Câu An không phải không biết, Tuân Ngân Hải nói thực ra là rất có lý. Nhưng y cũng đã hơn ba mươi tuổi, trên có người lớn, dưới có trẻ nhỏ, cứ như vậy nói đi là đi, đó là chuyện dễ dàng sao? Nhưng nếu nói lại, án trộm cắp ba trăm nghìn nhân dân tệ, cũng đủ để lãnh án tử.
Hai cái di động làm sao có thể trị giá nhiều tiền như vậy? Người bị mất của thực ra là ai? Không ngờ muốn làm ra như vậy. Lòng tràn đầy nghi vấn, Câu An nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Lúc này tiến thoái lưỡng nan lại không chỉ có mình y, còn có người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
-haizzz
Phó cục trưởng cục cảnh sát Thượng Hải Trương Quang Vĩ ở trong phòng làm việc thở dài. Lúc này đây, khu lầu nhà tập thể đại học Thân Hoa bị mất trộm, bởi vì có liên quan đến số tiền rất lớn.
Lại liên quan đến nhân vật cao cấp của tập đoàn Carrefour, cho nên cục cảnh sát Thượng Hải cực kỳ coi trọng. Theo cục cảnh sát thành phố và phân cục điều động cán bộ chuyên môn thành lập ban chuyên án mau chóng phá án. Mà Trương Quang Vĩ chính là người phụ trách tổ chuyên án. Chỉ có điều từ khi thành lập cho đến nay đã hai ngày trôi qua, tổ chuyên án còn không có nắm được căn cứ xác thực, khiến Trương Quang Vĩ trong lòng rối rắm.
Ngược lại, y không phải không để ý đến Phương Minh Viễn treo giải thưởng phá án ba trăm nghìn tệ, dù sao tiền kia cuối cùng chia ra cho các nhân viên phá án cũng không nhiều. Một phó cục trưởng như y cũng không phải là thiếu tiền. Mà đối Trương Quang Vĩ lúc này chính là cơ hội để tiếp cận với nhà họ Phương, chỉ có điều cơ hội này có thể nắm được hay không, Trương Quang Vĩ trong lòng mọt chút cơ sở đều không có.
Trương Quang Vĩ năm nay mới bốn mươi mốt tuổi, là người trẻ tuổi nhất trong tầng lớp lãnh đạo của cục cảnh sát Thượng Hải, vừa mới được điều lên từ phân cục.
Tuy rằng ở vị trí phó cục trưởng này mới chỉ có một năm, nhưng Truơng Quang Vĩ lại chưa từng nghĩ sẽ dừng lại ở vị trí này.
Y muốn mình phải hướng tới vị trí lãnh đạo cao cấp hơn. Chỉ có điều ở Hoa Hạ, càng là lãnh đạo cao cấp, không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc, không có ai trợ lực, căn bản là không có khả năng đạt được. Trương Quang Vĩ tuy rằng gia cảnh xuất thân không phải bình thường, nhưng khả năng trong nhà trợ giúp y đạt tới vị trí ngày hôm nay cũng đã là cực hạn. Con đường tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.
Cho nên khi lãnh đạo đem nhiệm vụ này giao phó, Trương Quang Vĩ không chút do dự liền tiếp nhận. Đây chính là cơ hội lấy lòng tập đoàn Carrefour và nhà họ Phương. Trương Quang Vĩ đã nhìn ra, theo chính sách cải cách, mở cửa không ngừng thâm nhập, nhóm người giàu có quyền lực cũng không ngừng tăng trưởng, nghiệp quan thương nghiệp, có thể nói là tương hỗ lẫn nhau. Không nói có nhà họ Phương sau lưng giúp đỡ, con đường quan trường của mình tương lai rộng mở, nhà họ Phương có của cải cũng là trợ lực lớn. Nếu có thể cùng nhà họ Phương kết thân, đối với chính mình mà nói chỉ có thể là có thêm chỗ dựa tốt.
Chỉ có điều sau khi tiếp nhận hai ngày, từ cục cảnh sát thành phố điều tới toàn những chuyên gia, lần lượt điều tra hiện trường đã rút ra một kết luận thật đáng tiếc. Kẻ gây án tuyệt đối phải là một tay lão luyện, không lưu lại hiện trường bất cứ một một manh mối nào.
Hơn nữa, trải qua hai ngày lục soát trên phạm vi rộng cũng không thấy di động của hai người Triệu Nhã xuất hiện trên thj trường. Hiển nhiên đối phương cũng hiểu được là hai chiếc di động khá đáng chú ý, tạm thời giấu kỹ.
Tục ngữ có câu “không bột đố gột nên hồ”, này phá án không đủ manh mối, chính là nói Formalin hay Sherlock Holmes đến đây cũng không làm gì được.
Trương Quang Vĩ rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở rộng phạm vi tình nghi, giống như phỏng đoán phạm vi tiến hành diện tích giăng lưới.
Tìm lại nơi trọng điểm giăng bẫy. Xem xét tình hình ngày thường Triệu Nhã, Phùng Thiện có chút không hoà hợp, hoặc là có mâu thuẫn, lại còn có người theo đuổi các cô, sẽ được xếp vào hàng tình nghi. Chỉ hy vọng có thể từ đó tìm được chút manh mối.
Trương Quang Vĩ lo lắng chờ đợi …
Tuân Ngân Hải hết lời cuối cùng cũng không thuyết phục được Câu An ra quyết định, rời xa Thượng Hải, đi ra ngoaì trốn khoảng nửa năm. Nhưng Câu An cũng nhìn lại, chỉ nói là để xem tình hình.
Nếu đúng liền lập tức cao chạy xa bay. Nói đến nước này thì Tuân Ngân Hải cũng không muốn ép thêm nữa. Nếu khiến cho Câu An có tâm lí phản bội thì chỉ như là làm chuyện vô ích.
Tuân Ngân Hải than ngắn thở dài trở về nhà, Câu An một ngày không nỡ đi. Tuân Ngân Hải hối hận, muốn tự mình tát mình chín lần chín tám mươi mốt cái tát, không phải chính mình có lỗi sao, không phải tự mình nhảy vào vòng lao lý sao.
Ba trăm nghìn hả, đủ chính mình làm suốt đời. Cũng đủ chính mình ngồi nhà lao vài năm. Tuân Ngân Hài càng nghĩ lại càng kinh hồn bạt vía.
Nhất là giải thưởng mười nghìn tệ cho ai cung cấp manh mối kia, một khi truyền ra, hễ biết đến mọi người sẽ sợ ngây người, đây không khác gì thu nhập một năm của người bình hường, không ngờ lại có thể trưng cầu vì xác định manh mối. Tuy rẳng nói Tuân Ngân Hải tin tưởng kỹ thuật của Câu An, nhưng ai có thể cam đoan tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn đâu, ngay cả Gia Cát Lượng cũng có lúc bày kế vườn không nhà trống sao? Chẳng may lúc ấy có ai chú ý đến Câu An…
Tuân Ngân Hải sợ run cả người không dám nghĩ tiếp nữa.
Tuân Ngân Hải gõ cửa, cửa vừa mở ra, vợ con liền xuất hiện với vẻ mặt tái nhợt, khẽ nói với y, các đồng chí cảnh sát đã ở đây chờ y hơn nửa ngày.
Câu An trong lòng băn khoăn trở về nhà, tuy rằng ở nhà lầu cũ xưa nhưng thật đáng thương. Cha thì đã mất, chỉ còn mỗi mẹ và một đứa con chưa lên mười. Người vợ thì sớm đã chia tay anh ta bởi vì anh ta luôn không làm việc đàng hoàng.
Câu An về nhà lúc đó đứa con đã ngủ lâu rồi.
Nhìn tóc tai nhợt nhạt của mẹ và đứa con thơ. Câu An này trong lòng như sóng cuộn. Cứ tưởng rằng sẽ bình yên sống, không còn những ngày tháng phiêu lưu mạo hiểm, ai nghĩ thành ra thế này.
Không ngờ chọc phải tổ ong vò vẽ. Nếu nói đi theo Tuân Ngân Hải thì y không thể đi rồi, như vậy mẹ và con ai sẽ chăm lo. Nếu không may bị bắt chỉ sợ sẽ phải ngồi tù. Chẳng lẽ phải để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Lẽ nào lại để mẹ già phải chịu nỗi đau lòng như vậy?
Câu An trong lòng không thể yên ổn, rốt cuộc là đi hay ở cứ xoay vòng trong đầu. Cuối cùng, Câu An nghiến răng, vẫn là quyết định nghe Tuân Ngân Hải. Đi ra ngoài tạm lánh một thời gian đợi tình hình lắng xuống rồi hãy trở về.
Coi như là chính mình phiêu bạt không thể báo hiếu mẹ già, vô trách nhiệm với con trẻ. Cũng như khiến cho mẹ như không có đứa con này, con trẻ không có người cha này.
Hơn nữa khi ở ngoài sẽ có thể kiếm tiền khi trở về có thể phụ giúp mua đồ trong nhà.
Nghĩ đến đây, Câu An đứng dậy và tìm đại cái áo da rắn.
Tìm kiếm quần áo trong tủ.
-An con, con muốn làm gì nữa đây?
Không biết khi nào mà mẹ y đã đứng ở cửa, hoảng hốt nhìn hắn.
-Mẹ, con muốn tới một nơi nào đó để làm ăn, chỉ nửa tháng thôi.
Câu An cười cười nói.
-Thu dọn một ít quần áo, đồ đạc trước, sáng mai khỏi cập rập.
-Con cứ tưởng mẹ đã ngủ rồi chứ ạ.
-Ai, ngủ gì mà ngủ chứ, con chưa về sao mẹ ngủ được.
Mẹ anh ta nói:
-Đi lâu như vậy à? Phải chú ý tới an toàn đó.
-Vâng, con biết.
Câu An gật đầu nói. Rồi đưa vào trong tay bà cụ nói tiếp:
-Đây là ba nghìn tệ, mẹ cầm lấy.
-Nhiều tiền như vậy!
Bà mẹ giật mình lắp bắp:
-Con à, con lấy đâu ra thế, mẹ cũng không thể…
-Mẹ, con biết, đây đều là tiền chính đáng.
Câu An ngắt lời mẹ.
-Mẹ cứ cầm đi. Đợi đến khi ra ngoài kiếm được tiền con sẽ gửi thêm về cho mẹ.
Bà mẹ nhìn y một lúc lâu, thở dài một cái rồi đưa tay cầm tiền. Nó là con mình, nó là người thế nào bà hiểu rất rõ. Đây là ba nghìn, không phải con số nhỏ, nó không làm gì thì sao có được số tiền lớn như vậy. Nói là đi làm xa, chính là đi tránh nạn. Đây cũng đâu phải một sớm một chiều.
Nhưng mà hiện giờ đứa cháu còn phải đi học, không thể không có tiền được. Mình có thể sống khổ được chứ sao bắt nó chịu khồ như mình.
-Đi xa nhà, trên người cũng nên giữ lấy một ít.
Bà mẹ nhẹ giọng nói :
-Đứa nhỏ này con không cần lo lắng
Mẹ sẽ chăm nom nó, nhưng con cũng phải mau trở về, đứa con đã không có mẹ giờ lại không thể không có bố.
Câu An đau lòng gật đầu nói:
-Con biết, con trên người còn có tiền. Mọi chuyên yên ổn con sẽ mau chóng trở về.
Bà cụ yên lặng giúp y thu dọn hành lí, hai người lâu lâu lại nói vài câu, rồi nhìn vào đứa trẻ đang ngủ say, mãi cho đến gần sáng.
Câu An đứng dậy nói:
-Mẹ, con phải đi rồi, bằng không nó tỉnh dậy con càng khó đi hơn.
-Đi đi thôi, nhưng ở bên ngoài chớ có gây sự, sống yên ổn rồi mau mau trở về.
Mà mẹ nói trong nghẹn ngào.
Câu An này trong lòng khó chịu cực kì, gắng cười nói:
-Mẹ, con phải đi ra ngoài có việc, không phải là không trở về, mẹ đừng làm như sinh li tử biệt vậy.
-Không cần nói vớ vẩn nữa.
Bà mẹ vội vàng nói.
Bà cụ đưa Câu An xuống dưới lầu, nhìn theo y đi ra sân.
Câu An vừa ra cửa đã bị bốn người chặn lại, người đứng đầu đánh giá y một chút rồi nói:
-Câu An, chúng tôi là cảnh sát hình sự của thành phố, yêu cầu anh đi theo một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...