Đoàn người nói cười vui vẻ đã vào sâu trong trang viên, ở đây đã không còn sự huyên náo vừa nãy nữa. Mọi người xuống xe, men theo con đường khoảng chục mét, mới đến toà nhà nhỏ ba tầng.
-Đây là Trích Tinh lâu của Hàn Bích Sơn Trang, có thể nói là nơi cao nhất của sơn trang, cũng là nơi ở riêng của tôi ở đây.
Trần Trọng Quốc có chút đắc ý nói.
Hai người phụ nữ Giang Nam mở cửa toà nhà cho mọi người, khung cảnh bên trong tràn đầy màu sắc cổ kính hiện ra.
Phương Minh Viễn chú ý đến ba người đi theo Tông Chính đều đi vào căn phòng ở tầng một theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hắn liền hơi gật đầu với Trần Trọng Quốc. Ở nơi này, hắn không cần phải lo lắng cho sự an nguy của chính mình, nếu Tông Chính dám sử dụng thủ đoạn gì, thì cũng chỉ huỷ hoại danh tiếng nhà họ Tông thôi.
-Cậu Phương, lần này tôi mời các cậu đến đây, chủ yếu là có hai việc.
Sau khi ngồi xuống, Tông Chính nói thẳng vào vấn đề. Mọi người đều không phải người nhàn rỗi, thế nên nếu Phương Minh Viễn có nhẫn nại nghe bọn họ ở đây nói quanh co, chính Tông Chính cũng không kiên nhẫn. Thân phận của y cũng đã được quyết định rồi, chỉ cần y mở miệng, rất ít người có thể trực tiếp từ chối.
-Thứ nhất, để giải quyết việc không vui giữa cậu Phương đây và Lạc Lạc, tổng giám đốc Trần.
Tông Chính chỉ Trần Trọng Quốc và Hà Lạc và nói,
-Tôi nghe nói tổng giám đốc Tôn Chiếu Luân của tập đoàn Carrefour muốn mua những toà nhà cũ của Bến Thượng Hải, tôi nghĩ, thực ra là cậu Phương muốn như vậy?
Phương Minh Viễn nghiêng người gác tay lên ghế sofa, gật đầu nói:
-Nha nội quả là mắt sáng như đuốc, không sai, là yêu cầu của tôi.
Tông Chính cười đắc ý, đối với sự khen ngợi từ miệng Phương Minh Viễn, Tông Chính cũng đã có mấy phần vui sướng.
-Cục quản lý tài sản quốc hữu Thượng Hải đã đưa ra một cái giá cao không thể tưởng tượng được, điều này tôi cũng đã nghe nói. Không biết cậu Phương có dự định gì với việc này? Cậu dự định tiếp tục đàm phán với cục quản lý tài sản quốc hữu của Thượng Hải chứ? Hay là bỏ ý định?
Tông Chính tiếp tục hỏi.
Phương Minh Viễn ngồi thẳng người nói:
-Không biết Nha nội nói như vậy là đại diện chính mình hỏi? Hay là...
-Đại diện chính mình thì sao? Đại diện người khác thì sao?
Tông Chính cười và nói.
-Nếu Nha Nội đại diện cho chính mình, thì tôi nói cho Nha Nội biết, những toà nhà này trong tình thế bắt buộc, việc sử dụng trong tương lai tôi cũng đã nghĩ xong rồi. Nhưngbáo giá của cục quản lý tài sản quốc hữu Thượng Hải khó tránh có chút cao quá, vẫn phải điều chỉnh một chút. Nếu là đại diện cho người khác, ha ha tôi vẫn đang suy nghĩ, không có chủ ý. Dù sao đây cũng là một cuộc giao dịch lớn liên quan đến số vốn mười tỷ tệ, tuy nhà họ Phương cũng có chút tài sản, nhưng phải chi ra nhiều như vậy, về kinh tế cũng khó tránh lấy trứng chọi đá.
Phương Minh Viễn nói. Hà Lạc và Trần Trọng Quốc nghe vậy vẻ mặt không khỏi biến sắc.
-Được!
Tông Chính giơ ngón tay cái lên nói.
Đối với sự nể mặt này của Phương Minh Viễn, trong lòng Tông Chính cũng đã rất vui rồi.
-Sở dĩ cục quản lý tài sản quốc hữu Thượng Hải đưa ra giá bán cao như vậy, tất nhiên trong đó có rất nhiều nhân tố, nhưng cũng có sự đổ thêm dầu vào lửa của hai người họ trong việc này. Cậu Phương, tôi nghĩ cậu cũng đã biết, toà nhà sau của Bến Thượng Hải số 18 vốn đã phải bị dỡ bỏ để tập đoàn bất động sản Thân Ý xây dựng hạng mục mới, nhưng mà do sự can thiệp của cậu Phương, mà đột nhiên bị yêu cầu dừng lại. Mang đến không ít phiền phức cho tổng giám đốc Trần. Hai người cùng một ruột, đã tạo cho cậu Phương một chút phiền phức. Tôi đã phê bình bọn họ rồi, lần này mời cậu Phương đến đây, cũng là muốn làm người trung gian, để hai bên nói chuyện giảng hoà.
Tông Chính nói.
Sắc mặt Phương Minh Viễn hơi trầm xuống và nói:
-Theo như Nha Nội nói, tôi ra mặt, tôi làm gì cũng phải nể mặt ông một chút. Nhưng mà, quyền sử dụng bảy mươi năm những toà nhà này của Bến Thượng Hải, không ngờ đã bị đẩy cao lên đến bốn tỷ tệ, với cái giá này, nói thật, với giá cả của thị trường bất động sản Thượng Hải hiện nay, thực sự là có chút cao đến kỳ lạ. Só tiền nhà họ Phương tôi chi ra phải cao hơn rất nhiều so với dự tính, con số này e rằng phải lên đến con số trăm triệu. Nếu như, sự can thiệp bất ngờ của tôi, đã mang đến phiền phức cho hạng mục của tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Trần hoàn toàn có thể tìm tôi nói chuyện, sự tổn hại của công ty bất động sản Thân Ý tôi có thể bồi thường. Tôi nghĩ, trong việc này, nhà họ Phương vẫn có uy tín, những doanh nghiệp hợp tác với nhà họ Phương chúng tôi, đều có thể làm chứng.
Tất nhiên Tông Chính cũng hiểu rõ, bất kể trong việc này Hà Lạc và Trần Trọng Quốc rốt cuộc sẽ có tác dụng gì, chỉ cần họ tham gia hợp tác, số tiền nhà họ Phương chi ra để mua những toà nhà cũ này, họ sẽ có trách nhiệm. Y cũng không cho rằng thể diện của mình có thể lớn đến mức khiến Phương Minh Viễn từ bỏ số tiền hằng trăm triệu này.
-Cậu Phương, vấn đề sở hữu những toà nhà cũ hiện nay đã trở thành vấn đề mà các lãnh đạo chính quyền Thượng Hải quan tâm. Mọi người đều rất muốn biết, thái độ của bên cậu là tiếp tục bàn bạc với giá đã đưa, hay là từ bỏ ý định. Đây là việc lớn liên quan đến không ít bộ ngành trong chính quyền Thượng Hải.
Tục ngữ nói, giá trên trời, trả tiền dưới đất mà. Giá bán của cục quản lý tài sản quốc hữu Thượng Hải tuy cao, cậu Phương có thể ép giá xuống mà.
Tông Chính cười và nói:
-Không dứt khoát như thế, tiêu hao kéo dài, có lẽ không phù hợp với tác phong của cậu Phương.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
-Nha Nội, không phải tôi không dứt khoát, kéo dài, mà là cục quản lý tài sản quốc hữu Thượng Hải nắm rõ tài chính của nhà họ Phương. Nếu hôm nay, ở Thượng Hải tôi buông lỏng, thì ngày mai, ở Bắc Kinh, hạng mục này của Liêu Ninh, và hạng mục trong tương lai của nhà họ Phương, mọi người đều sẽ gây khó dễ cho nhà họ Phương, con dê béo này cũng không chịu nổi nữa đâu.
Tông Chính gật đầu, điều Phương Minh Viễn nói không phải là không có khả năng, cho dù là vì tiền đồ phát triển sản xuất của nhà họ Phương trong tương lai, làn này Phương Minh Viễn cũng không thể dễ dàng nhả ra, tuy rằng con số hàng trăm triệu tệ chi ra thêm rất lớn, đối với rất nhiều doanh nghiệp mà nói, vẫn không sợ phải chi ra cả tận xương tủy, sợ là sợ đưa ra một tín hiệu sai lầm cho người khác.
-Cậu Phương, tôi có một đề nghị.
Hà Lạc ở bên này ngắt lời.
-Ừ, xin mời Hà công tử nói.
Phương Minh Viễn ngoảnh đầu nhìn y rồi nói.
-Nếu cục quản lý tài sản quốc hữu muốn kéo dài quyền sử dụng đến một trăm năm, không biết cậu Phương có hài lòng với mức giá này không?
Hà Lạc nói.
-Một trăm năm?
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút rồi nói.
-Hà công tử có thể chắc chắn?
-Tôi không thể nắm chắc 100%, nhưng tôi có thể nắm chắc được 70%.
Hà Lạc lập tức trả lời. Thái độ chậm chạp của Tôn Chiếu Luân trong việc này, khiến trong lòng các quan chức cấp cao trong thành uỷ Thượng Hải hiện nay cũng bất ổn. Các bộ ngành trong chính quyền, đã có người đề nghị, có nên chủ động giảm giá hay không, ít nhất không phải khiến người ta nghe thấy sự thái quá như thế.
Từ khi tổng bộ của tập đoàn Carrefour chuyển đến Thượng Hải đến nay, đã trở thành một tấm danh thiếp chói mắt trong giới thương mại Thượng Hải. Còn tập đoàn Carrefour đến nay cũng không phụ sự coi trọng của các lãnh đạo thành uỷ đối với mình, trong việc chia hoa hồng của thị trường chứng khoán và sự việc Sudan đỏ, lại nhận được nhiều sự ủng hộ của nhân dân cả nước hơn, tập đoàn Carrefour đã làm bộ mặt của các nhà lãnh đạo của thành uỷ Thượng Hải thêm vẻ vang.
Hơn nữa, tập đoàn Carrefour không chỉ làm mọi người vừa lòng trong phương diện này, với rất nhiều phương diện của Thượng Hải như giáo dục, việc làm, ủng hộ quân đội, cũng đã là một tấm gương. Theo thống kê không hoàn chỉnh, tập đoàn Carrefour từ khi khởi nghiệp ở Thượng Hải đến nay, về tác dụng với các doanh nghiệp khác, cũng đã giải quyết vấn đề việc làm của hàng vạn người. Đồng thời, đã tạo nên tác dụng mà các doanh nghiệp khác không thể có được đối với việc ổn định mức dao động vật giá của Thượng Hải, ổn định lòng người.
Khoản tiền tập đoàn Carrefour quyên góp cho việc giáo dục, từ thiện, cứu trợ nạn thiên tai, cũng đã hơn ba nghìn sáu trăm tệ, hơn hẳn các doanh nghiệp khác. Ở Thượng Hải, cũng chỉ có các doanh nghiệp quốc hữu lớn, mới có thể so sánh được. Tuy nhiên, vì tập đoàn Carrefour có cổ đông ở Hồng Kông, trong việc sử dụng tiền quyên góp, luôn nghiêm khắc giám sát, nhân viên trung gian khó có thể giở trò, nhưng khoản quyên góp này, lại thực sự là giải quyết được một vấn đề khó trong chuyện tài chính thiếu hụt của chính quyền Thượng Hải.
Cho nên, khi tập đoàn Carrefour chần chừ với báo giá về toà nhà cũ của Bến Thượng Hải của cục quản lý tài sản quốc hữu, những lãnh đạo vốn có ý giữ nguyên báo giá của cục quản lý tài sản quốc hữu, lúc này cũng lập tức nói những lời ấm ức thay choi tập đoàn Carrefour.
Hà Lạc với tư cách là người tiên phong kiên quyết phải bảo vệ tài sản quốc hữu, đại diện của sự “xói mòn”, lúc này đang chịu áp lực rất lớn.
Tất nhiên, những tin tức này, Hà Lạc sẽ không để lộ ra ngoài. Nhưng y không nói, đối với những người ở đang ngồi ở đây mà nói, cũng không phải là bí mật gì. Cũng chính vì tình thế trong thành uỷ Thượng Hải hiện nay có sự thay đổi, hơn nữa tình thế có chút không thể ngăn chặn, Trần Trọng Quốc cũng lo lắng sau này một khi trở thành sự thật, ông ta sẽ không trộm được gà đổi lại lại tốn mất cân thóc, không chỉ không lấy lại được toà nhà phía sau của dãy nhà số 18 Bến Thượng Hải, mà còn chính thức kết oán với nhà họ Phương, thế nên mới có Tông Chính đứng giữa hoà giải.
Phương Minh Viễn cười thầm trong lòng, nếu không nghĩ đến bốn tỷ tệ để mua lại toàn bộ toà nhà cũ đó, có lẽ sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, không có lợi cho sự phát triển trong nước trong tương lai của nhà họ Phương, thực ra bốn tỷ tệ cũng có thể mua được toàn bộ dãy nhà cổ vừa có ý nghĩa lịch sử nhất định, vừa nằm trên vị trị thuận lợi, hắn không hề cảm thấy đau lòng. Vì hắn biết rằng, chỉ cần sau mấy năm nữa, giá trị của những toà nhà này sẽ thực sự dần dần hiện rõ ra.
-Được, quyền sử dụng một trăm năm, như thế còn có đường thương thảo.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu.
Hà Lạc và Trần Trọng Quốc lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra Phương Minh Viễn vẫn không có ý từ bỏ, nếu việc được giải quyết như thế này, hai bên bắt tay hoà giải, cũng coi như một kết quả không tồi.
-Chỉ có điều.
Trần Trọng Quốc lại thở dài trong lòng, xem ra hạng mục này của ông ta cần phải thay đổi rồi, toà nhà phía sau của khu nhà số 18 của Bến Thượng Hải, người này rõ rằng là sẽ không để công ty bất động sản Thân Ý dỡ bỏ.
-Nha Nội, nếu Hà công tử có thể bảo đảm thoả thuận cuối cùng là một trăm năm quyền sử dụng, với cái giá bốn tỷ này, thật ra có thể tiếp tục bàn bạc được.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lại nói tiếp:
-Nếu trong tay Nha Nội, Hà công tử, tổng giám đốc Trần vẫn có tiền chưa đưa đầu tư, không ngại nghe tôi nói một câu, hãy mua một toà nhà cũ khác của bến Thượng Hải, tôi có thể đảm bảo, dưới sự điều hành của tôi, nhiều nhất là ba đến năm năm, các vị chắc chắn sẽ không cảm thấy mình bị mua hớ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...