Trùm Tài Nguyên

Phương Minh Viễn quả thực vừa tức vừa buồn cười, Hàn Bích sơn trang này tìm đâu ra hai người cực phẩm như vậy, làm quản lý bãi đỗ xe, bộ dạng vênh váo ngút trời như thế không biết đã đắc tội bao nhiêu người!

-Hừ, tôi thật muốn xem, ai dám kéo xe chúng ta đi!

Trần Trung lạnh lùng nói. Tuy rằng đi theo Phương Minh Viễn nhiều năm như vậy, sớm biết hắn là một người đàng hoàng, hơn nữa tính tình thực sự tốt. Có điều! Như vậy cũng không có nghĩa là đối với lời nói và hành động quá mức của một số người, nhất định phải nhẫn nhục.

-Thôi đi, thôi đi, anh Trần, hơi đâu mà để ý bọn họ! Chỉ là mấy kẻ cáo mượn oai hùm thôi. So đo với bọn họ, chỉ khiến anh hạ thấp thân phận của mình thôi. Không biết kiềm chế như bọn họ, sớm muộn gì cũng có chuyện.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:

-Lòng người dễ đổi, bình thường thôi. Ai, hiện giờ mọi người đều chỉ nhìn đến tiền!

-Từ mấy kẻ trông cửa bãi đỗ xe này, có thể nhìn ra được, Trần Trọng Quốc này ngự hạ vô phương!

Lâm Dung cũng tức giận nói.

Đoàn người trên đường đi xa bãi đỗ xe, trong khi nói chuyện, một chiếc BMW mới tinh từ ngoài trấn đi vào, đi qua bọn Phương Minh Viễn không quá hai thước, đột nhiên ngừng lại, sau đó một người từ trên xe bước xuống, chính là Đường Vũ Cường!

-Cậu Phương, không thể tưởng tượng được có thể gặp cậu ở đây.

Đường Vũ Cường mặt mày hớn hở nói.

- Hèn gì hôm nay tôi ra ngoài chợt nghe chim Hỉ tước kêu không ngừng.

Chuyện của Lý Đông Dương lần trước, Đường Vũ Cường sau khi nghe nói, liền nhận lỗi với Phương Minh Viễn, và cấm túc Lý Đông Dương. Tuy rằng, sau chuyện này, Phương Minh Viễn đối với Đường Vũ Cường cũng không thay đổi gì, nhưng Đường Vũ Cường nhận thấy rõ, tổng bộ tập đoàn Carrefour đối với siêu thị của mình nghiệp vụ cao hơn vài phần. Sắp tới, siêu thị Khách Long Thượng Hải lại có cơ sở tăng thêm năm phần trăm, khiến người trong gia tộc mừng rỡ cười toe toét.

Cho nên, hôm nay Đường Vũ Cường nhìn qua kính thấy Phương Minh Viễn, liền theo bản năng mà đạp phanh lại, xuống xe đi đến.

-Đường tổng cũng đến Hàn Bích sơn trang à?


Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, hiện giờ ở thành phố, cũng không giống sau năm 2000, bởi vì quốc gia coi trọng cân bằng sinh thái, chim chóc trong thành phố mới dần dần nhiều lên. Nếu không thì, đến cả quạ đen cũng chẳng thấy mấy con.

Dĩ nhiên, hắn cũng không buồn nói ra làm gì.

-Đúng vậy, có một người bạn kết hôn, chúng tôi làm bạn trước giờ dĩ nhiên phải đến ăn mừng với bọn họ, cho nên hôm nay tụ họp ở Hàn Bích sơn trang này.

Đường Vũ Cường tươi cười nói.

- Cậu Phương đừng khách khí, gọi tôi Vũ Cường được rồi, ở trước mặt cậu, thân thế nhỏ bé của tôi sao dám xưng tổng chứ? Cậu cũng đến Hàn Bích sơn trang à?

-À, có hẹn với một người bạn ở thủ đô, tới đây bàn chuyện.

Phương Minh Viễn cười nói.

Đường Vũ Cường trong lòng khẽ động, bạn từ thủ đô, có thể cùng với Phương Minh Viễn làm bạn e rằng cũng là nhân vật lớn trong thủ đô? Có điều nghĩ thì nghĩ, anh ta cũng không hỏi thêm.

-Cậu Phương, xe của mọi người đâu?

Đường Vũ Cường nhìn hai bên, có chút ngạc nhiên nói:

- Tự đỗ xe à? Sơn trang này có đỗ xe hộ khách mà.

-Không cần, chúng tôi tự đỗ được rồi.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói. Người đỗ xe thay tuy thoạt nhìn rất phóng khoáng, nhưng Phương Minh Viễn không thích người lạ đụng vào xe mình. Hơn nữa, suy xét an toàn, Trần Trung cũng sẽ không chịu.

Đường Vũ Cường cười nói:


-Vậy cậu chờ một chút.

Nói xong, đi nhanh về xe mình, nói vài câu vào trong xe, sau đó, chiếc BMW liền từ từ đi thẳng vào sơn trang.

-Trong xe là bạn gái tôi, đến những nơi như thế này, cũng khó tránh.

Đường Vũ Cường cười cười nói.

-Cậu Phương cậu cũng từng gặp qua.

Phương Minh Viễn trong lòng hiểu rõ, xem ra chính là nữ sinh đại học Thân Hoa kia, tuy nhiên, vào năm 96, thi bằng lái xe khá nghiêm khắc, phí cũng khá cao, sinh viên lái xe vẫn là ít gặp. Xem ra, bạn gái này của Đường Vũ Cường, cũng có vài phần năng lực.

Lúc này trước cổng Hàn Bích sơn trang, Tông Chính, Hà Lạc, Trần Trọng Quốc ba người đã đợi ở đó. Nếu có việc phải nhờ người, Tông Chính cũng vui lòng biểu hiện chút thiện ý, đương nhiên, Phương Minh Viễn hiện giờ cũng có tư cách đó, khiến y đứng ở chỗ này.

Tuy nhiên Hà Lạc và Trần Trọng Quốc hai người này trong lòng có chút bất mãn, dù sao bọn họ cũng là người lăn lộn xã hội nhiều năm, Phương Minh Viễn tuy là người sáng lập tập đoàn Carrefour, nhưng chung quy bây giờ còn chưa đến hai mươi tuổi, chính mình đáng tuổi chú bác của hắn, lại phải đứng trước cửa chào đón hắn, trong khách khứa đến nơi này, có không ít người quen biết, nhìn thấy bọn họ, trên mặt liền cảm thấy không tự nhiên. Nhưng Tông Chính đã đứng trước cửa, hai người dĩ nhiên cũng không có gan làm gì.

Hơn nữa, hai người cũng hy vọng nhân cơ hội này làm dịu đi một chút mâu thuẫn với Phương Minh Viễn. Việc báo giá mấy tòa nhà ngoài bến Thượng Hải, tuy rằng có bọn họ đứng sau lưng, nhưng cuối cùng việc báo giá lại khiến bọn họ không nói nên lời. Bọn họ dĩ nhiên hiểu được, chuyện lớn như vậy, nếu Phương Minh Viễn cố ý tra ra manh mối, người phía mình có giấu giếm cũng không được. Nhưng cho đến giờ, Tôn Chiếu Luân không thấy trả lời, làm bọn họ trong lòng có chút bồn chồn, không biết Phương gia định buông tha, hay là có tính toán khác. Tuy rằng, hai người tự nhận là đầu rắn của thành phố không sợ Phương gia, nhưng vì chuyện này kết thù với Phương gia, về sau lúc nào cũng phải đề phòng, thì thật không đáng.

Hai người còn muốn mượn tên tuổi Tông Chính để ép Phương gia, khiến Phương gia mau chóng tỏ thái độ. Nếu như Phương gia gật đầu tiếp nhận rồi, như vậy thì một số tiền lớn đã đầu tư vào đây coi như như là mất trắng, không khác gì mãnh hổ mất đi nanh vuốt, giao long rời khỏi biến rộng; nếu như Phương gia buông tay, như vậy phải làm gì tiếp theo, bọn họ trong lòng cũng phải cân nhắc. Về phần Phương gia có thể nói một đằng làm một nẻo hay không, hai người cho rằng, Phương gia không dám trêu đùa Tông Chính như vậy.

Thấy thời gian trôi qua từng giây, tuy chưa tới giờ hẹn, nhưng Hà Lạc và Trần Trọng Quốc trong lòng đã rất bất mãn.

-Nha nội, Phương Minh Viễn này thật quá đáng, chỉ còn ba phút nữa là đến giờ hẹn, không ngờ hắn còn chưa đến? Chẳng lẽ hắn muốn Nha Nội cậu ở đây đợi hắn sao? Thật không ra gì!

Hà Lạc chỉ vào đồng hồ tức giận nói;

- Nha Nội…


Tông Chính đưa mắt nhìn ông ta một cái, ông ta đành buông xuống với bộ dạng phục tùng, Hà Lạc không nói gì được nữa, chỉ cảm thấy tâm tư của mình, ở trước mặt Tông Chính quả thật là không giấu được, đều bị Tông Chính nhìn thấu.

-Lạc Lạc, cậu nên hiểu rõ, ra nghênh đón Phương Minh Viễn là chủ ý của ta, cũng không phải Phương Minh Viễn yêu cầu. Nếu cậu không muốn đợi, có thể về trước!

Tông Chính thản nhiên nói.

Hà Lạc sợ run một chút, mặt có chút lúng túng, cười cười nói:

- Như vậy sao được, Nha Nội, hôm nay anh và Phương Minh Viễn kia gặp mặt là vì chuyện của chúng tôi, chúng tôi…

-Vậy là chờ được rồi! Chẳng phải vẫn chưa tới giờ sao!

Tông Chính khoát tay áo, căn bản không nghe y nói gì thêm nữa.

Hà Lạc không khỏi có chút nóng gáy, ở thành phố này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, có thể làm bẽ mặt y như vậy, thật sự là rất ít. Nhưng Tông Chính đúng là có tư cách đó!

-Nha Nội, cậu Hà, mọi người xem, kia có phải là Phương Minh Viễn bọn họ không?

Trần Trọng Quốc chỉ vào đoàn người từ bãi đỗ xe đi tới nói.

Ánh mắt Tông Chính liền nhìn theo, trên mặt lập tức tươi cười nói:

- Cậu Phương thật đúng là đến rất đúng giờ.

Trần Trọng Quốc thầm xem thường, tuy rằng giữa cửa chính sơn trang với bãi đỗ xe cũng có đèn đường, nhưng ngọn đèn không sáng đến diện mạo của người cách đó hai ba chục mét.

Huống chi, ông ta và Phương Minh Viễn cũng chưa chính thức gặp mặt, chỉ biết chút hình ảnh Phương Minh Viễn. Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, chẳng qua để phân tán một chút sự chú ý của Tông Chính, tránh làm Hà Lạc xấu hổ. Thật không ngờ, mèo mù gặp được chuột chết!

Phương Minh Viễn bọn họ lúc này mới đi đến cửa chính của sơn trang.

-Ồ?


Đường Vũ Cường cùng đi nhìn thấy những người trước cửa sơn trang, không kiềm được ngạc nhiên thốt lên.

-Sao vậy?

Phương Minh Viễn quay lại hỏi.

- Không có gì, tôi nhìn thấy vài người, hình như là Trần tổng của Hàn Bích sơn trang, Trần Trọng Quốc.

Còn một người nữa, hình như là con trai của Phó chủ tịch thành phố Hà Dũng. Thoạt nhìn dường như đang đợi người, chẳng biết người khách nào mà có khả năng khiến hai người này đứng đợi?

Đường Vũ Cường có chút kinh ngạc nói.

Là đầu rắn ở thành phố Thượng Hải, Đường Vũ Cường và hai người này tuy không có giao tình thân mật gì, nhưng cũng không xa lạ.

Phương Minh Viễn đưa mắt nhìn theo, vừa lúc thấy Tông Chính bước tới.

Phương Minh Viễn cũng thuận thế đi nhanh vài bước, đón Tông Chính ở nửa đường.

-Cậu Phương đúng là quý trọng thời gian, một chút cũng không lãng phí! Bây giờ vừa đúng giờ!

Tông Chính nắm tay Phương Minh Viễn nhiệt tình nói.

- Ba người chúng tôi ở đây chờ cậu đến!

Phương Minh Viễn sao có thể không rõ lời nói của Tông Chính có hàm ý khác, từ khi vừa gặp, chiếm thượng phong, tỏ ra thành ý! Mà Phương Minh Viễn dĩ nhiên cũng muốn trong cuộc hội đàm thể hiện thành ý của mình.

-Thật không phải, vừa rồi ở bãi đỗ xe sơn trang xảy ra chút vấn đề nho nhỏ, trì hoãn một chút thời gian, nếu biết ông đây ra đón, tôi đã đến sớm một chút!

Phương Minh Viễn cũng nhiệt tình nói.

Tông Chính trừng mắt nhìn, vẻ mặt tò mò nói:

- Ở bãi đỗ xe sơn trang thì có thể xảy ra vấn đề gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui