.
Nhà máy điện tử Đức Quang đã xây dựng lại vài lần. Hiện này đã là doanh nghiệp điển hình đứng đầu về kinh tế của Li Sơn. Công nhân trong nhà máy là hơn hai ngàn năm trăm người. Năm ngoái, giá trị sản xuất của nhà máy điện tử Đức Quang đã lên đến bảy trăm triệu tệ, đã trở thành doanh nghiệp góp vốn lớn nhất về giá trị sản lượng của Li Sơn, cũng là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất, được các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân quận coi trọng.
Hiện nay, nghiệp vụ chủ yếu của nhà máy điện tử Đức Quang chính là máy chơi game Saturn của công ty Thế Gia.Vì có sự nhắc nhở trước đó của Phương Minh Viễn đã nâng cao được hiệu quả. Hơn nữa đối với sự coi trọng phát triển phần mềm trò chơi điện tử bên thứ ba vượt xa lúc trước, thêm vào đó gần 35% sản phẩm là do nhà máy điện tử Đức Quang sản xuất, đã nép sức ép rất lớn về chi phí sản xuất máy chủ. Cho nên đối với sự khiêu chiến của máy chủ Sony, máy chủ Saturn không phải ứng chiến vất vả như trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, trái lại hiện nay còn phát triển mạnh. Sau khi Saturn bán được 27 vạn chiếc, bất luận là ở thị trường Mỹ hay Nhật Bản, thì Saturn vẫn tăng nhanh chóng, chưa đến mười tháng, tổng lượng bán ra đã lên đến một triệu chiếc. Hiện nay lượng tiêu thụ máy chơi game Saturn trên toàn thế giới đã lên đến hơn hai trăm sáu mươi vạn chiếc. Hơn nữa sự tiêu thụ rất lớn. Rất có khả năng trong quý một của năm 95 sẽ tăng lên ba triệu chiếc.
Tuy vẫn không chắc chắn, nhưng trong thời gian ngắn, muốn vượt qua Saturn, cũng không có hy vọng.
Lượng tiêu thụ máy chủ Saturn tăng nhanh khiến lãnh đạo của công ty Thế Gia rất vui. Áp sát từng bước, cũng khiến lãnh đạo của Thế Gia không thể không đưa đến nhiều đơn đặt hàng hơn cho nhà máy điện tử Đức Quang. Để tiến thêm một bước giảm chi phí sản xuất của máy chủ. Phải biết rằng, cuộc chiến về giá của các sản phẩm này, cũng không phải sự độc quyền của doanh nghiệp Hoa Hạ. Doanh nghiệp của các nước phát triển, cũng thường xuyên sẽ vận dụng sát khí này. So với thực lực của con quái vật Sony, thì công ty Thế Gia yếu hơn, tất nhiên là không dám buông lỏng một chút nào.
Đơn đặt hàng lớn như hoa tuyết bay tới, nhiệm vụ sản xuất của nhà máy điện tử Đức Quang thậm chí đã kín đến cuối năm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...