Trùm Tài Nguyên

-Cậu Phương nói không sai, người Hàn Quốc hiện tại trong chuyện phân cấp điện ảnh đã đi đến cực đỉnh.

Phong Hiểu Cương gật đầu đồng ý nói.

Sau cuộc họp báo, vẫn đang có chút như còn trong mơ, ông ta cùng Phương Minh Viễn ngẫu nhiên nói tới triển vọng phát triển trương lai của điện ảnh Hoa Hạ, hai người nói qua nói lại, không biết thế nào nói tới chế độ phân cấp điện ảnh. Phong Hiểu Cương phát hiện, Phương Minh Viễn quả nhiên không hổ danh là biên kịch điện ảnh nổi tiếng thế giới, đối với triển vọng phát triển của điện ảnh thế giới am hiểu vô cùng tinh tường.

-Phân cấp phân loại điện ảnh tương lai như thế nào là xu thế tất nhiên! Nếu như cục điện ảnh còn không bỏ chế độ xét duyệt, chẳng những tương lai phát triển của điện ảnh trong nước Hoa Hạ không lạc quan, mà cả tương lai của điện ảnh Hong Kong cũng đáng lo ngại. Tôi cảm thấy, trong tương lai Hollywood của Mỹ rất có thể sẽ trở thành độc tài điện ảnh thế giới. Đến lúc đó, văn hóa bị xâm nhập khắp nơi.

Phương Minh Viễn có chút lo lắng nói.

Phong Hiểu Cương trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

- Cậu Phương, kỳ thực cục điện ảnh ra quyết định lâu như vậy, cũng là có nguyên nhân. Cậu có biết năm đó, sau khi bức tường Berlin bị dỡ bỏ, những sản phẩm ghi âm và ghi hình của Tây Đức được người dân Đông Đức yêu thích nhất là gì không?

Phương Minh Viễn nhún vai nói:

-Đương nhiên là phim “phong tình” rồi!

Vấn đề này của Phong Hiểu Cương không làm khó được hắn, thực ra, tổ tiên sớm đã dạy dỗ chúng ta, nhân loại đối với nhu cầu về “chuyện đó”, cũng giống như ăn cơm vậy! Quốc gia chủ nghĩa xã hội, phần lớn đều xem ngành công nghiệp “đặc biệt” này là thú dữ và dòng nước lũ, áp chế nó vô cùng mạnh mẽ, họ cứ làm như không có ngành công nghiệp đặc biệt ấy, không có phụ nữ sa ngã, thì xã hội có thể tiến bộ và phát triển không bằng.


Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng không phải đề xướng giống như Nhật Bản, phát triển mạnh nghành này, tiến lên đỉnh thế giới, trở thành động lực lớn nhất phát triển kinh tế quốc dân! Nhưng Phương Minh Viễn cũng cho rằng, giấu không bằng bày ra, thay vì làm cho bí mật, không bằng thoải mái nói ra. Định ra quy tắc quản lý hợp lý tường tận, để tồn tại. Như vậy cũng có thể hạn chế lớn nhất dịch bệnh và bệnh AIDS khuếch tán.

Hơn nữa Phương Minh Viễn trước sau cho rằng, theo một góc độ nào đó mà nói, những phụ nữ sa ngã kia so với bọn quan viên còn đáng thương hơn, ít nhất thì bọn họ cũng lao động bằng mồ hôi để kiếm tiền, đã vậy còn bị mọi người kỳ thị. So với bọn sâu mọt chỉ biết ăn xài từ thuế của dân, còn tham nhũng đút túi riêng, thì bọn họ đối với đất nước xem như cũng có cống hiến!

-Không sai, là phim “phong tình”!

Phong Hiểu Cương gật gật đầu nói.

-Mấy năm trước Hàn Quốc cũng thực hiện chế độ phân cấp điện ảnh, không phải là độc nhất vô nhị, hiện giờ người chịu đón nhận điện ảnh ở Hàn Quốc, cũng chiếm một vị trí nhỏ.

Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, sự nghiệp điện ảnh và truyền hình Hàn Quốc cũng bị dèm pha rất nhiều, rất nhiều trai xinh gái đẹp đều bị cuốn vào, trong đó có những ngôi sao nổi tiếng trong nước của Hàn Quốc. Hơn nữa tuy Hàn Quốc không giống như Nhật Bản nổi tiếng toàn thế giới, nhưng cũng được xem là một nơi sản xuất phim nhựa quan trọng ở Đông Á!

Hắn hiểu ý của Phong Hiểu Cương, theo vết xe đổ này, các lãnh đạo cục điện ảnh chỉ cần não không bị chập mạch thì chắc chắn sẽ không đồng ý thực hiện chế độ phân cấp điện ảnh. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, hiện giờ Hoa Hạ phụ nữ sa ngã cũng rất nhiều, nhưng nói là khích lệ tinh thần cũng được, lừa mình dối người cũng được, chính phủ nhất quyết không thừa nhận, chuyện này là liên quan đến thể diện chính phủ, đồng thời cũng liên quan đến lợi ích khả quan.

- Minh Viễn, cháu với đạo diễn Phong mới quen đã thân như vậy. James nhìn có chút ghen tỵ đấy!

Phương Bân cùng với Cameron và Gaul từ bên kia đi tới, cười nói.

-Phải, phải!

Cameron liên tục xác nhận, vẻ mặt cười nói.

- Ông Phong, các người ở cùng một nơi, liên hệ dễ dàng hơn chúng tôi nhiều, mà thời gian chúng tôi ở đây cũng không dài, nên trước khi chúng tôi rời đi, có thể cho chúng tôi mượn Phương một chút được chứ? Chúng tôi có nhiều chuyện cần tiến hành trao đối với cậu ấy.

Phong Hiểu Cương hơi xấu hổ, biết chính mình vì vui mừng quá mà có chút quá mứcchiếm tron cả Phương Minh Viễn.

Ông ấy xấu hổ cười nói:

-Haha, đạo diễn Cameron, nữ sĩ Gaul, thật là có lỗi, tán gẫu với cậu Phương, có chút không khống chế được!

Cameron cà Gaul hiểu ý mà cười, trong khi nói chuyện với Phương Minh Viễn, những người khác cũng trải qua cảm giác như vậy, nên đối với bọn họ mà nói, cũng không có gì lạ.


-Minh Viễn, bữa tiệc tối nay có vài người bạn nước ngoài!

Phương Bân thu lại nụ cười, nói.

-Bạn nước ngoài?

Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên nhìn ông, Cameron và Gaul chẳng phải là người nước ngoài sao? Còn có ai nữa? Thiệp mời thông báo chuyện này, hắn dĩ nhiên là không quan tâm.

- Ngoài vài vị thương nhân nước ngoài đầu tư ở vùng phụ cận, sau khi nghe tin thông qua chính quyền Hành Dương mà đến, còn có bốn người đến từ Hàn Quốc, hai cặp vợ chồng. Trong đó có một người, có lẽ từng có liên hệ với cháu.

Phương Bân cười nói.

-Bọn người Triều Tiên cũng tới đây? Còn có liên hệ với cháu?

Phương Minh Viễn có chút khó hiểu nói.

-Người của tập đoàn tài chính Sam Sung không?

-Không phải, là chủ tịch công ty hàng không toàn cầu Hàn Quốc thuộc tập đoàn tài chính Henkin, tên là Park Gyeong Won. Chú nhớ trước kia cháu đã từng nhắc tới với chú, lúc trước khi các người ở Uy Giang bắt kẻ bạo lực ở cục quản lý đô thị, tên Tề gì đó Quân, chẳng phải có một người của tập đoàn tài chính Henkin, hình như cũng tên là Park Gyeong Won, gọi điện năn nỉ cháu sao?

Phương Bân nói.

-Lần này không chỉ có anh ta đến đây, ngay cả cậu em vợ Hàn Quốc của anh ta cũng đến, muốn gặp James và Gaul.


Nghe Phương Bân nói vậy, Phương Minh Viễn lúc này mới nghĩ tới, quả thật là có người như vậy, lãnh đạo công ty tập đoàn tài chính Henkin gì đó.

- Anh ta đến phim trường Hành Dương làm gì?

-…Hừ, còn vì cái gì chứ, tám phần là vì James rồi!

Phương Bân lạnh nhạt nói.

Những năm gần đây, do ảnh hưởng từ việc Phương Minh Viễn không ngừng “soi sáng: cho, Phương Bân cũng có chút không ưa người Hàn Quốc. Hiện giờ Park Gyeong Won chạy đến địa bàn của mình, dĩ nhiên sẽ không làm anh ta vui vẻ được.

-Đến thì đến, chân mọc trên người bọn họ, chúng ta cũng quản không nổi.

Phương Minh Viễn nhún vai nói. Park Gyeong Won vì Cameron mà đến, rốt cuộc muốn làm gì, Phương Minh Viễn cũng không muốn nghĩ, dù sao Cameron ở phía mình cũng đã sắp xếp cả rồi, Phương Minh Viễn không tin là một Park Gyeong Won có thể thay đổi được gì! Nếu Billgates đến đây, mình phải lo lắng thì còn hợp lý hơn!

Ngay lúc này, nữ thư ký của Phương Minh Viễn, đột nhiên vẻ mặt hoảng loạn chạy vội tới nói:

- Tổng giám đốc Phương, không hay rồi, đại sảnh đã xảy ra chuyện! Có người đánh nhau với khách nước ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui