Trùm Tài Nguyên

Lý Hoan Thành? Khoé miệng Phương Minh Viễn hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười. Đây cũng coi như bạn cũ của họ rồi, nghiệp vụ của công ty quảng cáo Tam Giang, nhiều khi cũng là thông qua y để liên hệ với đài truyền hình Hoa Hạ. Nghe nói, y khá thân với một người họ Sài, hai người lúc trước đã từng là bạn học trong trường Đảng, nên thời gian đầu vẫn khá chiếu cố công ty quảng cáo Tam Giang. Còn đến sau này, công ty quảng cáo Tam Giang thông qua quảng cáo công ích và quảng cáo của film Lucky mở rộng thị trường. Trong vài năm đã nổi lên thành công ty quảng cáo lớn nhất ở Bắc Kinh và khu vực Bắc Hoa Hạ, bây giờ có hay không có sự chiếu cố của y cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục nữa rồi.

Lần này, đài truyền hình Hoa Hạ cử y đến trước, xem ra là đã nhìn trúng ý tưởng của hắn đưa ra thông qua công ty quảng cáo Tam Giang rồi.

- Dung Dung, cô nói với họ, tôi bây giờ đang học quân sự ở trường. Theo quy định của trường, nhà trường nghiêm cấm hành động ra ngoài. Một khi phát hiện thì chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm. Cho nên, bảo họ đợi đi.

Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:

- Đôi khi lạnh lùng với bọn họ hiệu quả sẽ tốt hơn.


Lâm Dung ở đầu dây bên này không nhịn nổi cười, cô biết thừa Phương Minh Viễn xưa nay chưa từng tham gia huấn luyện quân sự gì cả, những quy định của đại học quản lý và kinh tế Hoa Đông cũng không thể quản được cậu ta, nhưng, có điều bây giờ lấy cái đó ra làm lý do đúng là không còn lý do gì thích hợp hơn được nữa.

- Được rồi, tôi hiểu rồi, thế thì tôi cho bọn họ ăn uống no say mấy ngày. Mài rũa nhuệ khí của bọn họ trước.

Lâm Dung gác máy.

Lý Hoan Thành, phó giám đốc đài truyền hình Hoa Hạ, tuy không thể nói là dưới một người, trên vạn người, nhưng cũng có thể coi là dưới mấy người, trên nhiều người khác. Trong tình huống thông thường, ra mặt bàn công việc tất nhiên là không cần anh ta đích thân xuất mã rồi, nhưng lần này, Lý Hoan Thành lại chủ động nhận trách nhiệm đến Thượng Hải gấp, bàn bạc trực tiếp với Phương Minh Viễn.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì hồi cuối tháng công ty quảng cáo Tam Giang đã giao riêng cho ông ta một bản kế hoạch. Một bản kế hoạch rất hoàn chỉnh về đề tài làm thế nào để đài truyền hình Hoa Hạ mở rộng sức ảnh hưởng với thị trường quảng cáo truyền hình trong nước. Từ đó xác định vị trí hàng đầu trong ngành quảng cáo trong nước của đài truyền hình Hoa Hạ, đồng thời cũng có thể bành trướng thế lực đầu đàn của mình trên các kênh truyền hình trong nước. Bản kế hoạch viết rất tường tận, đài truyền hình Hoa Hạ chỉ cần dựa theo những kế hoạch này, từng bước làm theo là được rồi.

Nếu đây là bản kế hoạch của người bình thường giao cho, thì Lý Hoan Thành ngoài tán thưởng ra, chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp không chút khách sáo mà chiếm đoạt nó làm của mình, một bản kế hoạch khiến doanh thu ngành quảng cáo của đài truyền hình Hoa Hạ tăng gấp đôi trong mấy năm, chắc chắn sẽ là thành tích xuất sắc, đồng thời cũng là nền tảng vững chắc cho ngai vàng giám đốc đài truyền hình sau này của ông ta. Không muốn làm giám đốc chân chính thì chỉ có thể là một giám đốc tồi mà thôi.

Nhưng hiện tại Lý Hoan Thành không dám làm như vậy, vì cuối bản kế hoạch có chữ ký của Phương Minh Viễn.

Làm quan ở Bắc Kinh thì những thông tin này nhất định phải nhanh nhạy, cho nên Lý Hoan Thành đối với cái tên Phương Minh Viễn không lấy gì làm lạ. Trưởng tước của đại cổ đông nhà họ Phương thuộc tập đoàn Carrefour dẫn đầu của các chuỗi siêu thị liên hoàn trong nước, cũng là người sáng lập tập đoàn, người sáng lập kiêm cổ đông quan trọng nhất của công ty quảng cáo Tam Giang, người sáng lập nhà máy thép tỉnh Liêu Ninh trị giá ba tỷ nhân dân tệ, cháu nuôi của phó thủ tướng Tô Hoán Đông thuộc bộ quản lý đường sắt, bạn của ông cụ Quách – chủ tịch tập đoàn vận tải hàng hoá Quách Thị ở Hồng Kông, “quốc dân danh dự” của Nhật Bản, bạn thân của vương tử Abdulla... tính sơ sơ, Phương Minh Viễn đã có bảy, tám danh hiệu, cái nào trong số đó cũng đủ để khiến Lý Hoan Thành hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không được đắc tội với hắn.


Hơn nữa trong lòng Lý Hoan Thành hiểu rất rõ, quyền lực của anh ta là đến từ chức vị của mình, trên vị trí phó giám đốc đài truyền hình Hoa Hạ, anh ta tất nhiên có thể hô mưa gọi gió trong xã hội, nhưng một khi mất chức quan này, anh ta sẽ chẳng còn gì. Mà sức mạnh có thể có được từ vị trí này, còn phải chịu sự cản trở trên nhiều phương diện.

Nhưng Phương Minh Viễn thì khác, anh ta và Phương Minh Viễn là nhất thể lưỡng diện, với thực lực kinh tế khổng lồ và quan hệ xã hội của nhà họ Phương, hắn hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động, nếu anh ta dám chiếm đoạt bản kế hoạch, sợ rằng không đến một tuần, con đường làm quan của anh ta cũng chấm dứt.

Đó là lí do Lý Hoan Thành đã nghiêm túc đề xuất kế hoạch này trong cuộc họp cấp cao của đài truyền hình Hoa Hạ, ngay lập tức nhận được sự chú ý của các vị lãnh đạo. Đài truyền hình Hoa Hạ hiện nay cũng đã không như trước kia. Nhà nước đã từng bước mở cửa, khiến đài truyền hình trở thành một doanh nghiệp tự chịu trách nhiệm về sự lời lỗ. Vì thế thu nhập hai năm gần đây của đài có chút căng thẳng. Làm sao để khai thác thị trường, tăng thu nhập của đài đã trở thành vấn đề quan trọng của các lãnh đạo cấp cao trong đài truyền hình.

Bản kế hoạch này của Phương Minh Viễn có thể nói là đang cơn buồn ngủ gặp được cái gối, lập tức nhận được sự tán thành toàn diện của tất cả mọi người tham dự hội nghị.

Bản kế hoạch tuy đang ở trong tay, nhưng những người này vẫn không điên đến mức không nói tiếng nào với Phương Minh Viễn mà đã bắt đầu sử dụng, thế nên họ cử Lý Hoan Thành đi đến trước bàn bạc với Phương Minh Viễn, xem ý tứ của hắn thế nào, muốn điều kiện gì.


Nhưng sau khi tới Thượng Hải anh ta mới biết Phương Minh Viễn đang tham gia huấn luyện quân sự, theo quy định của trường, trong thời gian huấn luyện không được ra ngoài. Đến gọi điện thoại cũng không tiện.

Theo lời của Trần Trung – vệ sĩ bên cạnh Phương Minh Viễn, đám học sinh đó mỗi ngày đều bị làm cho mệt lử, vừa giải tán, quay về kí túc xá ngả đầu xuống liền ngủ ngay, nếu không phải là yêu cầu mọi người tập trung ăn cơm, thì e rằng rất nhiều người đến nhà ăn cũng không muốn đi nữa. Cho nên, Phương Minh Viễn bây giờ có hơi sức nào để ý đến chuyện gặp Lý Hoan Thành. Còn về việc chính xác bao giờ gặp mặt, thì phải xem xem cường độ huấn luyện quân của nhà trường, có lẽ qua ba đến năm ngày, tinh thần ban đầu này qua đi, thì sự quản lý trong trường sẽ thoải mái hơn. Lý Hoan Thành không biết nên làm gì, cũng chỉ đành nhẫn nại đợi ở Thượng Hải thôi.

Nói là chờ nhưng Lý Hoan Thành lại lòng nóng như lửa đốt, tuy bản kế hoạch này viết rất tỉ mỉ, chỉ cần hơi thay đổi với tình hình của đài truyền hình Hoa Hạ là có thể bắt đầu sử dụng, nhưng như thế vẫn cần thời gian quy hoạch, chuẩn bị. Chớp mắt đã đầu tháng chín, trong đài dự định tháng mười hai sẽ chính thức đấu thầu nghiệp vụ quảng cáo năm sau, thời gian có lẽ một chút cũng không đủ. Nhưng anh ta lại không dám thúc giục Phương Minh Viễn, nếu như vì một câu nói mà thực sự chọc giận hắn, thì đừng nghĩ đến việc bàn bạc với hắn, anh ta sẽ phải chán nản quay về thủ đô.

Vì thế Lý Hoan Thành và mấy tên cấp dưới của anh ta chỉ có thể ở trong khách sạn Thượng Hải, giống như kiến bò trên chảo nóng lo lắng chờ đợi, đợi ngày đợt huấn luyện của Phương Minh Viễn kết thúc.

Cuối cùng trong ngày thứ năm bọn họ ở Thượng Hải, từ tổng bộ của tập đoàn Carrefour đã chuyển tin tới, rằng Phương Minh Viễn đã có thời gian tiếp bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui