Phương Minh Viễn cũng chỉ là đem giấy chứng nhận cho phép sử dụng súng của Trần Trung cho người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua mà thôi, ở quốc gia Hoa Hạ thần kỳ này, người có thể dùng súng, cho dù là hợp pháp hay không hợp pháp, đều không phải là người bình thường. Điều này, bất cứ người dân nào cũng hiểu rõ. Tin tưởng rằng, cộng thêm với 500 tệ này, người phụ nữ trung niên này sẽ biết phải lựa chọn thế nào.
Sau khi giải quyết người phụ nữ trung niên xong, Phương Minh Viễn bảo bà ta ra đứng trước cửa, không cho người nào tới quấy rầy.
Chuyện kế tiếp là xử trí với Trương Quang Bắc như thế nào.
Lúc này, Lưu Vũ Yến đã lấy quần áo của mình mặc vào, ngơ ngác ngồi trên giường, nước mắt giống như một dòng suối nhỏ vậy, cứ chảy mãi không thôi.
Phương Minh Viễn rất hiểu suy nghĩ trong lòng cô lúc này, cô vừa muốn Trương Quang Bắc bị tống giam, khiến y phải trả một cái giá lớn cho hành vi của mình, lại vừa không muốn đem chuyện này phát tán ra ngoài, hủy đi danh dự cô. Người Hoa Hạ xưa nay vẫn luôn coi trọng vấn đề trinh tiết, thậm chí còn coi trọng hơn cả chuyện sống chết. Càng là người lớn lên ở những vùng nhỏ, vùng sâu vùng xa, lại càng xem trọng vấn đề này. Đối với chuyện này, Phương Minh Viễn cũng không có cách nào.
Dù sao ngay cả tới thế kỷ tiếp theo, người trong nước vẫn còn luôn suốt ngày tranh luận không ngớt về mấy cái vấn đề như: “Khi bị cưỡng gian, có nên vì trinh tiết mà liều mạng không”, hoặc “Có nên sử dụng bao cao su khi quan hệ không”…
Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như chuyện này lan truyền ra, trong trường sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng Lưu Vũ Yến, thậm chí cũng sẽ có những lời đồn ác độc lan truyền trong trường học. Loại áp lực tâm lý to lớn này, đừng nói chỉ là một cô gái mới đang học đại học, cho dù là với người trưởng thành, cũng rất ít người có thể chịu được! Đây là lý do vì sao rất nhiều phụ nữ Hoa Hạ sau khi bị xâm phạm quấy rối cũng chỉ đành nén giận chịu đựng.
- Chị, em cho chị hai lựa chọn.
Phương Minh Viễn tùy ý ngồi trên bàn trà đối diện Lưu Vũ Yến.
- Biện pháp thứ nhất là, đánh y một chút, sau đó đưa y ra tòa, em có thể cam đoan y sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng. Sau đó, em có thể giúp chị liên hệ một trường đại học ở Bắc Kinh không thua kém gì đại học Hoa Đông, chị chuyển trường qua đó học. Còn biện pháp thứ hai là, đánh y một chút, sau đó em sẽ thay chị tới nhà y đòi lý lẽ, sau đó y sẽ phải biến mất ở thành phố Thượng Hải! Chị thấy thế nào?
Trương Quang Bắc vốn đang bị quá lạnh mà run, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Phương Minh Viễn bất kể thế nào, cũng phải đánh mình một trận trước mới được! Cú đạp vừa rồi kia, đến giờ vẫn còn hơi đau nhức, nếu bị hắn đánh thêm nữa…Thế nhưng hiện giờ người ta là dao thớt, y là thịt cá, nhìn Trần Trung đầy vẻ dữ tợn đứng ở một bên, y ngay cả động cũng không dám động, chỉ có thể cầu xin:
- Vũ Yến, mong em hãy nể mặt chúng ta từng là bạn học, đừng đưa anh tới đồn cảnh sát. Anh nguyện ý bồi thường em mà, 100 nghìn tệ, không, 200 nghìn tệ, thế nào, được không?
Nói đến cuối câu, thanh âm y đã mơ hồ có tiếng khóc.
Y nếu thực sự bị đưa vào đồn cảnh sát, chẳng những tư cách để tiếp tục học không có, mà còn phải ngồi tù, chưa hết, người nhà y cũng phải sẽ bị liên lụy, cha y đến lúc đó có khi cả đời này cũng không ngẩng đầu lên được. Nếu như chỉ có mình Lưu Vũ Yến, Trương Quang Bắc còn có chút tự tin có thể vừa lừa gạt vừa hù dọa, bắt cô không được báo cảnh sát, thế nhưng có thêm Phương Minh Viễn và Trần Trung, Trương Quang Bắc một chút suy nghĩ này cũng không có.
Cha Trương Quang Bắc là phó chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục Thành phố, quản lý các cơ sở giáo dục, giám sát phòng giáo dục, nơi công tác bảo vệ thanh thiếu niên, mặc dù ở Thượng Hải cũng không có quyền lực gì hiển hách, nhưng cũng được coi là một nhân vật, mẹ y mở một công ty tiêu thụ văn phòng phẩm, cũng không phải công ty gì lớn, thế nhưng dựa vào quan hệ của cha y, mỗi năm tiền sạch thu vào cũng được khoảng vài trăm nghìn tệ, cho nên mới có thể đưa y – vốn không có thành tích học tập gì tốt vào đại học Hoa Bắc, còn khiến y có thể làm một cán bộ nhỏ ở Hội sinh viên học viện nữa. Cũng bởi như vậy, nên trong quá khứ Trương Quang Bắc cũng phạm phải vài sai lầm, nhưng không có ai truy cứu.
Phương Minh Viễn nhìn Lưu Vũ Yến, yên lặng chờ lựa chọn của cô.
Mặc dù hắn muốn đưa tên súc sinh này tống vào nhà giam, thế nhưng, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Lưu Vũ Yến.
- Vũ Yến, anh chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, lại thêm có chút choáng, nên mới làm ra chuyện không bằng loài chó lợn như vậy, em hãy xem lại tình cảm trước đây của chúng ta, mà tha cho anh đi!
Nhìn thấy Lưu Vũ Yến chỉ im lặng, lại không ngừng rơi lệ, trong lòng Trương Quang Bắc càng thêm sợ hãi. Mặc dù Phương Minh Viễn rốt cuộc là ai, Trương Quang Bắc không biết, thế nhưng nếu xem cảnh hai người Phương Minh Viễn vừa đi vào thì…
Trần Trung hiển nhiên là người đi theo Phương Minh Viễn. Như vậy nếu Phương Minh Viễn đã nói, chắc chắn hắn có 8 phần nắm chắc! Trương Quang Bắc cũng không dám đem tương lai chính y và người nhà ra đánh cuộc.
Nhưng y biết rõ, những tên con nhà cán bộ cao cấp, con nhà giàu mới nổi chân chính ở Thượng Hải càn rỡ tới mức nào.
So sánh với bọn chúng, những việc trong quá khứ y làm, chẳng qua chỉ là vui đùa của trẻ nhỏ với ông nội chúng mà thôi. Lần này Phương Minh Viễn cũng không cản y nữa, tùy ý để y quỳ trên mặt đất cầu xin.
Lưu Vũ Yến lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy, vào toilet rửa mặt cho thật sạch, sau đó mới quay lại ngồi trên giường, nói:
- Bạn học Phương, vừa rồi rất cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, chỉ sợ y đã thực hiện được rồi.
Phương Minh Viễn khoát tay, nói:
- Cũng chỉ trùng hợp gặp phải mà thôi, chúng ta cũng là chỗ quen biết, sao em có thể nhìn thấy chị bị hại mà không cứu. Có điều, chị đã nghĩ kỹ muốn xử trí y thế nào chưa?
- Cậu thật sự có thể đưa tôi tới đại học ở Bắc Kinh sao?
Lưu Vũ Yến chần chừ một chút rồi nói.
Khuôn mặt Trương Quang Bắc vốn đang tái nhợt như tờ giấy, lập tức mặt cắt không còn giọt máu, trắng tới mức tưởng chừng như trong suốt.
- Lưu Vũ Yến, cô không thể hủy hoại đời tôi như vậy!
Trương Quang Bắc khàn giọng thét to.
- Vì sao tôi lại không thể? Anh vừa suýt hủy mất cuộc đời tôi! Mà trước đây, anh cũng đã từng hủy hoại cuộc đời của nhiều chị em khác!
Lưu Vũ Yến chỉ vào mũi Trương Quang Bắc, lạnh lùng nói:
- Anh có nhớ Vương Dĩnh không? Có nhớ Lưu Giai không? Có nhớ Mạnh Đình không?
Vương Dĩnh, Lưu Giai và Mạnh Đình đều là bạn gái trước đây của Trương Quang Bắc, nhưng cuối cùng đều bị y bội tình bạc nghĩa. Vương Dĩnh học trên một lớp với Trương Quang Bắc, nên giờ đã tốt nghiệp, nhưng Lưu Giai và Mạnh Đình cùng khóa với Trương Quang Bắc, vì bị y tổn thương quá sâu, nên đã tạm thời nghỉ học, thậm chí chuyển trường.
Lưu Vũ Yến đã quyết tâm kết thúc với Trương Quang Bắc, mấy ngày qua, cô đã nghe người trong học viện nói bóng nói gió về Trương Quang Bắc, nên càng rõ thêm về quá khứ của y. Mà càng hiểu rõ, cô lại càng thêm kiên định giữ vững quyết tâm của mình.
Chỉ là cô thật không ngờ, Trương Quang Bắc lại cho cô uống thuốc ngủ, muốn gạo nấu thành cơm!
Nếu không phải trùng hợp được Phương Minh Viễn nhìn thấy, cả đời cô sẽ bị hủy trong tay Trương Quang Bắc!
Trong lòng Lưu Vũ Yến càng thêm thống hận và phẫn nộ Trương Quang Bắc, cho dù nước sông Tam Giang cũng không thể nào dập tắt.
Mặc dù trong lòng cô còn nhiều điều cố kỵ, lo lắng nếu mọi chuyện lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới danh dự và việc học tập sinh hoạt của cô trong tương lai, dù sao, với một người có xuất thân từ một thành thị nhỏ xung quanh Thượng Hải như cô, việc thi được vào trường đại học nổi tiếng như trường đại học Hoa Đông cũng không dễ dàng gì.
Nhưng có Phương Minh Viễn cam đoan, lòng cô lập tức cứng rắn lên, nếu đã không có nỗi lo về sau, cô đương nhiên muốn đem tên súc sinh Trương Quang Bắc này ra ngoài ánh sáng, chịu sự trừng phạt của pháp luật! Miễn cho y sau này càng làm hại nhiều người hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...